Ban đêm, gió đêm mát mẻ cuốn đi sự nóng bức của mùa hè ban ngày, Kanagawa
ban đêm mặc dù không bằng Tokyo phồn hoa, nhưng mỗi lần đêm xuống, đường phố Kanagawa dần không còn đám người bận rộn qua lại, mà ngay cả trong
không khí hình như mang theo mùi hương của biển.
Tối nay,
Rikkaidai phá lệ náo nhiệt, bởi vì hôm nay là lễ hội Hải Nguyên của
Rikkaidai, mỗi buổi tối của lễ hội Hải Nguyên đều cử hành vũ hội lửa
trại, đó là truyền thống của Rikkaidai, mọi người đến chơi lễ hội sẽ tụ
tập ở sân thể dục Rikkaidai, ở giữa có lửa trại đang thiêu đốt, mọi
người vây quanh lửa trại nhảy múa.
Tối hôm nay, hình như có gì đó bất đồng, bởi vì cách lửa trại không xa là một vũ đài vừa được dựng
lên, tuy rằng khiến rất nhiều người chú ý, nhưng vẫn không cản trở được
sự nhảy múa nhiệt tình của mọi người.
Yukimura biết, ở trên vũ
đài kia, chốc lát nữa sẽ có một người làm anh không thể dời mắt, tuy
rằng không biết cô định làm gì, Yukimura vẫn mang theo câu lạc bộ Tennis chọn vị trí có thể thấy rõ toàn bộ vũ đài, chờ đợi Sumitobi gây ngạc
nhiên.
Uyển chuyển cự tuyệt lời mời nhảy của n nữ sinh, Yukimura đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc: “Seiichi!”
Mẹ Yukimura thấy con mình, vẫy vẫy tay từ xa.
“Cái cô kia là ai thế?” Kirihara cũng chú ý tới mẹ Yukimura, nhưng bởi vì
cậu chưa thấy bà ấy bao giờ nên cứ tưởng rằng là một nữ sinh thầm mến
Yukimura, cho nên lúc hỏi, khẩu khí không tốt lắm.
“Rất vô lễ phép!” Sanada không biết suy nghĩ của Kirihara, trực tiếp đập vào đỉnh đầu Kirihara: “Đó là mẹ Yukimura!”
“Sao?!!!!” Kirihara chấn động, dùng sức dụi dụi hai mắt của mình, lại nhìn kĩ
người phụ nữ vừa chạy tới trước mặt Yukimura: “Đây là mẹ của đội trưởng? Trông trẻ thế!”
Không có phụ nữ nào không thích nghe đến người
khác nói mình trẻ tuổi, đặc biệt là phụ nữ đã kết hôn, hơn nữa còn có
đứa con lớn như Yukimura, đương nhiên mẹ Yukimura cũng không ngoại lệ,
vừa nghe Kirihara nói vậy, không nhịn được che miệng cười, sau đó mở
miệng cười nói: “Ồ, con nhà ai vậy nhỉ, thật đáng yêu!”
Nghe thấy mình được mẹ Yukimura khích lệ, Kirihara ngượng ngùng đỏ mặt, vươn ngón trỏ gãi gãi cái mũi, sau đó vò đầu tự giới thiệu với mẹ Yukimura: “Cháu tên là Kirihara Ayaka, là người mới siêu cấp của câu lạc bộ Tennis!”
“Ồ? Có vẻ rất lợi hại đấy!” mẹ Yukimura vẫn mỉm cười nhu hòa, tiếp tục
khích lệ Kirihara, Kirihara như muốn bay thẳng lên trời, nhưng mà mẹ
Yukimura lại đột nhiên khoác tay Yukimura, tiếp tục nói: “Nhưng lợi hại
nhất khẳng định vẫn là con nhà của bác!”
Có câu là bay càng cao,
thì ngã xuống sẽ càng đau. Ví dụ chính là Kirihara bây giờ, vừa nghe
thấy bà ấy so mình và Yukimura, Kirihara liền mềm oặt xuống, đến tận bây giờ, cậu chưa từng thắng Yukimura lần nào cả, nhưng cậu sẽ không bao
giờ bỏ cuộc, mục tiêu của cậu vẫn là đả bại ‘ba quái vật’ của Rikkaidai.
Người bất đắc dĩ nhất là Yukimura, mẹ mình rất trẻ con, nhưng mình làm con
nên khó mà nói được gì, cũng đành tùy mẹ, cũng là vì tính mẹ như trẻ
con, Yukimura mới cảm thấy mình gần gũi mẹ hơn những người khác, như vậy cũng không có gì không tốt.
Ủa? Sao không thấy Nami đâu?” mẹ
Yukimura nhìn xung quanh một vòng cũng không nhìn thấy Nami, không khỏi
có chút lo lắng tiếp tục hỏi Yukimura: “Seiichi, có phải mẹ đã tới chậm
không, Nami đã biểu diễn xong rồi sao?”
Thấy mẹ lo lắng, Yukimura vội vàng giải thích: “Chưa đâu mẹ, lát nữa, Nami mới biểu diễn.”
Yukimura vừa dứt lời, đã thấy Atobe và Shiraishi mang theo mọi người Hyoutei và
Shitenhoji hiên ngang bước tới, Atobe yêu làm náo động nên rất hưởng thụ sự chú ý của người khác, người Hyoutei cũng đã sớm thành thói quen, chỉ có Shiraishi là đáng thương, đi trên đường luôn cảm thấy không thoải
mái.
Yukimura! Sumitobi chưa biểu diễn đúng không!” Shiraishi
thấy Yukimura cách đó không xa, không nhịn được bước nhanh hơn, rời xa
khỏi Atobe.
Các cậu đến đúng lúc, còn chưa bắt đầu đâu. Sao không thấy người Seigaku đâu?” Yukimura lại nhìn Shitenhoji và Hyoutei, mới
phát hiện không thấy người Seigaku đâu.
Hm? Nhóm Tezuka sợ không
kịp tuyến xe nên đã đi trước, nhờ bổn đại gia đến nói cho cậu một tiếng, đúng là không hoa lệ…” Atobe nói xong ngoảnh đầu đi, chú ý tới vũ đài
kia, đột nhiên mong đợi, muốn xem rốt cuộc cô gái không hoa lệ kia sẽ
hoa lệ như thế nào.
Yukimura vốn định nói gì đó, mắt thấy người
trên sân thể dục càng ngày càng nhiều, lửa trại ánh cam chiếu rọi khuôn
mặt tươi cười của mỗi người, đột nhiên, trên vũ đài bỗng sáng lên, người chủ trì mà không biết Nami kéo từ đâu đến bỗng xuất hiện, cầm mic nhiệt tình nói lời dạo đầu.
“Thưa các quý ông quý bà, đầu tiên, hoan
nghênh các vị tới tham gia lễ hội Hải Nguyên của Rikkaidai, để chúng ta
gặp nhau trong ngày hè nóng bức như vậy…” Người chủ trì đứng ở trên bục
đọc diễn văn hoan nghênh.
Yanagi bắt đầu đóng notebook lại, nhìn người chủ trì trên bục hiểu rõ: “Thì ra là thế, Watanabe nghĩ rất chu đáo.”
Khi nói chuyện, trên gương mặt Yanagi xuất hiện một chút tán thưởng hiếm
có, làm cho Yukimura ngẩn người, đồng thời không nhịn được hỏi: “Yanagi
có ý gì?”
Marui và Kirihara cũng nghi hoặc, gật gật đầu với lời nói của Yukimura.
Yanagi quay đầu Yanagi nhìn Yukimura, đối mặt với đội hữu kiêm bạn tốt, Yanagi không bao giờ che dấu cảm xúc trên gương mặt, vì thế Yanagi cười nhj
giải thích: “Sở dĩ chọn thời điểm khi các lớp hoặc là câu lạc bộ chấm
dứt hoạt động, dựng vũ đài ở đây, là vì lễ hội Hải Nguyên của Rikkaidai
đến buổi tối sẽ cử hành vũ hội lửa trại, sẽ có rất đông người tập trung ở đây!”
Nói cách khác, Watanabe lựa chọn tổ chức hoạt động vào
thời điểm này, là hi vọng có thể kiếm được sự ủng hộ lớn nhất.” tuy
Yagyu không hề mắt khỏi người chủ trì trên vũ đài, nhưng lực chú ý lại
tập trung vào cuộc đối thoại, Yanagi vừa dứt lời, anh liền tiếp tục giải thích.
“piyo~” Niou không nói gì, chỉ nói câu cửa miệng để tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Yagyu.
Yukimura nghe xong lời phỏng đoán của Yanagi và Yagyu, vui mừng cười cười, nghĩ
thì ra đây là một chiêu chiến thắng theo như lời Sumitobi, có lẽ cô sẽ
làm được thật…
Atobe và Shiraishi đứng bên cạnh, không nói gì,
nhưng đều nghe thấy Yagyu phân tích, Atobe lại nâng tay khẽ chạm vào nốt ruồi khóe mắt, tươi cười kiệt ngạo bất tuân.
Vậy thì để bổn đại gia nhìn xem thế nào đi, đừng làm bổn đại gia thất vọng đấy…
“Như vậy, lễ hội Hải Nguyên năm nay, vũ hội lửa trại sẽ chấm dứt màn che sắp hạ xuống, mọi người có biết là thiếu chút gì không? Đúng vậy, năm nay,
câu lạc bộ Vũ Đạo sẽ tạo nên một đoạn trí nhớ đặc biệt cho mọi người!”
Người chủ trì nói đến đây, cố ý dừng một chút, muốn tạo ra một chút trì
hoãn cho mọi người.
Mời mọi người thưởng thức màn vũ đạo mà câu lạc bộ Vũ Đạo mang đến cho mọi người ——Nobody!!!”
Hậu trường, nhóm Sumitobi sớm chuẩn bị thỏa đáng, Sumitobi vươn tay, muốn
bơm hơi mọi người: “Dù kết quả thế nào, đây vẫn là thành quả mà chúng ta đã cố gắng rất nhiều ngày, cho nên mong lát nữa, mọi người đừng khẩn
trương, hãy cùng hưởng thụ cảm giác đứng trên vũ đài!”
Nami cười
cười, cùng Sumisaku đặt tay lên mu bàn tay của Sumitobi, Shimizu Yuki
cười cười cũng làm theo, chỉ có Kobayashi vẫn luôn mãi do dự, thẳng đến
khi ánh mắt mọi người đều nhìn cô, cô mới thoải mái đặt tay lên.
“Cố lên!!!”
Sau khi nhờ một vài nhân viên làm việc của vũ hội lửa trại mang đạo cụ mượn được từ câu lạc bộ Hợp Xướng mang đến, Shimizu Yuki lấy Microphone đặt
đúng chỗ, ngọn đèn đột nhiên tắt, năm cô gái lên bục đứng vững ở vị trí, sau đó âm nhạc vang lên, ngọn đèn trên vũ đài lại được bật sáng lần
nữa, thậm chí còn chói mắt hơn lúc trước.
Yukimura chỉ cảm thấy
trước mặt sáng ngời, Sumitobi mặc sườn xám màu trắng xuất hiện chính
giữa vũ đài, làm Yukimura không thể rời mắt.
Năm cô gái đều búi
tóc, mặc sườn xám Trung Quốc, trước ngực và trên làn váy còn cài hoa Mẫu Đơn. Khuôn mặt thanh tú không trang điểm nhiều, chỉ đeo một vài trang
sức trang nhã. Hai tay đeo găng màu trắng, biểu hiện được khí chất, cũng có thể làm người xem thấy động tác trên tay các cô gái rõ ràng hơn.
Vừa thấy Nami xuất trướng, mẹ Yukimura rất kích động, rất có cảm giác con
gái trưởng thành, lôi kéo Kirihara chỉ vào Nami trên vũ đài, kích động
nói: “Đó là con gái của bác đấy! Nami mặc quần áo mẹ may quả nhiên rất
đẹp! Lúc trước, bác làm mà rối rắm rất lâu, bởi vì Nami nói muốn khiêu
vũ, cho nên bác may váy khá ngắn, lại sợ con gái của bác bị lộ, cho nên
còn chuẩn bị quần đùi màu đen bó sát người…”
Mẹ Yukimura càng nói càng kích động, hoàn toàn không nhìn Kirihara càng ngày càng đỏ mặt.
Kirihara thật sự rất muốn nói, mẹ của đội trưởng, bác đừng nói nữa, cháu và Yukimura Nami cùng lớp, nói nữa là về sau cháu sẽ ngượng ngùng đối
mặt với bạn ấy!
Mặc sườn xám là Sumitobi đề nghị, cô cũng lo lắng rất nhiều, vũ đạo giống bài hát ‘Nobody’ nên mặc váy bó sát người có vẻ đẹp hơn, càng nghĩ vẫn cảm thấy mặc sườn xám tốt hơn, trang phục này
gần đây có vẻ độc đáo, thứ hai, còn có thể gia tăng sự ý nhị của Trung
Quốc cổ điển của điệu nhảy này, làm họ không hoàn toàn bắt chước nguyên
tác.
Nói đến đây, Sumitobi cũng rất buồn bực, bởi vì sau khi cô
đề nghị với Sumisaku và Nami, họ lại nói là chưa nghe thấy điệu nhảy
này, Sumitobi lên mạng thăm dò cũng không tìm được, Sumitobi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao.
Sau đó, Shimizu Yuki nhờ một chú trong
ban nhạc giúp họ đánh nhạc đệm, bởi vì không có ai hát cho nên Sumitobi
đành phải đưa ra đề nghị bọn cô hát, cũng may kiếp trước, trước khi cô
giải phẫu, trùng hợp là lúc Nobody lưu hành nhất, Sumitobi cũng chỉ nhớ
rõ bản tiếng Anh, điều này làm người học kém tiếng Anh như Nami phải vò
đầu rất lâu mới học thuộc được ca từ.
Cô còn nhớ rõ trí nhớ sâu
nhất khắc kiếp trước, chính là một ngày trước khi giải phẫu, vì cổ vũ
cô, cả gia đình cô nhảy điệu nhảy này để làm cô vui vẻ, tuy rằng trong
nháy mắt đã cảnh còn người mất, tuy rằng biết gia đình kiếp trước của
mình không nhìn thấy, nhưng cô vẫn muốn đem điệu nhảy này tặng cho họ,
người thân của cô…
Bắt đầu biến hóa, vươn tay biến hóa linh hoạt, năm cô gái theo âm nhạc mà nhảy, hưởng thụ cảm giác đứng trên vũ đài.
Tuy rằng các cô hát ca từ không quá chuẩn, nhưng bởi vì là nghiêm túc hát,
người xem có thể cảm thụ được, cho nên rất nhiều người đều không nhịn
được vỗ tay giúp các cô đánh nhịp.
Cuối cùng, một khúc kết thúc,
động tác cuối cùng được nhảy, dưới bục vang lên tiếng vang và trầm trồ
khen ngợi kịch liệt, mẹ Yukimura kích động vung vẩy tay Yukimura, lớn
tiếng nói: “Đó là Nami nhà mẹ, quá tuyệt!
Niou và Yagyu thật lòng vỗ tay cùng những người khác, đối với cuộc trình diễn tuyệt vời, bọn họ không bao giờ keo kiệt cổ vũ.
Yukimura hơn nửa ngày mới khỏi kinh ngạc, định thần lại, không khỏi vui mừng cười cười, đúng là thua cậu…
Atobe cuối cùng liếc nhìn vũ đài một cái, xoay người đi vào trong đám người thưa thớt.
“Ủa? Atobe, cậu không xem à?” Oshitari Yuushi chú ý tới Atobe đi khỏi, không nhịn được mở miệng hỏi.
Dừng lại, Atobe không quay đầu, nói: “Thì ra quá chói mắt quả thật sẽ khiến hai mắt đau đớn…”
“Sao?” Oshitari Yuushi không rõ, sao lại như ông nói gà bà nói vịt thế?
Ngay tại lúc Oshitari Yuushi nghi hoặc, Atobe rốt cục quay đầu lại nhìn về
phía anh, tươi cười tự tin lại xuất hiện trên khuôn mặt thiếu gia hoa lệ kia, nghe thấy anh nói…
“Bổn đại gia… không thích nhìn người khác sáng lên!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT