Mắt thấy Yukimura kéo Sumitobi đi, Sumisaku ngẩn người, chị cô đi mất rồi, cô làm sao bây giờ? Còn mẹ Yukimura thì lại nhẹ nhàng thở ra.
“Thật là, không
kích thích thằng bé thì nó sẽ không biết đường mà hành động, đứa con
trai này cũng có lúc khiến người ta phải quan tâm!” gương mặt mẹ
Yukimura đầy biểu cảm ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’, làm Sumisaku
không nhịn được rất muốn nói rằng có đứa con vĩ đại như vậy mà bác còn
muốn thế nào nữa?!!
Sumisaku và Nami nhìn nhau, cùng thở dài…
Sumitobi bị Yukimura kéo ra cửa, chỉ có thể sững sờ đi theo phía sau Yukimura,
Yukimura vẫn nắm tay cô không buông, thẳng đến khi đi được một đoạn
đường, không nhìn thấy nhà Yukimura nữa, Yukimura mới buông tay Sumitobi ra.
Bàn tay không còn độ ấm lòng bàn tay của Yukimura nữa,
Sumitobi đột nhiên cảm thấy hơi mất mát, nhưng không nghĩ nhiều, bởi vì
Yukimura đã xoay người nhìn cô.
Nghĩ Yukimura muốn nói gì đó, ai
ngờ Yukimura trực tiếp giơ tay ra trước mặt cô, cầm một tờ giấy vẽ được
cuộn cẩn thận và buộc bằng dây trang trí.
Sumitobi nghi hoặc
ngẩng đầu, nhìn Yukimura đang mỉm cười, Yukimura bất đắc dĩ nói:
“Sumitobi đã quên rồi à? Đây là lời đáp ứng cậu trên vườn hoa nóc nhà ở
lễ hội Hải Nguyên”
Lễ hội Hải Nguyên, vườn hoa nóc nhà? Sumitobi
nghĩ nghĩ, mới phản ứng lại là có chuyện như vậy, Yukimura đã vẽ xong
nhanh như vậy sao?
Điều này làm Sumitobi kích động, khóe miệng
không nhịn được gợi lên một độ cong, đang định cởi dây xuống để mở ra
xem, Yukimura lại vội vàng ngăn lại cô.
“Đừng cởi bây giờ!”
Yukimura ngăn trở cô, thấy Sumitobi nghi hoặc nhìn mình, anh ngượng
ngùng quay đầu đi, gương mặt hơi đỏ ửng: “Bức vẽ không đẹp lắm, cho nên
lúc nào cậu chỉ có một mình thì hãng xem”
“À.” Tuy rằng cô nghĩ
Yukimura chỉ là khiêm tốn, nhưng Sumitobi vẫn vì cái cớ sứt sẹo của
Yukimura mà không cởi ra xem nữa. Mặc dù rất muốn xem…
Thấy
Sumitobi không cởi nữa, Yukimura nhẹ nhàng thở ra, chỉnh lại sắc mặt, ho nhẹ hai tiếng, mở miệng nói: “Hiếm khi có được ngày nghỉ như thế này,
Sumitobi, cậu có thể cùng tớ… đi ra ngoài… không.”
Rối rắm một
hồi lâu, Yukimura gần như thốt ra hai chữ “hẹn hò”, nhưng cuối cùng lại
biến thành “đi ra ngoài”, dứt lời, còn lo lắng mình thay đổi giọng điệu
như vậy có quá cứng ngắc không, liệu có bị Sumitobi hoài nghi hay không. Vốn định vụng trộm liếc xem phản ứng của Sumitobi, ai ngờ vừa quay đầu
liền nhìn thấy Sumitobi mỉm cười.
“Được! Đi đâu?”
Thấy
Sumitobi rất tự nhiên, Yukimura vừa cao hứng, cũng vừa bất đắc dĩ. Anh
nghĩ gì vậy chứ, cô gái chậm hiểu về tình cảm nam nữ này làm sao có thể
phát hiện ra…
Nghĩ vậy, Yukimura lại liếc Sumitobi một cái, thở dài: “Aiz… Sumitobi có đặc biệt muốn đi nơi nào không?”
Hỏi cô? Sumitobi khó xử gãi gãi đầu, bởi vì cô muốn đi nhiều nơi lắm, đột
nhiên hỏi cô như vậy lại khiến cô không biết nên đi nơi nào, nếu là hai
người đi, vậy thì cô cũng nên nghĩ đến ý định của Yukimura…
Nghĩ
vậy, Sumitobi vụng trộm liếc Yukimura một cái, anh vẫn đang mỉm cười,
Sumitobi căng thẳng, mặt nóng lên, trực tiếp cúi đầu giấu gương mặt vào
tóc, nói nhỏ một câu: “Vẫn là Seiichi nói đi…”
Nếu Sumitobi giao
quyền lựa chọn cho anh, Yukimura suy nghĩ xem đi nơi nào mới xem như là
hẹn hò, lại không biết nếu đột nhiên nói muốn đi chơi công viên giải trí liệu có quá vội vàng hay không, vì thế sau khi trái lo phải nghĩ, cảm
thấy hẹn hò quả nhiên phải làm chuyện gì đó khoái hoạt, nên Yukimura nói “Chi bằng chúng ta đi chơi tennis đi”…
Yukimura đề nghị như vậy, cũng chỉ là muốn chia sẻ với Sumitobi sự khoái hoạt của mình, bởi vì
anh phát hiện mình vẫn chưa hiểu biết rõ Sumitobi…
Nghe anh nói
vậy, Sumitobi đáp ứng, nhưng Yukimura không mang vợt Tennis, Sumitobi
lại đang cầm bức tranh, nên Yukimura quyết định hai người tự về nhà mình chuẩn bị, 2 giờ rưỡi gặp nhau ở chỗ con đường dốc.
Sau đó,
Sumisaku, Nami và cả mẹ Yukimura đang ở nhà xem phim thần tượng chăm chú chỉ thấy một mình Yukimura trở về, sau đó cầm theo tennis túi đi ra
ngoài, ba người đều khó hiểu, chỉ là “đi ra ngoài một chút” mà sao lại
mang theo cả túi tennis?
Sumitobi về nhà, đặt cuộn tranh Yukimura tặng cô ở trên bàn, sau đó sắp xếp đồ chuẩn bị đi, bởi vì bình thường
không chơi tennis nên ngay cả vợt Tennis cũng là Yukimura tặng, cho nên
Sumitobi không có bao tennis, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng tìm được một cái
túi tương đối lớn, rồi nhét vợt Tennis vào.
Đang chuẩn bị xuất
phát, ánh mắt lại lơ đãng liếc đến cuộn tranh Yukimura vừa tặng cô được
dùng dây trang trí màu xanh buộc lại, đang im lặng nằm trên bàn cô…
Cô nhớ Yukimura bảo cô nên xem khi chỉ có một mình, hiện tại chẳng phải là lúc không có ai khác sao?
Sumitobi rất tò mò, tay không khỏi vươn về phía cuộn tranh kia…
Ngay tại lúc Sumitobi gần như chạm vào cuộn tranh, di động đột nhiên vang
lên, làm Sumitobi giật mình, đành tạm bỏ qua cuộn tranh, lấy điện thoại
di động từ trong túi ra.
Trên màn hình là một dãy số xa lạ,
Sumitobi nghĩ xem sẽ là ai, không nghĩ ra được, nên trực tiếp nhận điện
thoại, sau đó Sumitobi liền hối hận…
“Hm? Cái cô gái không hoa lệ này, đang làm gì đấy?” Trong điện thoại truyền đến tiếng nói kiệt ngạo
bất tuân quen thuộc, làm Sumitobi trực tiếp sững sờ tại chỗ…
“Sao cậu lại có số điện thoại của tớ?” Đây là vấn đề Sumitobi quan tâm nhất, bởi vì nếu Yukimura không cho cậu ta, thì Sumitobi không biết còn có ai có thể cho anh số điện thoại của mình…
“Có cái gì, bổn đại gia
có thể không biết chứ?” tiếng nói của Atobe vẫn tự tin, rồi thay đổi ngữ điệu, tiếp tục nói: “Bổn đại gia đang hỏi cậu đấy!”
“Vậy cậu gọi điện thoại cho tớ có chuyện gì?” Sumitobi trực tiếp bỏ qua vấn đề của Atobe, nói ra câu mình muốn hỏi.
Đầu điện thoại kia, Atobe rất bất đắc dĩ thở dài, nghĩ lại cũng thấy hình
như cô gái kia luôn xem nhẹ trọng điểm lúc trò chuyện với nhau, nên cũng không so đo với cô: “Hôm nay, bổn đại gia được nghỉ, không phải tiến
hành hoạt động câu lạc bộ, 3 giờ rưỡi, bổn đại gia tới tìm cậu, chúng ta đi hẹn hò!”
Nghe Atobe gằn từng tiếng nói xong, Sumitobi sửng
sốt, đầu điện thoại kia, khóe miệng Atobe khẽ gợi lên nụ cười, thừa dịp
Sumitobi sững sờ, trực tiếp tắt điện thoại, không tính cho Sumitobi cơ
hội cự tuyệt.
Đợi đến khi Sumitobi phản ứng lại muốn cự tuyệt,
nhưng chỉ nghe thấy tiếng tít tít trong điện thoại, khi gọi lại, đối
phương lại không nhận điện thoại của cô, Sumitobi đành phải ném một ánh
mắt xem thường nhìn di động, giống như cái di động kia chính là Atobe
vậy.
Thôi vậy, dù sao anh đến đây cũng không tìm thấy cô, mà
không biết gọi điện thoại từ nơi này đến Tokyo có tính là đường dài
không? Vì thế lại thoải mái lên, Atobe không nghe điện thoại, vậy thì cứ để anh đi một chuyến về không đi!
Nghĩ vậy, Sumitobi nhìn nhìn
thời gian trên góc phải màn hình di động, phát hiện đã hai giờ ba mươi,
thảm, cô đến muộn mất rồi, Sumitobi vội vàng nhấc túi trên giường lên
chạy ra ngoài.
Yukimura đứng ở trước đường dốc, nhìn con đường
thật dài dưới chân, anh nghĩ ngày nào cũng cùng Sumitobi leo dốc dài như thế, nên anh mới tham luyến cảm giác khi ở bên Sumitobi, hôm nay về nhà khi nhìn thấy Sumitobi ở cửa, Yukimura rất muốn tương lai mỗi một ngày
đều có thể vừa mở cửa đã nhìn thấy cô…
“Đang nghĩ gì vậy? Sao
chuyên tâm thế…” Sumitobi từ rất xa đã thấy bóng lưng Yukimura, đến gần
đối phương rồi cũng không thấy anh chú ý tới cô, vì thế Sumitobi tương
kế tựu kế, vỗ vỗ bả vai Yukimura, cố ý đột ngột nói lớn, muốn làm anh
giật mình.
Ai ngờ Yukimura chỉ ngẩn người, nhìn thấy Sumitobi
liền mỉm cười, hoàn toàn không có dấu hiệu bị giật mình, làm Sumitobi
cảm thấy rất mất hứng.
Chú ý tới biểu cảm của Sumitobi, Yukimura cười càng thêm vui vẻ, không nhịn được lại muốn đùa cô: “Tớ đang nghĩ đến cậu…”
Yukimura nói tới đây dừng một chút, quả nhiên thấy Sumitobi kinh ngạc, sau đó
hình như gương mặt cô còn nổi lên màu đỏ ửng nhè nhẹ, Yukimura thực hiện được ‘quỷ kế’, cười càng thêm vui vẻ, nói tiếp.
“Nghĩ đến cậu sao vẫn còn chưa đến!”
Trên trán Sumitobi lập tức treo lên ba vạch đen, lời nói của Yukimura lại
nhắc cô về cuộc điện thoại Atobe vừa gọi, vì thế Sumitobi không muốn nói nhiều về chuyện này, chỉ sơ lược: “Vừa rồi nhận được một cuộc điện
thoại quấy rầy…”
Những lời này làm Yukimura vốn đang ôm tâm tình
đùa giỡn bỗng ngẩn người, Yukimura đương nhiên không biết Sumitobi đang
nói đến Atobe, anh nhíu nhíu đầu lông mày nhắc nhở Sumitobi “Về sau, nếu thấy số điện thoại xa lạ thì tốt nhất đừng nhận”, Sumitobi rất đồng ý
gật gật đầu, sau đó hai người rốt cục chuẩn bị xuất phát…
Giống
như mọi khi, Yukimura vừa đi vừa chỉ vào một vài tòa nhà đặc thù dễ nhớ
để dạy Sumitobi nhận biết đường, dạy đã lâu như vậy, nhưng cô vẫn chỉ
nhận biết được đường từ nhà đến trường, đối với chuyện này, Yukimura cảm thấy thật vô lực.
Đợi đến khi hai người tới sân Tennis đã ba
giờ. Hôm nay thật may mắn vì trong sân Tennis không có ai, cho nên hai
người có thể trực tiếp vào chơi Tennis.
Yukimura rất ít chơi
tennis với Sumitobi, bởi vì không có thời gian. Nhưng lúc Yukimura và
Sumitobi chơi tennis, anh luôn có cảm giác thỏa mãn khác thường, cho dù
Sumitobi căn bản không thể xem như đối thủ của anh, nhưng khi chơi với
cô, anh gần như đã trở lại hồi vừa mới chơi tennis, còn phải lo lắng rất nhiều, ví dụ như ra tay không thể quá nặng v.v…, nhưng Yukimura cảm
thấy giống như gặp đối thủ vậy, lúc chơi tennis rất khoái nhạc…
Nhưng thể lực của Sumitobi quá kém, anh còn chưa đổ mồ hôi, Sumitobi đã mệt
muốn nằm úp sấp rồi. Mỗi lần như vậy, Sumitobi luôn cảm thấy mình kỳ
thật rất can đảm, bởi vì thế này là xem như cô đã khiêu chiến với Con
Của Thần của Rikkaidai? Không đúng, là Yukimura đưa ra ý kiến muốn chơi
tennis, cho nên hẳn là xem như cô bị Con Của Thần của Rikkaidai khiêu
chiến…
Sóng vai ngồi ở ghế dài bên sân tennis, Sumitobi thật sự
rất muốn nằm bệt xuống đất, bởi vì hình như thoải mái hơn ngồi. Yukimura chú ý tới biểu cảm của Sumitobi, cười cười hỏi: “Mệt mỏi à? Nhưng nằm
trên mặt đất thì quần áo sẽ bẩn đấy!”
Sumitobi tuy rất buồn bực
vì Yukimura nhìn thấu suy nghĩ của mình, nhưng cô thật sự không còn sức
mở miệng trả lời, chỉ đành gật gật đầu.
Yukimura đặt vợt Tennis lên ghế, đứng lên, quay đầu nói với Sumitobi: “Chờ tớ một chút, tớ đi mua hai chai nước uống”
Thấy Sumitobi gật gật đầu với anh, Yukimura mới xoay người rời khỏi sân
bóng. Yukimura vừa đi, Sumitobi liền không nhịn được, té trên mặt đất sẽ làm bẩn quần áo, vậy thì nằm ở ghế đi! Nghĩ vậy, Sumitobi trực tiếp nằm trên ghế dài, nâng tay lên che khuất mắt, muốn ngăn trở ánh mặt trời
chói mắt.
Vừa nghĩ đến ánh mặt trời, Sumitobi liền nghĩ tới cậu
thiếu gia hồi trước ở trên bờ cát đã tuyên cáo mình chính là mặt trời,
có lẽ lúc này không biết đang lang thang đâu đó ở Kanagawa, Sumitobi như thấy được cảnh Atobe hổn hển, đột nhiên thấy rất buồn cười, không nhịn
được bật cười lên.
“Hm? Cái cô gái không hoa lệ này, một mình nằm ở đây ngốc nghếch cười cái gì vậy?”
Tiếng nói đột nhiên vang lên, làm miệng cười của Sumitobi lập tức cứng lại,
Sumitobi vừa ôm suy nghĩ rằng không thể nào, nhất định là nghe nhầm, vừa chậm rãi nhấc tay khỏi hai mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT