Sau khi ngồi xuống,
Sumitobi vẫn có chút bất an liếc nhiều lần về phía Takagi Akina và
Yanagi, Yukimura cầm sách giáo khoa lịch sử ngồi ở đối diện Sumitobi
đương nhiên cũng chú ý tới, bất đắc dĩ thở dài, Yukimura cầm sách giáo
khoa ngồi xuống bên cạnh Sumitobi, thẳng đến khi Sumitobi nghe thấy
tiếng động bên cạnh mình, mới hồi phục tinh thần lại, quay đầu đột nhiên phát hiện Yukimura ngồi xuống bên cạnh, hoảng sợ. “Cậu không chuyên tâm như vậy là không tốt đâu…” Yukimura cầm sách giáo khoa nhẹ nhàng gõ đầu Sumitobi, giống như thầy giáo vậy, làm Sumitobi không nhịn được muốn
cười.
Nhưng Sumitobi còn chưa kịp cười ra lại không nhịn được
nhìn về phía Yanagi, sau đó quay đầu có chút lo lắng hỏi Yukimura: “Làm
phiền Yanagi như vậy có được không?”
“Không sao đâu, mà Sumitobi
không lo lắng bản thân mình sao, chỉ còn một tuần thôi đấy!” Yukimura
đặt sách giáo khoa lịch sử lên bàn, xoay người đối mặt Sumitobi, lời nói sâu xa.
Nghe thấy Yukimura nói vậy, Sumitobi nghĩ môn lịch sử
Nhật Bản của mình quả thật còn phải học rất nhiều, không còn nhiều thời
gian, hẳn là Yukimura cũng bị áp lực rất lớn, mình quả thật không nên
tiếp tục lãng phí thời gian của anh, vì thế Sumitobi ngồi nghiêm chỉnh
lại, gật gật đầu với Yukimura, nói: “Vậy thì nhờ ngài giúp đỡ, Yukimura
sensei!”
Thấy Sumitobi bình thường lại, Yukimura thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nở nụ cười tươi mà Sumitobi quen thuộc, nhưng lời nói ra
lại làm Sumitobi rất áp lực: “Nếu Sumitobi đã ngỏ lời nhờ như vậy, vậy
thì thầy đây cũng không thể lơi lỏng, bạn Sumitobi, lần sau lại phân tâm thì chuẩn bị nhận xử phạt đi nhé!”
Tuy rằng Yukimura nói vậy,
nhưng anh tươi cười lại làm Sumitobi cảm thấy yên tâm, vì thế Sumitobi
cầm lấy sách bài tập, bắt đầu tập trung học. Yukimura ngẫu nhiên sẽ chỉ
đạo một lần, hình ảnh yên tĩnh của hai người làm các thành viên câu lạc
bộ Tennis đang cãi nhau đều không nhịn được im lặng theo, không muốn
quấy rầy đến họ.
Takagi Akina đang làm đề toán, cảm thấy xung
quanh càng ngày càng im lặng, cũng không nhịn được vụng trộm liếc
Sumitobi và Yukimura, sau đó sửng sốt, thẳng đến khi Yanagi buông sách
bài tập nhìn cô, Takagi Akina mới định thần lại. “Yanagi-san, tớ xin
lỗi…” Takagi Akina cúi đầu, cắn chặt lấy môi dưới, nhẹ giọng xin lỗi
Yanagi.
Yanagi cũng không so đo, lại nhìn sách bài tập, tiếp tục nói: “Đề tiếp theo phải dùng công thức này…”
Có người mừng có người sầu, thời gian cứ thế trôi qua, nhìn thời gian
không còn sớm, Sanada kéo kéo vành nón xuống, dưới ánh mắt chú mục của
mọi người, đi về phía Yukimura.
“Yukimura, thời gian không còn
sớm, mọi người chuẩn bị thu dọn đồ đi về, còn các cậu?” khi Sanada mặt
không chút thay đổi bước đến bên cạnh Yukimura, Yukimura đang giảng cho
Sumitobi một vài sự kiện lịch sử, nghe thấy Sanada nói vậy, quay đầu
nhìn ngoài cửa sổ.
Lọt vào trong tầm mắt là cảnh trường học bị
hoàng hôn bao phủ, làm Yukimura ngẩn người, không nhịn được nói: “Đã trễ thế này rồi à, tớ không chú ý tới…”
Dứt lời, quay đầu nhìn Sumitobi đang cau mày đọc các sự kiện lịch sử, mở miệng nói: “Sumitobi, chi bằng hôm nay đến đây thôi”
Sumitobi gãi gãi đầu, đặt quyển lịch sử xuống, thấy mọi người đều thu dọn đồ, liền gật gật đầu với Yukimura.
Nhóm người đi ra cửa trường, Marui và Kirihara mệt mỏi nhất nói tạm biệt
Sumitobi, sau khi hai người trăm miệng một lời nói “Đại thám tử
Watanabe, ngày mai gặp”, rồi không còn sức nói thêm một câu nào nữa.
Vì thế mọi người của câu lạc bộ Tennis lần lượt tạm biệt rồi đi mất,
Sumitobi quay đầu lại, thấy Takagi Akina còn ở sau lưng, đang định mở
miệng, Takagi Akina mắt sắc khoát tay áo với cô, giành trước nói: “Lát
nữa mẹ tớ sẽ lái xe tới đón tớ, Sumitobi, mai gặp nhé!”
Takagi
Akina đã nói như vậy, Sumitobi cũng không nói gì nữa, quay đầu cùng
Yukimura liếc nhau, hai người cùng nói với Takagi Akina là “đi đường cẩn thận”, rồi xoay người bước trên đường về nhà.
Mắt thấy hai người sóng vai, hoàng hôn kéo dài bóng của họ, Takagi Akina vẫn tươi cười,
nhưng bàn tay đang cầm balo càng nắm càng chặt…
Một tuần kế tiếp, Sumitobi cơ bản chỉ loanh quanh ở nhà, phòng học, sân thượng, thư viện, chỉ có điều, bóng Takagi Akina lại càng ngày càng nhiều trong cuộc sống của cô, trong phòng học, chỉ cần Sumitobi vừa ngồi xuống, là cô ấy nhất định đúng giờ xuất hiện trước mặt Sumitobi, khi ở sân thượng, Yukimura
và Sumitobi vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, đã thấy Takagi Akina khập
khiễng đi lên sân thượng, mỗi ngày sau khi tan học lại kiên trì đúng giờ cùng Sumitobi đến thư viện. Mà ngay cả Yukimura cũng có mấy lần cười
hỏi Sumitobi là Takagi Akina có phải bạn mới của cô hay không, thoạt
nhìn quan hệ rất tốt, Sumitobi chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, không
biết nên nói gì…
Bởi vì ngay cả cô cũng không biết Takagi Akina
rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cảm thấy rõ ràng mình đã tỏ thái độ “chớ tới
gần” với Takagi Akina, nhưng Takagi Akina vẫn không ngừng kiên trì quấn
lấy cô…
Sumitobi ngoài bất đắc dĩ thở dài ra, chỉ có thể chịu đựng gương mặt cười tươi sáng lạn của Takagi Akina…
Đối với chuyện Sumitobi có bạn bè, Yukimura cảm thấy rất vui mừng, bởi vì
anh thấy, mỗi lần Sumitobi xuất hiện đều chỉ có một mình, dù Sumisaku và Nami đều rất thích Sumitobi, lúc trước hình như cũng cùng Kobayashi và
Shimizu của câu lạc bộ Vũ Đạo thành bạn, nhưng ấn tượng mà Sumitobi cho
anh vẫn là quá im lặng.
Nhưng mà đối với chuyện bạn của Sumitobi
luôn đột nhiên xuất hiện những lúc anh rất vất vả có thể một mình ở bên
với Sumitobi, Yukimura lại không còn vui mừng đến thế…
Cho dù
không vui, nhưng Yukimura cũng không nói gì, chỉ có thể nén giận, sau đó cứ thế qua một tuần, Rikkaidai nghênh đón cuộc thi cuối kỳ, trường học
vốn luôn náo nhiệt giờ lại bao phủ bầu không khí nghiêm túc.
Buổi thi sáng hôm nay, Sumitobi nhận được tin nhắn của Yukimura, nói muốn
cùng đi, Sumitobi đáp ứng rồi, vì thế lúc ra cửa quả nhiên thấy bóng
dáng thon dài của Yukimura đắm chìm trong nắng mai, giống như quanh thân đều choàng một một tầng sáng màu vàng vậy, làm Sumitobi lập tức ngây
người.
Sumisaku cười xấu xa vươn khuỷu tay chọc chọc cánh tay
Sumitobi, xấu xa nói: “Thế nào? Yukimura-senpai rất vĩ đại đúng không,
chị nhìn mà ngây người rồi kìa!”
Nghe thấy Sumisaku trêu chọc, Sumitobi không nhịn được đỏ mặt lên, đẩy tay Sumisaku ra, nói: “Em đang nói gì thế?”
Nhìn thấy phản ứng của Sumitobi, Sumisaku càng buồn cười, không nhịn được
nghiêng đầu đến bên tai Sumitobi, lén lút nói: “Nếu chị thích anh ấy thì nói cho anh ấy đi, không chừng Yukimura-senpai cũng thích chị đấy?”
Sau đó nhìn thấy mặt Sumitobi càng ngày càng đỏ, Sumisaku vừa lòng gật gật
đầu, thừa dịp Sumitobi còn chưa phản ứng lại, nhanh chóng tránh đi, lúc
chạy ngang qua Yukimura, còn nghịch ngợm mở to mắt nhìn Yukimura, nói
“Yukimura-senpai, em giao chị em cho anh đấy”, sau đó nhanh như chớp đã
không thấy tăm hơi đâu…
Yukimura nhìn hướng Sumisaku rời đi, sau
đó vừa quay đầu liền thấy Sumitobi đang cau mày hùng hổ đi tới vì phát
hiện ra mình bị đùa giỡn, bật cười “Xì” một tiếng, Sumitobi thế mới nhớ
tới Yukimura còn ở đây, mặt lại lập tức đỏ lên, cảm thấy xấu hổ vô cùng, muốn tìm cái lỗ chui vào…
“Quan hệ của hai chị em cậu vẫn tốt
như thế nhỉ!” Thấy Sumitobi cúi đầu càng ngày càng thấp, Yukimura nhịn
cười, tìm đề tài khác để nói: “Vừa rồi các cậu tán gẫu gì vậy, thần thần bí bí”
Yukimura nói thế làm Sumitobi lại nghĩ tới chuyện
Sumisaku trêu chọc mình vừa rồi, Yukimura vốn tính tìm đề tài dịu đi
không khí, nhưng lại phát hiện Sumitobi vùi đầu thấp hơn, trong lòng lập tức sinh ra một cảm giác vô lực, đôi khi anh thật sự không biết
Sumitobi suy nghĩ gì, Yukimura cảm thấy mình hiểu biết Sumitobi quá ít…
Ho khan hai tiếng, Yukimura vỗ vỗ bả vai Sumitobi, nói: “Sumitobi, chậm trễ nữa là sẽ bị muộn thi đấy”
Sumitobi thế mới ngẩng đầu, sau đó Yukimura thừa dịp giây phút Sumitobi ngẩng
đầu, giơ tay nắm lấy tay Sumitobi, sau đó đúng lúc cảm thấy cả người
Sumitobi giật mình, vội vàng quay mặt đi.
“Khụ khụ, kẻo đi lạc mất…”
Tim Sumitobi đập thình thịch rất nhanh, trong đầu lại hiện lên chữ “Thích”
mà vừa rồi Sumisaku nói, sững sờ ngẩng đầu nhìn bên mặt Yukimura, nhưng
do Yukimura quay mặt đi cho nên chỉ có thể nhìn thấy mái tóc màu xanh
Diên Vĩ mềm mại của anh.
Thích… sao…
Sumitobi bất giác nắm chặt tay Yukimura, Yukimura cảm giác được lòng bàn tay ấm áp của cô,
ngẩn người, quay đầu về phía cô, vừa nhìn thẳng vào đôi mắt Sumitobi, cô liền nhanh chóng tránh né, lại cúi đầu xuống.
Bất đắc dĩ cười cười, Yukimura nắm chặt tay Sumitobi, bước chân đi về phía trước.
“Đi thôi!”
Hãy để anh tiếp tục tham luyến cảm giác có cô ở bên đi, sau cuộc thi cuối
kỳ là đến nghỉ hè, đến lúc đó bọn họ có lẽ sẽ không thể gặp mặt mỗi ngày giống như bây giờ nữa, cho nên sáng nay anh mới muốn đi cùng cô, vì
muốn ở bên cô nhiều hơn trước khi nghỉ hè, gần đây, thời gian hai người
một mình bên nhau quá ít, Yukimura cẩn thận bước từng bước bên cạnh
Sumitobi, chỉ sợ bất cẩn một chút thôi là Sumitobi càng ngày càng xa…
Yukimura biết mình đã trúng độc quá sâu, sợ là không có thuốc nào cứu được, có
lẽ anh vốn muốn trầm mê trong thuốc độc này, không muốn thoát ra.
“Sumitobi, kỳ thi cố gắng nhé!”
Sumitobi vẫn chôn đầu giờ mới ngẩng đầu, nhìn bên mặt Yukimura, gật gật đầu “ừ” một tiếng.
Cứ như thế, thiếu niên và cô gái tay nắm tay, sóng vai đi trên con đường
dài yên lặng dưới nắng sớm, có khi Sumitobi sẽ vụng trộm liếc Yukimura,
bị Yukimura phát hiện liền nhanh chóng quay đi, đổi lấy nụ cười ôn hòa
của Yukimura…
Thẳng đến khi vào trường thi, cả đầu Sumitobi vẫn
chỉ có hình ảnh Yukimura tươi cười, cùng với từ “thích” mà Sumisaku nhắc tới, nhưng sau khi bài thi được phát xuống, Sumitobi nhanh chóng nghiêm chỉnh lại, tiến vào trạng thái chiến đấu, ném những thứ khác lên chín
tầng mây, bắt đầu chiến đấu với đề thi…
Vừa lòng nộp bài thi lịch sử Nhật Bản lên, Sumitobi nhẹ nhõm đi ra trường thi, vươn vai một cái,
Sumitobi nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, luôn cảm thấy thời tiết hôm nay
hình như đặc biệt đẹp, có ánh mặt trời có gió nhẹ, nhưng Sumitobi cho
rằng tất cả là vì đã được nghỉ hè rồi…
Làm học sinh, một năm bốn
mùa chỉ ngóng trông nghỉ đông nghỉ hè, Sumitobi cảm thấy mình còn có thể trông chờ nghỉ hè, kỳ thật chưa tính là tang thương…
Spoi:
Một đường không nói gì, ngay tại lúc Yukimura định mở miệng nói gì đó,
Sumitobi đột nhiên quay đầu nhìn anh, mở miệng. “Nghỉ hè rồi, có phải tớ sẽ không thể nhìn thấy Seiichi mỗi ngày không?”
Yukimura ngẩn
người, không ngờ Sumitobi lại hỏi anh như thế, kinh ngạc một hồi lâu,
thậm chí quên tiếp tục bước đi mà dừng lại, Sumitobi phản ứng chậm chạp, bước trước được hai bước cũng vội vàng ngừng lại, xoay người nghi hoặc
nhìn Yukimura.
Đến khi Yukimura định thần lại, đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, trên miệng lại hiện lên nụ cười ôn hòa quen thuộc,
Yukimura đi đến bên cạnh Sumitobi, nhìn thẳng vào đôi mắt Sumitobi, hỏi: “Đúng vậy, Sumitobi, cậu có nhớ tớ không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT