Yukimura vừa định
thần lại, ánh mắt lo lắng liếc giữa hai người mấy vòng, Sumitobi nhìn
thấy Sato Mika sững sờ đứng đối diện mình, đột nhiên có rất nhiều câu
hỏi muốn hỏi cô, sắp xếp ngôn ngữ một chút, Sumitobi vừa định hỏi, đã bị Yukimura dường như không có việc gì xảy ra kéo đi. “Ủa? Seiichi?”
“Sumitobi, chúng ta đi nhanh đi, nhóm Shiraishi còn đang chờ cậu đấy!” Yukimura nói xong, lại nắm tay Sumitobi thật chặt.
Rất nhanh, hai người liền rời khỏi tầm mắt của Sato Mika, Sato Mika há
miệng, hình như muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói ra được, trơ mắt
nhìn hai người rời đi.
Bị Yukimura kéo một đường đi tới cửa đại
sảnh, Sumitobi vừa cảm thán biệt thự này của Atobe có phải quá lớn hay
không, quả thực giống như tòa thành, không chỉ chứa được nhiều người như vậy, mà ngay cả đoạn đường từ phòng cô đến nhà ăn cũng dài như vậy,
trong lúc cảm thán, Sumitobi cũng liên tiếp quay đầu nhìn về phía sau,
nghĩ Sato Mika có theo kịp hay không, mình còn có rất nhiều điều muốn
hỏi cô.
Yukimura thấy Sumitobi không yên lòng, cũng không vội vã
vào phòng ăn, mà là dừng lại ở cửa, xoay người đối mặt Sumitobi,
Sumitobi không chú ý tới Yukimura ngừng lại, cho nên lúc quay đầu lại
trực tiếp va vào trong lòng Yukimura, không nghĩ tới Sumitobi lại phân
tâm đến mức này, Yukimura hoảng sợ, vội vàng vươn tay đỡ lấy Sumitobi,
đề phòng cô ngã sấp xuống.
Thẳng đến khi Sumitobi lấy lại thăng
bằng, Yukimura mới nhẹ nhàng thở ra, mở miệng bất đắc dĩ nói: “Cho dù
hơn mười ngày không gặp, Sumitobi vẫn luôn sơ ý như thế…”
Sumitobi cảm thấy mình thật là mất mặt, dù da mặt dày đến mức nào cũng không
chịu nổi, vì thế Sumitobi vùi vào trong lòng Yukimura không muốn ra,
ngửi mùi hương bột giặt trên người Yukimura, luôn cảm thấy bình tĩnh trở lại…
Đối với cử chỉ như làm nũng của Sumitobi, Yukimura hơi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng mỉm cười: “Ha ha, Sumitobi đang nhớ tớ à?”
Nghe Yukimura nói vậy, Sumitobi ngẩn người, hơi chậm hiểu, nghĩ dù sao
Yukimura cũng không nhìn thấy mặt cô, vì thế hơi hơi gật gật đầu.
Thấy Sumitobi gật đầu, Yukimura mỉm cười càng sâu, nhưng đảo mắt lại không
nhịn được nghiêm mặt, cố ý giả vờ tức giận nói: “Nhưng Sumitobi đâu có
gửi tin nhắn cho tớ? Không lẽ cậu chỉ đùa với tớ thôi sao!”
Nghe
thế, Sumitobi nhanh chóng ngẩng đầu lên khỏi lòng Yukimura, vừa định nói là mình có nhắn, nhưng đảo mắt lại nghĩ tới chuyện tin nhắn dở khóc dở
cười kia, lời nói muốn nói liền bị nghẹn trở lại, nuốt nước bọt một cái, Sumitobi đỏ mặt, lại vùi vào trong lòng Yukimura, thật là… không còn
mặt mũi gặp ai, nếu Atobe nói cho Yukimura, cô thật không muốn sống nữa!
Thấy Sumitobi ảo não tới cực điểm, Yukimura cười cười, đang định hỏi cô sao vậy, thì một tiếng ho khan vang lên…
“Khụ khụ!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc tiếng ho khan vang lên, hai người
giống như bị đối phương đâm con nhím, lập tức tách ra xa mấy mét, sau đó đồng thời quay đầu nhìn phía phát ra tiếng…
Không nhìn thì còn
đỡ, vừa thấy là Sumitobi lập tức căng thẳng, mặt xanh lại, mồ hôi lạnh
ứa ra, Atobe mỉm cười không có ý tốt nhìn chằm chằm hai người, làm
Sumitobi bỗng thấy chột dạ, đây đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền
đến, đột ngột nhớ tới cái mộng vừa rồi, Sumitobi lo lắng nhìn Atobe, lại nhìn nhìn Yukimura, cuối cùng hung ác, ném một ánh mắt cảnh giác thẳng
tắp quét về phía Atobe…
Yukimura vừa thấy người tới là Atobe, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời như chưa xảy ra chuyện gì chào Atobe: “Atobe,
lúc đến rất vội vàng, chưa kịp chào cậu, cám ơn cậu đã khoản đãi bọn tớ
tới tham gia luyện tập lần này, cậu luôn suy nghĩ rất chu đáo!”
Nhận thấy Sumitobi cảnh cáo, Atobe càng mỉm cười sâu, sau đó nhìn về phía
Yukimura, nói đương nhiên: “Bổn đại gia chiêu đãi bạn mình nên không cho phép có chỗ nào không chu toàn xuất hiện…”
Atobe nói xong, ánh
mắt lại lơ đãng liếc về phía Sumitobi, Sumitobi nhận thấy ánh mắt Atobe
như khiêu khích, lập tức giống như một con mèo xù lông, ánh mắt nhìn
Atobe cũng sửa thành trừng, lập tức hung ác hơn, Sumitobi cảm thấy mình
chỉ cần vừa gặp Atobe là không có chuyện gì tốt, cho nên lại phòng bị
Atobe hơn. Yukimura lần này sâu sắc chú ý tới ánh mắt Atobe và Sumitobi
trao đổi, trong lòng có chút khó chịu, vì thế giả vờ lơ đãng chắn đến
giữa hai người, tiếp tục cười nói với Atobe: “Mà Shiraishi còn đang chờ
bọn mình đấy, Atobe, bọn mình nên đi thôi!”
Atobe không quá để ý
gật gật đầu, Yukimura kéo tay Sumitobi, đi vào nhà ăn, Atobe cảm thấy
buồn cười khi thấy Yukimura khẩn trương, nhưng cũng hâm mộ, đây là lần
đầu tiên Atobe hâm mộ người khác, cũng là lần đầu tiên hiểu được, thì ra trên trên thế giới thật sự không phải cái gì mình muốn là có được…
Cau mày, Atobe cho hai tay vào trong túi quần, nhìn Yukimura tự nhiên cầm
lấy tay Sumitobi như vậy, Sumitobi không ngượng ngùng, cũng không khẩn
trương, thẳng đến khi bóng dáng hai người biến mất ở cửa, Atobe không
quay đầu, chỉ nhắm mắt lại, nói với Sato Mika không biết khi nào đã đứng ở phía sau mình: “Tôi tạm thời thừa nhận lời nói của cậu…”
Nghe
Atobe nói vậy, Sato Mika ngẩn người, lập tức gật gật đầu, không nói gì
thêm, vòng qua Atobe thẳng tắp đi vào nhà ăn, trước khi đến lúc đó, cô
còn có việc chưa làm xong, cũng chưa có được thứ cô muốn…
……
Sau khi đi theo Yukimura vào nhà ăn, nhóm người Shitenhoji mắt sắc đầu tiên chú ý tới tay hai người nắm nahu, bắt đầu ồn ào, Sumitobi đỏ mặt lên,
lặng lẽ rút khỏi tay Yukimura, Yukimura bất đắc dĩ cười cười với
Sumitobi, sau đó tiếp tục mỉm cười nhìn nhóm người Shitenhoji, nhưng
tính chất tươi cười đã thay đổi, làm nhóm người Shitenhoji lập tức cảm
thấy lạnh gáy, lập tức im lặng lại, Koharu chỉ kém dựa vào trong lòng
Yuuji, Oshitari Kenya cứng ngắc quay đầu nhìn Shiraishi, lắp bắp nói:
“Shiraishi, điều hòa của Atobe có phải mở độ ấm quá thấp hay không?!”
Khóe miệng Shiraishi giật giật, gượng cười, nói: “Kenya, câu đùa này rất lạnh…”
Nhóm người Rikkaidai kỳ thật cũng rất muốn ồn ào theo Shitenhoji, nhưng bản
năng sinh tồn nhiều năm nói cho bọn họ rằng nếu không muốn bị Yukimura
‘trả thù’ làm lượng luyện tập ngày mai gấp bội thì hãy tỉnh táo lại, làm gương mặt lạnh như Tezuka đi, ngay cả Kirihara cũng ngoan ngoãn ngẩng
đầu nhìn trời theo Niou Marui…
Bây giờ, người duy nhất dám mở
miệng chỉ có Fuji đang ngồi ở bên cạnh Tezuka, không bị khí lạnh ảnh
hưởng, vẫn cười ấm áp như xuân, chỉ nghe thấy anh nói đầy hàm ý: “Thì ra là bạn gái Yukimura, lần trước nghĩ lầm là Atobe, thật ngượng quá!”
Vấn đề này làm đầu Sumitobi trực tiếp bốc hơi, lập tức bước xa tránh
Yukimura, quy củ ngồi xuống giữa Shiraishi và Oshitari Kenya, nhắc mọi
người nhanh chóng ăn cơm, không chú ý đến cô và Yukimura nữa. Yukimura
thấy Sumitobi chạy như bay, thở dài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng không
đáp lại Fuji, Fuji thấy mất mặt cũng không tính tiếp tục trêu chọc bọn
họ, Yukimura lập tức về tới bàn ăn của Rikkaidai…
Sumitobi vừa
ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy có người vỗ vỗ vai mình, vì thế phản xạ
có điều kiện quay đầu lại nhìn ra sau, vì thế Sumitobi hoảng sợ, còn
trực tiếp sững sờ tại chỗ…
Bởi vì phía sau là người tươi cười sáng lạn… Takagi Akina?!!!
Takagi Akina thấy Sumitobi chấn động, cười càng thêm vui vẻ: “Sumitobi, đã lâu không gặp, tớ rất nhớ cậu đấy!”
Nói xong, nhào vào trong lòng Sumitobi, còn thuận tiện dụi dụi, Sumitobi
thiếu chút nữa bị Takagi Akina làm ngã xuống đất, ngồi thăng bằng lại,
Sumitobi vội vàng hỏi: “Takagi, sao cậu lại ở đây?”
“Sumitobi rất kinh ngạc đúng không!” Takagi Akina dừng một chút, đắc ý cười cười,
tiếp tục nói: “Nhà của tớ gần đây cũng có một biệt thự, bởi vì có
Yanagi-san hỗ trợ, tớ mới được nghỉ hè tu dưỡng ở đây, cho nên khi nghe
nói câu lạc bộ Tennis trường bọn mình huấn luyện ở đây, cho nên tớ tới
đây xem sao, cũng định nói tiếng cám ơn với Yanagi-san, hơn nữa bố tớ là viên chức công ty của bố Atobe, cho nên tớ và Atobe-kun cũng có quen
biết…”
Takagi Akina nói tới đây, đột nhiên không nói gì thêm nữa, mà là nhìn thẳng về phía trước, nhìn theo ánh mắt Takagi Akina,
Sumitobi thấy Sato Mika đang đứng ở cửa nhà ăn, ánh mắt không quá thiện ý nhìn Takagi Akina, đột nhiên nghĩ, lần này, người nên đến đã đến, người không nên đến cũng đến, đều đến cả rồi, hiện tại xem ra, sự tình hình
như trở nên phiền toái…
Ngay tại lúc Sumitobi rối rắm, phía
Rikkaidai có người phản ứng lại, chỉ thấy Kirihara cau mày, vỗ cái bàn
đứng lên, cả nhà ăn đều bị âm thanh kia làm cho hoảng sợ, đều nhìn về
phía cậu, chỉ thấy Kirihara phẫn nộ nhìn Sato Mika, lớn tiếng nói:
“Cậu chẳng phải là cái tên đã cắt hỏng bức ảnh sao? Này này, sao cậu lại ở đây chứ?! Cậu…”
Yukimura quay đầu liếc Sanada một cái, Sanada sao có thể không hiểu tình huống
hiện tại, vì thế gật gật đầu với Yukimura, chen vào giữa tiếng mắng của
Kirihara, lớn tiếng nói: “Ayaka, ngồi xuống, ồn ào còn thể thống gì, quá lơi lỏng!”
Kirihara giờ mới phát hiện Yukimura và Sanada đều cho cậu ánh mắt cảnh cáo, tuy rằng trong lòng rất khó chịu với Sato Mika, nhưng Kirihara vẫn hất mặt đi, “hừ” một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi xuống…
Sumitobi đột nhiên kinh ngạc phát hiện Sato Mika hình như thay đổi rất nhiều,
cho dù Kirihara náo loạn lớn như vậy, cô cũng chỉ im lặng đứng đó, không có hành động gì, ánh mắt căm giận vẫn chỉ trừng Takagi Akina, cũng
không nói gì, thẳng đến khi Atobe đi vào nhà ăn.
Atobe ở cửa nhà
ăn đã hiểu đại khái tình huống trong nhà ăn, vì thế mở miệng giới thiệu
nói: “Đây là quản lí mới của Hyoutei, Sato Mika, tuy rằng không biết các bạn Rikkaidai trước kia đã xảy ra chuyện gì, trong thời gian luyện tập, hi vọng các cậu có thể hòa thuận ở chung, hm?”
Nghe thấy Atobe
nói Sato Mika là quản lí của Hyoutei, Kirihara lại muốn đập bàn bật dậy, hận không thể kể tội của Sato Mika cho Atobe biết, nhưng bị Sanada giận dữ nhìn, nên vẫn phải nuốt trở vào, sau đó trơ mắt nhìn Sato Mika đi
tới bàn ăn Hyoutei ngồi xuống…
Ánh mắt Takagi Akina vẫn theo đuôi Sato Mika, thẳng đến khi ngồi xuống bàn Hyoutei, mới nắm chặt áo mình,
lo lắng nói với Sumitobi: “Sumitobi, xem ra tớ thật sự đã bị Mika chán
ghét…”
Sumitobi cũng không biết nên nói gì, trái lo phải nghĩ
cũng không biết hai người này làm sao vậy, ánh mắt dạo qua hai người một vòng, Sumitobi nhíu mày.
Xem ra kì nghỉ hè này không thể yên bình rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT