Điều chỉnh lại cảm xúc, Sumitobi và Yukimura lên sân thượng ngồi một lát, ăn cơm hộp. Yukimura và cô trò chuyện hào hứng, khi nói đến lễ hội Hải
Nguyên, Sumitobi hơi đắc ý nói với Yukimura rằng cô đã nghĩ ra kế hoạch
có thể cạnh tranh với câu lạc bộ Tennis, làm Yukimura hơi sửng sốt, có
chút giật mình vì không nghĩ tới cô có thể nghĩ ra biện pháp trong thời
gian ngắn như thế.
Nhưng anh lại nghĩ, Sumitobi luôn luôn làm anh bất ngờ, cho nên anh có chút chờ mong Sumitobi sẽ mang lại sự kinh ngạc như thế nào, làm anh không khỏi hi vọng lễ hội Hải Nguyên nhanh đến!
Không biết số liệu của Yanagi có thể tính ra chính xác Sumitobi sẽ làm gì
trong lễ hội Hải Nguyên hay không? Chiều nay bảo Yanagi thử tính toán
xem sao. Nghĩ vậy, Yukimura không nhịn được cười cười, Sumitobi nhìn mà
thấy kỳ lạ khó hiểu, cô chỉ nói là mình ssã nghĩ ra kế hoạch đối phó bọn họ, không nói gì khác cả, hay là Yukimura cảm thấy kế hoạch của cô chỉ
là vui đùa mà thôi?! Nghĩ vậy làm cho Sumitobi dấy lên ý chí chiến đấu
hừng hực.
(Tác giả: Này này, cô suy nghĩ nhiều rồi! )
Mà Yanagi giờ đang ở phòng học viết bài tập nghiên cứu còn không biết mình đã bị Yukimura tính kế…
Nghỉ ngơi xong, Yukimura mang theo Sumitobi đến trước cửa phòng làm việc của thầy lịch sử Miki, lúc trước còn nhất quyết đồng ý, nhưng giờ khi đến
văn phòng, Sumitobi lại nhát gan, cô cảm thấy mình rõ ràng không đạt
tiêu chuẩn, mà lại chạy đi tìm Miki sensei thì hình như hơi mặt dày.
“Seiichi, tớ thấy hay là thôi vậy…” Sumitobi sợ sệt nói, chùn bước trước văn phòng.
“Vậy Sumitobi muốn học bổ túc trong kì nghỉ hè sao?” Biết suy nghĩ của
Sumitobi, Yukimura thầm cười cười Sumitobi, thì ra cũng không phải
chuyện gì cô cũng có tin tưởng!
“Không muốn…” Bây giờ Sumitobi
rất mâu thuẫn, cô vừa không muốn học bù, lại vừa không muốn mặt dày đi
xin Miki sensei, cho dù có Yukimura đi cùng và hỗ trợ, nhưng Sumitobi
vẫn rất khẩn trương chết đi được.
“Vậy thì nghe tớ, không sao
đâu!” Yukimura vỗ vỗ bả vai Sumitobi, gõ cửa văn phòng, “Cốc cốc cốc”,
giống như tim đập của Sumitobi vậy.
“Mời vào.” Ngay sau đó, trong văn phòng vang lên tiếng nói cho phép bọn họ vào, Sumitobi tai thính
nghe ra đó là giọng của Miki sensei, càng thêm khẩn trương, Yukimura thì không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp đẩy cửa vào.
Đang soạn bài,
Miki sensei quay đầu thấy Yukimura đi vào, hơi kinh ngạc rồi cười trêu
chọc nói: “A, là Yukimura à, lần này kiểm tra rất tốt đấy, sao thế? Tới
tìm ông già này để báo cáo chiến tích hả?!”
“Không phải em ạ, là
Sumitobi tìm thầy có việc” Yukimura nói xong, nhìn hướng cửa, Sumitobi
thò nửa đầu ra sợ sệt nhìn vào văn phòng, mắt thấy Miki sensei đang nhìn phía cô, cô sợ tới mức lập tức rụt lại, Yukimura thấy thế, cảm thấy hơi buồn cười, anh chưa bao giờ thấy Sumitobi sợ đến thế, thật không rõ,
trong mắt anh, Miki sensei ôn hòa như vậy mà sao ở trong mắt Sumitobi
lại biến thành… ma quỷ sao?! Sợ đến mức này…
Miki nhìn thấy
Sumitobi cũng ngẩn người, đương nhiên, ông cũng chú ý thành tích lần này của Sumitobi, ngoài môn lịch sử vô cùng thê thảm ra, Toán Học có vẻ cực giỏi, các môn khác cũng tầm như thế, cho nên Miki thật sự không nghĩ ra tại sao cố tình Sumitobi lại không học tốt môn của ông?
Yukimura nửa khuyên nửa kéo Sumitobi đến trước mặt, Miki sensei Sumitobi nhìn
trái nhìn phải, chỉ không nhìn Miki, đương nhiên hai bên vẫn cứ thế, một hồi lâu Sumitobi cũng không thể nói ra một câu, làm cho Yukimura và
Miki đều thầm thở dài trong lòng.
Đương nhiên lúc Miki nhìn thấy
Sumitobi đã sớm đoán được ý định của bọn họ, nhưng làm ông giật mình là
Yukimura cũng đến, theo ông biết, Yukimura chưa bao giờ để ý đến những
chuyện bên ngoài, một lòng chỉ muốn chơi tennis, khi nào thì quan tâm
một cô gái như vậy, ông đang thầm than cuối cùng thì thằng nhóc này cũng đã thông suốt, mới phát hiện người nào đó vốn hẳn là mở miệng nhưng lại cứ đứng đối diện ông mấy phút rồi mà vẫn chưa nói một câu nào!!!!
“À… Ừm, Miki sensei, lúc trước thầy có nói nếu Sumitobi thi lịch sử thất
bại thì phải học bổ túc trong kì nghỉ hè, thầy có thể nương tay một lần
không ạ, mấy ngày hôm trước cuộc thi, Sumitobi đã rất cố gắng!” Yukimura đứng ở một bên đợi nửa ngày cũng không thấy Sumitobi mở miệng, cuối
cùng không nhìn được, mở miệng thay Sumitobi.
Lúc Yukimura mở
miệng, ánh mắt của Sumitobi từ trạng thái tự do chuyển đến Yukimura,
không nhịn được cảm thán sao mình lại càng ngày càng vô dụng, chuyện gì
cũng phải nhờ Yukimura hỗ trợ, nếu cứ thế này, cô sẽ chỉ càng ngày càng
yếu đuối mà thôi.
Rốt cục nghĩ thông suốt muốn đối mặt sự thật,
Sumitobi điều chỉnh lại cảm xúc, đang định mở miệng, đã bị tiếng thở dài của Miki đánh gãy.
“Watanabe, thầy hỏi em, bây giờ em đã biết
đội trưởng đội Kiheitai là ai chưa?” Thở dài xong, Miki cũng nghiêm túc
lên, nhìn thẳng Sumitobi, thể hiện ra sự uy nghiêm của giáo viên.
“Biết ạ, là Takasugi Shinsaku.” không hiểu tại sao Miki lại hỏi như vậy, Sumitobi chỉ thành thật trả lời.
“Nếu biết rồi, thì cuộc thi lần này không đạt tiêu chuẩn cũng chỉ có thể nói còn có rất nhiều điều không biết.” Miki nói tới đây, dừng một chút, nói tiếp: “Cho nên nghỉ hè đừng chơi đùa nhiều, rảnh rỗi thì nên đọc sách
lịch sử nhiều một chút, hoặc là nhờ Yukimura phụ đạo cho em, hi vọng học kỳ sau, thầy có thể nhìn thấy thành tích lịch sử của em tăng mạnh, về
chuyện nghỉ hè học bù, liền thôi vậy!”
“Dạ?!” Sumitobi nghe Miki nói vậy, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng lại được, ngây người hỏi: “Cứ như thế… được ạ?”
“Có cái gì không được?” Miki nhu nhu huyệt Thái Dương, liếc mắt về phía
Yukimura đang cười càng ngày càng rõ ràng: “Đỡ phải chộp em tới học bù,
người nào đó lại nói ông già này không biết thông cảm!”
Nói xong, Miki lại nhìn nhìn Sumitobi vẫn còn đang ngây ngốc, liếc hai người kia
mấy cái, lại thở dài, Yukimura à, cái thằng nhóc này, đích còn xa lắm…
“Thật quá tốt rồi, Sumitobi!” Yukimura nhìn Sumitobi, tươi cười bất giác nhu
hòa lên. Sumitobi gật gật đầu, ánh mắt cảm kích nhìn Miki, Miki khoát
tay áo với Sumitobi, hung tợn nói: “Được rồi được rồi, đừng bày ra cái
biểu cảm kia nữa, nếu lần sau không đạt tiêu chuẩn thì chờ nghỉ đông đi
học bổ túc đi!!”
Nhưng Sumitobi biết Miki tốt với mình, cho nên
cảm kích trong mắt càng ngày càng nhiều, đối mặt với mắt sao của
Sumitobi, Miki không chịu nổi, quát nhẹ với Yukimura đang đứng ở một bên xem diễn: “Yukimura, còn không mau lôi cô nhóc kia đi!”
Nếu không thì ông sẽ phát bệnh tim mất!
Hiểu biết tính cách của Miki, Yukimura nhanh chóng chào ông, sau đó kéo
Sumitobi rời khỏi văn phòng. Miki và một thầy giáo lịch sử khác trong
văn phòng xem trò hay từ đầu đến cuối, thẳng đến khi hai người kia rời
đi mới mở miệng cười nói với Miki: “Miki sensei thật nhân từ! Nữ sinh
vừa rồi chính là Watanabe Sumitobi đã trả lời câu hỏi cuối cùng môn lịch sử tốt nhất trong kì kiểm tra Yuekao lần này à?”
“Ừ…” Nghe thấy
thầy ấy nói như vậy, ít nhiều Miki cũng có chút tự hào, vui mừng cười
cười, Miki lấy bài thi lịch sử của Sumitobi trong ngăn kéo ra.
Câu hỏi cuối cùng: Hãy dùng một câu bình luận về Okita Soji.
Ông nhìn dòng chữ xinh đẹp trong bài thi: Xuất quân chưa thắng, người đã mất, lưu sử hùng anh, lệ đẫm bào.*
*(Tojikachan: câu thơ trong bài “Thục Tướng” của Đỗ Phủ, bản dịch của Viên Thu)
Xem ra Sumitobi và ông đều rất tiếc hận cho Okita Soji, ngài ấy không thể
cùng đồng đội chiến đấu đến cuối cùng mà lại bị bệnh chết, chỉ điểm ấy
thôi, ông liền cảm thấy cách nhìn của Sumitobi rất tốt, cũng bởi vậy nên quyết định lần này tha cho cô.
……
…
Rời khỏi văn
phòng, Sumitobi thật không biết nên hình dung tâm tình mình như thế nào, đương nhiên là kích động, bởi vì thoát khỏi vận rủi nghỉ hè học bù,
cũng cảm thấy cảm kích với sự nhân từ của Miki cùng với sự giúp đỡ của
Yukimura, cô cũng hiểu được mình gần đây rất kỳ cục, cô nên tự tin hơn
mới đúng, giống như thiếu gia kẻ có tiền tự đại mà cô gặp ở bãi biển hôm trước.
Lúc này Atobe còn đang rối rắm vấn đề làm thế nào mới có
thể vừa tỏa sáng vừa không bị chói mắt, để lần sau nếu gặp Sumitobi thì
phải phản bác lại, anh không chấp nhận được thất bại, đặc biệt lại bại
bởi một cô gái.
Yukimura thấy Sumitobi bắt đầu thất thần, nghĩ
giữa trưa hôm nay hình như mình còn có chuyện muốn nói với Sumitobi, xảy ra một loạt chuyện thiếu chút nữa làm anh quên mất, vì thế anh vươn tay vẫy vẫy trước mặt Sumitobi, làm Sumitobi hoàn hồn, rồi mở miệng hỏi:
“Sumitobi, hôm lễ hội Hải Nguyên, trường học khác cũng có thể đến chơi,
tớ chuẩn bị mời một vài người bạn ở Seigaku và Hyoutei, còn Sumitobi thì sao, có định mời nhóm Shiraishi của Shitenhoji không?”
Nghệ
Yukimura nói vậy, Sumitobi lại nghĩ tới lần trước nhóm Shiraishi và
Kín-chân đến Kanagawa xảy ra một loạt chuyện dở khóc dở cười, không nhịn được cười rộ, không chút do dự gật gật đầu.
Thấy Sumitobi có vẻ rất thả lỏng, Yukimura cũng cười cười, nói: “Vậy tớ giúp cậu cùng mời nhé?”
“Ừ! Cám ơn cậu, Seiichi…”
Sau khi tạm biệt Yukimura, Sumitobi trực tiếp trở về phòng học, không nhìn
thấy bóng dáng Takagi Akina đâu, có lẽ còn chưa về, còn Sato Mika thì
vừa thấy cô ngồi xuống, liền khoanh tay từ từ đi qua, vừa đi, vừa khinh
miệt nói: “Watanabe-san, đáng tiếc quá nhỉ! Lịch sử không đạt tiêu
chuẩn, xem ra nghỉ hè phải học bù rồi, thật đáng thương!”
Mới từ
văn phòng Miki trở về, Sumitobi nghe Sato Mika nói vậy thì bỗng thấy rất buồn cười, nhưng Sumitobi vẫn không nói gì, hoàn toàn bỏ qua Sato Mika, mà ngay cả những người đang muốn xem họ cãi nhau cũng tự giác mất mặt,
đều quay đi, thuận tiện khách sáo liếc Sato Mika một cái, làm Sato Mika
rất phẫn nộ, đang định phát hỏa, Miki sensei liền đi vào cửa phòng học.
“Sato-san, em không nghe thấy tiếng chuông vào lớp sao? Hay là tại lần này kiểm
tra rất giỏi?” Vừa vào phòng, Miki chính là ông thầy lịch sử nghiêm túc
kia, các bạn trong lớp đều rất sợ ông, dù sao ông cũng rất uy nghiêm.
Nghe thấy Miki răn dạy, Sato Mika chỉ đành chà chà chân, chạy về chỗ ngồi
của mình, kỳ thật Sumitobi cảm thấy nếu chỉ có một địch nhân Sato Mika
thôi thì đỡ quá, bởi vì cô ta rất ngốc, chỉ cần đáp trả cô ta hai câu
thôi, là có thể làm cô ta á khẩu không trả lời được, chỉ sợ còn có địch
nhân bí ẩn, tìm kiếm thời cơ xuống tay, sẽ làm cô không kịp trở tay.
Nghĩ nghĩ, Sumitobi liếc mắt về phía chỗ ngồi trống rỗng của Takagi Akina…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiến vào phần thứ ba! Chúc mừng! Tung hoa! Ách….. Một mình tôi kích động cái gì….
Spoi:
“Sumitobi, sao các cậu lại đến đây?” Chẳng phải bây giờ họ đang họp tác chiến sao? Anh còn nhớ rõ sáng nay khi ra cửa, Nami đắc ý nói với anh hôm nay sẽ
mở cuộc họp tác chiến…
Nghe Yukimura nói vậy, Nami và Sumitobi
đều sửng sốt, Sumitobi định thần lại, nghi hoặc hỏi: “Không phải cậu gửi tin nhắn nói muốn mượn dao cắt, có việc cần dùng gấp, nhờ tớ mang đến
sao?”
“Đúng đấy đúng đấy, em còn tưởng rằng anh trai muốn dò hỏi
tình hình của địch nữa…” Nami cũng yếu yếu nói, nhưng tiếng nói càng
ngày càng nhỏ, đến cuối cùng hoàn toàn không rõ…
Yagyu đẩy đẩy
đặt kính mắt trên mũi, thấu kính phản quang chiếu ra mặt Sumitobi: “Bình thường lúc bọn tớ huấn luyện, di động và đồ dùng khác đều để ở phòng
thay đồ, bởi vì không có khả năng mang vào sân chơi bóng, hôm nay
Yukimura thay quần áo trong phòng thay đồ rồi ra, sau đó không vào phòng thay đồ nữa…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT