Yukimura hỏi y tá ở quầy tiếp tân phòng bệnh của Takagi Akina ở đâu, rồi hai người đi về phía phòng bệnh của cô.

Đi vào phòng bệnh số 305 của Takagi Akina, hình như y tá vừa đổi thuốc cho cô xong rồi đi ra, không kịp đóng cửa, Takagi Akina nhìn thấy Sumitobi và Yukimura đến, lúc đầu kinh ngạc, ngay sau đó là kích động.

“Sumitobi, Yukimura-san, sao các cậu lại đến đây?”

“Tôi chỉ là bồi Sumitobi tới, Takagi-san, cậu vẫn khỏe chứ?” khi gặp người mà mình không thân quen, Yukimura luôn giữ lễ phép và khoảng cách, cho nên thường thường làm cho người ta có cảm giác dễ gần, trên thực tế nếu anh đã không muốn tiếp xúc thì không ai có thể đuổi kịp bước chân của anh.

Đây là ấn tượng của Sumitobi khi mới gặp Yukimura, bởi vì thái độ của anh lúc ấy khác xa so với hiện tại, cho nên làm Sumitobi đôi khi như lọt vào trong sương mù, có khi cảm thấy khoảng cách rất xa, có khi hình như lại rất gần, giống như sương mù vậy, rõ ràng ở ngay bên cạnh, lại không thể nắm bắt được.

Anh trước mặt Takagi Akina, cũng làm cho cô có cảm giác như vậy…

“Ừ, tớ vẫn khỏe, chỉ bị thương chân…” Takagi Akina cúi đầu, yếu ớt nói, bởi vì mái tóc che, nên Sumitobi không nhìn thấy vẻ mặt giờ phút này của Takagi Akina.

Mục đích Sumitobi đến đây không phải là để hỏi thăm sức khỏe Takagi Akina, quan hệ của họ không tốt đến mức đó, không biết vì sao, trong tiềm thức của Sumitobi luôn bài xích Takagi Akina, có thể là bởi vì tích cách không hợp nhau, cũng có lẽ là trong tiềm thức bài xích cô vì có bạn thân là Sato Mika, dù sao Sumitobi cảm thấy đi theo suy nghĩ của mình không sai.

“Takagi-san, cậu có thể nói hôm nay cậu và Sato-san xảy ra chuyện gì không? Sato-san sẽ không vô duyên vô cớ đẩy một người bạn thân như cậu xuống cầu thang chứ?” Sumitobi cố ý nhấn mạnh vào hai chữ ‘bạn thân’, muốn nhìn phản ứng của Takagi Akina.

Takagi Akina còn chưa phản ứng, Yukimura đã buồn bực trước, nghe giọng điệu của Sumitobi, cùng với tiếng “Takagi-san” kia, xem ra quan hệ của cô và Sumitobi không giống như anh nghĩ, cho nên cũng không giữ khuôn mặt tươi cười nữa.

“Sumitobi nói như vậy là cảm thấy tớ đổ oan cho Mika-chan sao?” Takagi Akina nhanh nhảu nói, nước mắt trực tiếp dâng đầy lên hốc mắt, mắt thấy định rơi xuống, Sumitobi luôn luôn không chịu nổi người khác khóc trước mặt mình, nghẹn một hồi lâu, mở miệng nói.

“Không phải, chỉ là có chút vấn đề Yagyu nhờ tôi đến đây hỏi một chút mà thôi, lúc ấy hình như không ai ở hội Học Sinh chứng kiến chuyện này, lại không thể chỉ nghe qua lời nói của người khác, cho nên khi nghe nói tôi muốn đến thăm cậu, cậu ấy đã nhờ tôi thuận tiện hỏi một chút.” Bị bất đắc dĩ, Sumitobi lấy tên Yagyu ra, lo lắng liếc Yukimura một cái, Yukimura đương nhiên biết Yagyu không hề nhờ Sumitobi, lấy tính cách của Yagyu, chưa nói đến chuyện anh sẽ không làm phiền nữ sinh, lúc này khẳng định sẽ cùng đi mới đúng, nhưng khi Yukimura nhìn thấy ánh mắt của Sumitobi, anh vẫn không nói gì.

Sumitobi nói như vậy đều có dụng ý của cô, ngoài việc học nhận biết đường đi và học tập môn Lịch Sử ra, kỳ thật những vấn đề khác Sumitobi vẫn không cần anh phải quan tâm chú ý, chỉ là anh đã thói quen để ý mỗi một cử động của cô, để ý mỗi một chuyện cô làm, cho nên đôi khi mặc dù không phải chuyện gì lớn, anh cũng sẽ lải nhải với Sumitobi vài câu.

Nghe được tên của Yagyu, hơn nữa thấy Yukimura không có phản ứng, Takagi Akina không nghĩ nhiều, bắt đầu chậm rãi kể sự việc xảy ra chiều nay với Sumitobi.

Sau đó, Takagi Akina nói ra một chuyện làm Sumitobi kinh ngạc.

Vợt Tennis của Yukimura cũng là bị Sato Mika phá hỏng?!

Takagi Akina nói, bởi vì đã xảy ra chuyện bức ảnh kia, ngày hôm sau Sato Mika bị nữ sinh cả trường làm bất hòa, cô là bạn thân, từng đi khuyên Sato Mika nói luôn chuyện vợt Tennis ra, bằng không đợi đến khi Yagyu điều tra ra, Sato Mika sẽ không thể yên tâm học ở Rikkaidai được nữa.

Nhưng nói thế nào, Sato Mika cũng không chịu chấp nhận, cuối cùng hai người tranh chấp, Sato Mika một mạch đẩy cô một cái, hai người đều quên phía sau là cầu thang, vì thế cô bị ngã xuống.

“Tớ không tin Mika-chan lại hận tớ như vậy, cho nên nhất định Mika-chan không cố ý, Yukimura-san, cậu có thể khuyên Yagyu-senpai nhẹ tay với Mika-chan được không?!” Nói xong, kích động kéo lại ống tay áo của Yukimura, Yukimura hơi nhíu nhíu mày, ung dung khéo léo tránh tay của Takagi Akina.

“Yagyu là người cẩn thận, nếu chân tướng đúng là không cẩn thận như Takagi-san nói, vậy thì cậu ấy đương nhiên sẽ xét theo để giải quyết.” Vẫn là mỉm cười lễ phép giống như lần đầu gặp anh, làm Sumitobi không nhịn được muốn lắc đầu, đối mặt Takagi Akina khóc kể, Sumitobi cũng không kết luận được gì.

Lúc cùng Yukimura rời khỏi bệnh viện, Sumitobi vẫn cau mày, Yukimura cũng không tốt hơn chỗ nào, giọng điệu không tốt lắm nói: “Không nghĩ tới ngay cả chuyện vợt Tennis cũng đều là Sato Mika làm…”

“Trước khi không có chứng cứ thì chúng ta không thể kết luận bừa, nếu là Takagi Akina đang nói dối, vậy thì Sato Mika sẽ trở thành Setsumiru Rei thứ hai mất! Đương nhiên, tớ chỉ là nói nếu…”

Nói xong quay đầu nhìn nhìn Yukimura khác với bình thường, dù biết anh đang bất bình cho Watanabe Sumitobi, nhưng trong lòng cũng thoải mái không ít.

“Sumitobi, cậu luôn nhìn rất rõ ràng đấy” Nhìn Sumitobi, lúc này hình như Yukimura có tâm sự gì, cho dù cười, nhưng đôi mắt thâm thúy của anh vẫn làm Sumitobi ngẩn người, Yukimura cũng chỉ hơi dừng lại, không cho Sumitobi thời gian chuyển mắt sang chỗ khác, nói tiếp: “Nếu ánh mắt ấy của cậu ở chỗ nào cũng đều có thể sáng ngời như vậy, nói không chừng bây giờ đã nhìn thấy một con người khác của tớ rồi…”

Không quá hiểu lời nói của Yukimura, Sumitobi hỏi: “Tớ không quá hiểu được ý tứ của Seiichi…”

Sao lại là nhìn thấy một con người khác của anh? Đến nay, Sumitobi đã từng thấy Yukimura dịu dàng, Yukimura săn sóc hiểu người, Yukimura cực kỳ khí phách trên sân bóng, trước mặt thành viên câu lạc bộ Tennis, anh rất uy nghiêm nhưng cũng là một người bạn đủ tư cách, và luôn có thể cho cô cảm giác an toàn làm cô không kìm lòng nổi muốn ỷ lại anh, chẳng lẽ anh còn có một mặt không muốn ai biết sao?

Thấy vẻ mặt Sumitobi nghi hoặc, Yukimura tức giận định nói hết ra, nhưng vẫn không làm được, Yukimura thầm cảm thán một câu sao mình lại có lúc yếu đuối như thế, cuối cùng chỉ nói “Không có gì”, rồi thôi.

Thôi vậy, có lẽ Sumitobi còn chưa thể nhận mình, quá đột nhiên sẽ làm cô trở tay không kịp, dọa cô mất, anh thà sóng vai với cô đi đường như vậy, hoặc là nói chuyện phiếm, cũng không muốn nhìn thấy cô trốn anh rất xa, cho nên vẫn nên thuận theo tự nhiên. Yukimura nói với mình như vậy.

Yukimura nói đi thôi với Sumitobi, sau đó chờ Sumitobi theo đi lên mới bước đi, nhìn bóng dáng hai người kéo dài dưới ánh hoàng hôn, Takagi Akina đứng ở bên cửa sổ tầng 3, tay níu chặt lấy ga giường.

Ngày hôm sau khi Sumitobi đi vào trường học, phát hiện ghế ngồi của Sato Mika trong phòng học biến mất, mới đầu còn tưởng rằng là một vài trò đùa dai nhàm chán của các nữ sinh, ai ngờ chủ nhiệm lớp lúc vào học nói là Sato Mika đã nghỉ học.

Trong những tiếng khe khẽ nói nhỏ của các học sinh trong lớp, Sumitobi sửng sốt, sao lại đột nhiên nghỉ học? Sumitobi còn có vài vấn đề muốn hỏi cô cơ mà!

Vì Sato Mika nghỉ học, Sumitobi không hỏi được nữa, Sato Mika đi rồi, Takagi Akina còn đang nằm viện, hơn nữa lễ hội Hải Nguyên sắp đến, chuyện này nhanh chóng bị các học sinh quên dần.

Cũng bởi vì lễ hội Hải Nguyên càng ngày càng gần, Sumitobi bị câu lạc bộ Vũ Đạo làm cho bận rộn, chậm rãi quên chuyện này ra sau đầu, cũng không có ai nhắc lại.

Lễ hội Hải Nguyên sắp đến gần, đối với học sinh Rikkaidai mà nói, ngoài hưng phấn ra thì vẫn là hưng phấn, dù sao cũng là lễ hội văn hóa mỗi năm một lần, không chỉ từng câu lạc bộ phải chuẩn bị tiết mục, mà ngay cả các lớp cũng đều đã chuẩn bị, cho nên mỗi ngày Sumitobi cơ hồ là xong việc này rồi là lại chạy sang việc kia, bận tối mày tối mặt.

Hơn nữa còn vụ cá cược với Yukimura nữa, làm Sumitobi bất giác tập trung nhiều hơn, suy nghĩ rất nhiều biện pháp giúp câu lạc bộ Vũ Đạo thắng lợi, mỗi một biện pháp đều làm Sumisaku và Nami bội phục sát đất.

Yukimura cũng vậy, nhưng Yukimura luôn có vẻ thành thạo, mỗi khi Sumitobi nhìn thấy đều cảm thấy khó chịu, nhưng Yukimura đã coi việc được nhìn thấy biểu cảm khó chịu Sumitobi mỗi ngày là thú vui hạng nhất, coi như là gia vị cho một ngày khẩn trương. Đại khái cũng chỉ Sumitobi có thể khiến anh thấy thư giãn trong thời khắc khẩn trương. Bất tri bất giác, khắp mỗi ngõ ngách trong cuộc sống của anh đều có bóng dáng Sumitobi…

Lễ hội Hải Nguyên không chỉ có nhóm Sumitobi bận tối mày tối mặt, mẹ Yukimura với tài may vá cũng bị phân công tác, bởi vì Nami nhờ, dù thế nào cũng muốn mặc trang phục mẹ mình làm, vì thế mẹ Yukimura vui sướng tiếp được nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ này. Bận bịu vài ngày, cuối cùng đã làm xong năm bộ trang phục mới tinh, làm Nami kích động một thời gian.

Mẹ Yukimura cũng rất muốn nhanh chóng nhìn thấy con gái mình mặc trang phục bà làm, nhưng Nami nói là không thể để anh trai biết cho nên không chịu mặc trước, chỉ một mình trộm thử mặc trong phòng. Cuối cùng vẫn là Yukimura an ủi mẹ mình là lễ hội Hải Nguyên sắp đến, ngày đó có thể nhìn thấy, thế này bà mới gật gật đầu trở về nghỉ ngơi.

Không biết mẹ làm trang phục gì, nhưng biết tay nghề của mẹ mình, cho nên Yukimura cũng chỉ cảm thấy chờ mong, mong lễ hội Hải Nguyên đến.

Không lâu sau, Hyoutei và Shitenhoji cùng với Seigaku đều nhận được thiệp mời đến từ Rikkaidai.

Tezuka Kunimitsu của Seigaku chỉ nói một câu “Không được sơ suất, đi thôi”, Momoshiro thì hưng phấn nhất, đại khái là nhớ hồi cùng Echizen đến lễ hội Hải Nguyên lúc trung học cơ sở, khiến người ta ấn tượng khắc sâu, chỉ tiếc Echizen đã đi Mỹ, nhưng cho dù cậu ấy ở đây, lần này chắc sống chết cũng không chịu đi!

Tiếp theo là Shitenhoji, Shiraishi nhận được thiệp mời cũng chỉ cười cười, Koharu hào hứng nói cảm thấy Sanada của Rikkaidai rất cá tính, bị Yuuji hỏi một câu “Cậu thay lòng đổi dạ sao”, lập tức thay đổi, ‘liếc mắt đưa tình’ với Yuuji, còn Zaizen Hikaru thì nhắc tới Sumitobi, vì thế mọi người liền nhớ tới đồ ăn Watanabe Koji làm.

Kế tiếp là Hyoutei, Atobe nhận được thiếp thiệp của Yukimura, tự nhiên là búng tay một cái sau đó tự tin tràn đầy tuyên bố chuyện này với toàn câu lạc bộ Tennis, sau nhớ tới có lẽ Sumitobi cũng học ở Rikkaidai, cười càng thêm thâm trầm. Trái lại, Oshitari Yuushi không chỉ một lần liếc dấu răng quỷ dị trên tay Atobe nghe nói là bị chó nhà cắn, hơn nữa thấy Atobe tươi cười, không nhịn được cũng cười đầy bí hiểm, nhưng Atobe quá chuyên chú nghĩ về chủ nhân của dấu răng còn chưa biến mất trên tay, cho nên không thấy ánh mắt của Oshitari.

Cứ thế, dưới sự chờ mong của mọi người, lễ hội Hải Nguyên đã đến…

Spoi:

“Kei-chan, tay cậu làm sao vậy?”

Nhắc tới đây, Atobe lại khó chịu, nhất là bị cô gái không hoa lệ kia cắn, thứ hai, anh còn thật không nghĩ ra được đáp án của vấn đề kia, cho nên Atobe tức giận trả lời: “Bị chó cắn.”

“Xì” một tiếng, Oshitari Yuushi không nhịn được nở nụ cười, bị Atobe trực tiếp xem thường.

Không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng Yukimura đương nhiên vẫn biết kia không phải chó cắn, dấu răng chỉnh tề như vậy vừa thấy là hiểu, nhưng không biết tình huống thật sự thế nào, Yukimura vẫn nói một câu mà sau khi biết chân tướng làm anh hối hận đến chết: “Bị chó nhà ai cắn vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play