Dọc theo đường đi, không biết vì sao Sumisaku lại cực kỳ hưng phấn, cô luôn miệng nói “Thì ra câu lạc bộ Tennis làm quán cà phê ngoài trời”, rất vui vẻ nhìn Marui và Kuwahara dẫn đường đằng trước.

Tầm mắt của Sumitobi chuyển mấy vòng giữa Sumisaku và Marui, Kuwahara, sau đó thở dài ngoảnh đầu đi. Dù sao thì em ấy cũng chỉ là muốn nhìn dáng vẻ Niou mặc tạp dề bưng cà phê thôi, chút tâm tư ấy của Sumisaku, cô lơ mơ cũng có thể đoán được, Sumisaku biểu hiện rất rõ ràng…

Vừa ngoảnh đầu đi, Sumitobi không nhịn được bắt đầu ảo tưởng dáng vẻ Yukimura mặc tạp dề, bưng cà phê, không biết sẽ là một bức tranh như thế nào đây?

Nghĩ nghĩ liền thất thần, quên nhìn đường phía trước, ngay cả chuyện đã đến câu lạc bộ Tennis cũng không phát hiện ra…

Màn ảnh lại quay lại câu lạc bộ Tennis, sau khi Atobe ngồi xuống, câu lạc bộ Tennis bắt đầu bận rộn lên, chính yếu là vì Oshitari Kenya và Momoshiro hợp tốc độ lại, điên cuồng chọn rất nhiều món.

Sau đó các đội trưởng cũng ngồi xuống bắt đầu nói chuyện phiếm, đơn giản chỉ tâm sự gần đây trường học X có tuyển thủ xuất sắc, trường học Y vừa chuẩn bị cùng trường học Z tiến hành luyện tập cùng nhau, mấy người ngồi ở đây giống như đại diện các công ty họp vậy.

Nhưng cũng là một phong cảnh mỹ lệ trong trẻo, thu hút càng ngày càng nhiều nữ sinh vì muốn tới gần một chút mà chạy đến quán cà phê ngoài trời gọi chén cà phê rồi ngồi xuống ngắm nhìn, đây cũng là một nguyên nhân khác tại sao câu lạc bộ Tennis bận rộn. Nhưng bốn đội trưởng nghiễm nhiên không biết gì…

Mà các nữ sinh cũng vừa bưng cà phê vừa nhìn chằm chằm bọn họ chuyện trò vui vẻ, Yanagi từ đầu đến cuối vẫn cầm notebook đứng một bên viết lả tả cực kỳ cao hứng.

“Đúng rồi, nghỉ hè đến biệt thự của bổn đại gia huấn luyện đi, thế nào?” Atobe vươn tay khẽ xoa nốt ruồi trên khóe mắt, cười kiệt ngạo bất tuân.

“Một đề nghị tuyệt vời!” Shiraishi gật gật đầu, là người đồng ý đầu tiên. Trước kia họ thường xuyên đến biệt thự của Atobe huấn luyện, cho nên mọi người nghe thấy Atobe đề nghị như vậy cũng không kinh ngạc, chẳng qua mỗi lần, địa điểm huấn luyện đều không giống nhau, khiến mọi người xấu hổ, rốt cuộc trong nhà đại gia Atobe có bao nhiêu biệt thự thế?!!

“Shiraishi đã đồng ý rồi, vậy tớ cũng không phản đối!” Yukimura cũng chỉ cười cười, quay đầu nhìn Tezuka: “Còn Tezuka?”

“Tớ không có ý kiến.” mặt Tezuka vẫn không chút thay đổi, vẻ mặt thành thục.

“Vậy thì quyết định như thế đi, về thời gian huấn luyện thì bổn đại gia sẽ sắp xếp, đến lúc đó sẽ thông báo cho các cậu!” Atobe tự tin tràn đầy búng tay một cái, cao điệu tuyên bố nói.

Các đội trưởng không phản đối, Atobe bắt đầu nói với bọn họ lịch trình mà mình đã nghĩ đại khái, mới nói được một nửa, đột nhiên giống như máy tính chết vậy, bỗng không nói gì thêm, Yukimura, Tezuka và Shiraishi ngẩn người, nhìn Atobe, chỉ thấy Atobe nhìn chằm chằm nhìn về một phía khác, đều rất nghi hoặc.

Atobe đang bình thường đột nhiên làm sao vậy?

“Là cô ấy!!!” Atobe đột nhiên đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, khiến ghế bị ngã xuống, tiếng vang thanh thúy khiến các nữ sinh đang ngẩn người hoảng sợ, đều tỉnh táo lại, cũng làm những người chưa từng thấy Atobe như vậy càng thêm nghi hoặc.

Nhưng mà Atobe lại không rảnh chú ý ánh mắt những người khác, anh chỉ biết là cái cô gái không hoa lệ từng cắn anh một cái đang đi về phía này, quan trọng nhất là tên kia đang ngẩn người căn bản không chú ý tới tiếng động lớn như thế ở bên này!

Atobe khó chịu trong lòng, vì sao mỗi lần nhìn thấy cô, anh luôn bị cô bỏ qua?

Vì thế Atobe đi nhanh đến gần người nào đó đang ngẩn người, nhìn theo Atobe, Yukimura rốt cục chú ý tới Sumitobi đang chậm rãi đi sau Marui, đột nhiên có một dự cảm không hay.

Cố tình, Kirihara còn không sợ chết lớn tiếng nói: “A, thì ra là nhà đội trưởng!”

(Tojikachan: chương trước Yukimura có hỏi dấu răng trên tay Atobe là ‘chó nhà ai cắn’ ấy, giờ Kirihara trả lời hộ rồi ))))))

Yanagi lập tức khép notebook lại, cho dù anh nhắm mắt lại nhưng cũng có thể làm người khác hiểu được anh đang thấy bi ai cho Kirihara.

Yagyu đẩy đẩy kính mắt phản quang, không nói gì.

Niou bưng cà phê càng bay càng xa…

Mà Kirihara chết cũng không nhận thấy không khí không bình thường, còn đang khó hiểu sao lại thế này bỗng trực tiếp nhìn thấy Yukimura mỉm cười nhìn mình, đương nhiên, là mỉm cười sáng lạn.

Kirihara nuốt nước bọt, run rẩy nói: “Em… em đi tiếp khách…”

Sau đó muốn lén chuồn đi, nhưng bị Sanada xách cổ áo vào phòng nhận sự trừng phạt cú đấm thép.

Sumitobi còn đang ngẩn người đi, căn bản không chú ý tới đằng trước xôn xao, Sumisaku hết nhìn đông tới nhìn tây đã lâu nhưng không thấy bóng dáng Niou, không khỏi thất vọng, đồng thời cũng chú ý tới Atobe hùng hổ đi tới, Marui và Kuwahara đều thức thời đi đường vòng, vì thế Sumisaku không nhịn được kéo kéo áo Sumitobi còn đang ngẩn người.

“Chị, chú ý phía trước!”

“Sao?” Vừa hoàn hồn, Sumitobi lập tức chú ý đến Sumisaku, vì thế liền cùng Atobe hoa lệ va vào nhau…

Atobe vốn chơi tennis, độ rắn chắc của thân thể tất nhiên là không cần phải nói, nhưng Sumitobi không giống thế, thân thể nhỏ bé yếu đuối va vào Atobe nên ngã ra sau, trực tiếp đặt mông ngã xuống đất.

“Hm? Cái cô gái không hoa lệ này, đi…” Atobe vốn muốn nói cái cô gái không hoa lệ này, đi không nhìn đường sao? Nhưng nói còn chưa nói xong, Sumisaku vốn luôn bao che khuyết điểm đã kích động rống lớn lên.

“Anh làm gì cái gì thế? Đi không nhìn đường sao, mắt mọc chỗ nào thế?!” Bị rống, Atobe hoa lệ sửng sốt, rõ ràng là cái cô kia đi đường mà còn ngẩn người, sao hắn lại biến thành đầu sỏ gây ra?

Thừa dịp Atobe sững sờ, Sumisaku nhanh chóng ngồi xổm xuống xem chị mình thế nào, thuận tiện đỡ Sumitobi đứng lên.

Sumitobi vừa được Sumisaku nâng dậy, liền nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Atobe.

Sumitobi sửng sốt: “Là cậu! Tên thiếu gia có tiền tự đại nhàm chán hôm đó…”

“Cái cô này vẫn không hoa lệ như vậy sao, hm?” Atobe không cam lòng yếu thế, cũng đáp trả.

Oshitari Yuushi còn đang ngồi ở quán cà phê ngoài trời bưng cà phê trên tay, sững sờ nhìn Atobe, vô lực cảm thán, đây là cảnh gặp lại nhau vô cùng cảm động của thiếu gia và chó sao?

Fuji Shusuke vẫn mỉm cười, mở miệng trêu chọc nói: “Kei-chan, bạn gái của cậu à?”

“Không phải!!” Đây không phải tiếng hô của Atobe và Sumitobi, bởi vì bọn họ căn bản không nghe thấy Fuji Shusuke nói gì, thành viên chính tuyển của câu lạc bộ Tennis Rikkaidai đã trăm miệng một lời hô lên, ngay cả Fuji cũng không nhịn được, trên đầu xuất hiện mấy vạch đen.

Yukimura định thần lại đầu tiên, tuy rằng không biết Sumitobi và Atobe sao lại quen biết nhau, nhưng hiện tại anh chỉ có một suy nghĩ, kéo bọn họ xa xa nhau ra một chút!

“Sumitobi, sao cậu lại tới đây?” Yukimura đi đến bên cạnh Atobe, nghi hoặc hỏi.

Cùng lúc đó, Yanagi cầm lấy bút tiếp tục viết lên vở: “Khả năng Yukimura tuyên bố quyền ‘sở hữu’ người nào đó với Atobe là 90.21%”. Điều này làm cho Inui Sadaharu “không cẩn thận” nhìn thấy nội dung notebook của Yanagi, cảm thán rằng đúng là tư liệu cá nhân tuyệt hảo, nhưng gần đây Yanagi Renji càng ngày càng nhàm chán…

“Hm? Yukimura, cậu quen biết cô ấy?” Bởi vì một tiếng “Sumitobi” của Yukimura nghe thế nào cũng không giống một dòng họ, thành công làm Atobe ngẩn người.

“Ừ, bọn tớ là… bạn bè!” Yukimura tiếp tục vẫn mỉm cười, hơi ngập ngừng nói.

Atobe không phải kiểu người thích so đo, vốn không định làm gì Sumitobi, sau khi biết là bạn Yukimura, liền có lý do bỏ qua cho cô, nói đến nói đi thì anh cũng chỉ là không muốn mất mặt đi hỏi Sumitobi đáp án của vấn đề kia, nhưng anh thật sự rất muốn biết…

“Nếu là bạn Yukimura, bổn đại gia sẽ không so đo với cậu, chỉ là có vấn đề muốn hỏi…” Atobe trầm tư xong, rốt cục lấy được dũng khí, mặt dày chuẩn bị hỏi Sumitobi, nhưng khi Atobe nói đến một nửa thì mới phát hiện Yukimura đã mang Sumitobi đi rồi!!!

Atobe vẫn không có cơ hội hỏi, cuối cùng đành phải từ bỏ, nghĩ lần sau hỏi lại cô vậy, chắc chắn sẽ có cơ hội, nghĩ vậy, Atobe cũng thấy thoải mái hơn.

Nhưng Atobe thấy vậy không có nghĩa là những người hứng thú xem cũng thấy vậy, bọn họ trơ mắt nhìn Yukimura cứ thế quang minh chính đại kéo Sumitobi còn đang trầm tư trước mặt Atobe đi, đều nghĩ thế này tức là trò hay bị bỏ ngỏ à?!

“Thế này là sao? Tình tay ba à meow?” Kikumaru Eiji của trường Seigaku vừa đề cập đến có chuyện gì hay là cực kỳ kích động, đập móng vuốt lên vai Oishi – người đứng gần mình nhất, bắt đầu sôi trào lên.

Oishi bất đắc dĩ dịu dàng hất tay Kikumaru ra, đẩy chén cà phê trên bàn đến trước mặt Kikumaru, nói: “Uống cà phê đi, đừng nói!”

Oshitari Yuushi thì hiểu rõ, vẫn tao nhã thưởng thức cà phê, lạnh nhạt nói: “Kỳ thật đây chính là câu chuyện thiếu gia bị chó cắn, cuối cùng phát hiện chủ nhân cô chó là bạn tốt của mình, cho nên bạn tốt dắt cô chó đi!”

“Meow?” Kikumaru nghi hoặc nghiêng đầu, hiển nhiên không hiểu.

Người không hiểu nhất vẫn là Sumitobi, chẳng phải vừa rồi Yukimura hỏi vì sao cô đến à? Cô còn chưa trả lời mà sao Yukimura lại hành động lạ lùng vậy?

Kỳ thật Sumitobi hầu như chỉ chú ý đến chuyện vì sao Yukimura không mặc tạp dề, vừa rồi cô ngẩn người thậm chí va phải người khác chẳng phải là do nghĩ mãi chuyện này sao? Kết quả Yukimura lại làm ảo tưởng của cô mất đi…

“Này, Seiichi, người kia là ai?” Cuối cùng đi tới nơi thoát khỏi tầm mắt của mọi người, Sumitobi nhẹ nhàng thở ra, mới mở miệng hỏi.

Nghe Sumitobi nói vậy, Yukimura đột nhiên phát hiện hành động của mình rất ngây thơ, rốt cuộc anh suy nghĩ gì thế? Không biết rõ gì cả vậy mà lại lôi Sumitobi đi trước mặt nhiều người như vậy…

“Atobe Keigo, đội trưởng câu lạc bộ Tennis của Hyoutei, là đối thủ cạnh tranh của Rikkaidai, đồng thời cũng là bạn tốt của tớ, vừa rồi tớ thấy Sumitobi và Atobe hình như quen biết nhau, sao lại hỏi tớ cậu ấy là ai?” Yukimura thầm thở dài, bắt đầu chậm rãi giới thiệu với Sumitobi, sau đó cũng hỏi ra nghi vấn của mình.

“Sao?! Seiichi, cậu lại làm bạn với tên thiếu gia tự đại kia sao?” Sumitobi hơi kinh ngạc, mới bắt đầu trả lời Yukimura, nhưng Sumitobi rất không muốn nhắc tới cuộc gặp ‘kinh điển’ với Atobe, chỉ nói một câu sơ lược: “Mấy ngày hôm trước có một đoạn nghiệt duyên với cậu ta…”

Tuy rằng hai chữ “Nghiệt duyên” làm cho Yukimura nghe xong rất không phải thoải mái, nhưng Atobe là bạn của anh, từng giúp đỡ bọn họ rất nhiều chuyện, cho nên Yukimura cũng không muốn Sumitobi vì cái gọi là “Nghiệt duyên” kia mà hiểu lầm Atobe: “Có lẽ là có gì hiểu lầm thôi! Tuy rằng bình thường Atobe hơi tự đại, nhưng tính cách của cậu ấy vốn như vậy, quen biết nhau lâu, cậu sẽ phát hiện cậu ấy là một người bạn rất tốt, cậu ấy từng giúp bọn tớ rất nhiều chuyện, hơn nữa cũng là một trong những đối thủ của tớ đấy!”

“À…” Lại kinh ngạc, hình như cái nhìn của Yukimura đối với Atobe rất tốt, vì thế Sumitobi cũng quyết định tôn trọng suy nghĩ của Yukimura: “Nếu Seiichi có cái nhìn tốt với cậu thiếu gia kia như vậy, vậy thì có lẽ tớ đã phán đoán quá vội vàng rồi, tớ sẽ cẩn thận quan sát cậu thiếu gia kia một chút!”

Sumitobi chỉ là muốn hiểu Yukimura thêm, đồng thời cũng muốn hiểu biết những người bên cạnh anh, nhưng lời này vào tai Yukimura lại không hề thoải mái.

Yukimura thầm cảm thán, anh hối hận…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play