Vài lần suýt nữa nhận sai, nhưng Sumitobi vẫn được Yukimura chỉ đường thuận lợi về tới nhà. Sumitobi cảm thấy mình cũng thật buồn cười, về nhà mình mà còn cần người khác chỉ đường…

Nhưng hôm nay xem như trường hợp đặc biệt, cả đầu đều là Takasugi Shinsaku, Okita Soji, Tokugawa Ieyasu v.v…, nhận sai đường cũng là bình thường! Sumitobi tìm lý do cho mình như thế.

Đứng ở cửa nhà Sumitobi, Yukimura nhìn thấy sự mệt nhọc chợt lóe mà qua trên gương mặt Sumitobi, nhíu nhíu mày, Yukimura xoay người nói với cô: “Buổi tối đọc sách không nên đọc quá muộn, nên sớm nghỉ ngơi một chút”

“Ừ…” Sumitobi gật gật đầu, vẫy vẫy tay với Yukimura xem như tạm biệt, chuẩn bị đi mở cửa.

“Sumitobi!” Yukimura cũng không có đi ngay, mà là hít sâu một hơi, đột nhiên gọi tên của cô, làm cho Sumitobi đang chuẩn bị cắm chìa khóa mở cửa bỗng ngẩn ra, cái chìa khóa trực tiếp rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Sumitobi quay đầu lại, ngơ ngác nhìn về phía Yukimura. Anh… vừa rồi… gọi là Sumitobi, mà không phải Watanabe…

Chú ý tới Sumitobi khiếp sợ, mặt Yukimura bất giác nóng lên, xấu hổ hơi quay mặt ho khan hai tiếng, Yukimura giải thích: “Khụ khụ… Giống như buổi sáng hôm nay vậy, lúc cậu và Watanabe-kouhai đi với nhau, tớ gọi Watanabe thì chẳng phải là phân không rõ sao? Thế này thì sẽ không sai nữa rồi…”

Định thần lại, Sumitobi gật gật đầu, thì ra là như vậy! Sumitobi tỏ vẻ hiểu.

Ngay tại lúc Yukimura mừng thầm vì về sau có thể gọi thẳng tên Sumitobi, Sumitobi cũng mở miệng nói: “Vậy về sau tớ cũng gọi cậu… ừm… Seiichi…”

Nụ cười của Yukimura hóa đá, cũng kinh ngạc, Sumitobi học dáng vẻ giả mù sa mưa của Yukimura, khụ hai tiếng, sau đó giải thích: “Thế này thì về sau tớ cũng sẽ không lẫn cậu với em gái cậu nữa”

Sumitobi nói rất đương nhiên, chỉ cần xem nhẹ đỏ ửng như ẩn như hiện trên mặt cô là được, Sumitobi chỉ đơn thuần nói cho mình, đây là vì không thể bị người khác chiếm chỗ tốt, có qua có lại. Nhưng trên thực tế vẫn làm Yukimura rất vui sướng.

Yukimura nhớ rõ, hình như Sumitobi không gọi Shiraishi là “Kuranosuke” đúng không nhỉ?!

(Tác giả: không lẽ cậu còn đang rối rắm cái chuyện lâu từ đời nào sao!! )

Yukimura càng tươi cười sáng lạn, dưới hoàng hôn chiếu rọi xuống trông rất chói mắt, lại làm cho Sumitobi không dời mắt nổi, Yukimura cười nói “Được!”, biết tâm tư của Sumitobi, nhưng Yukimura không vạch trần, anh biết, từ lúc Sumitobi quen biết Nami, cô vẫn đều gọi thẳng tên Nami, anh vốn nghĩ hôm nay trở về “Nói chuyện” Nami vì đã trêu chọc đến trên đầu anh trai, nhưng bởi vì lý do sứt sẹo này của Sumitobi, Yukimura quyết định hôm nay sẽ bỏ qua cho em ấy!

“Vậy… tớ đi về trước!” Sumitobi cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, nghĩ nếu không đi thì sẽ lại làm Yukimura cười mất, vội vàng cúi người nhặt lên cái chìa khóa rơi trên mặt đất, vội vã chạy đi mở cửa.

Yukimura cười cười, cũng xoay người chuẩn bị về nhà, Sumitobi mở cửa đến một nửa, nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng lúc càng xa, liền lặng lẽ quay đầu lại, vụng trộm nhìn thoáng qua bóng dáng Yukimura.

Thiếu niên mảnh khảnh ấy luôn mang lại cho cô một cảm giác an toàn, làm cô cảm thấy chỉ cần có anh ở bên cạnh, thì trên con đường đời ở thế giới này, cô có thể đi được xa hơn…

Nghĩ đến đây, Sumitobi cười dịu dàng.

Buổi tối, Sumitobi một mình trong phòng đọc sách, lơ đãng phát hiện trên sách có rất nhiều ký hiệu được viết bằng bút đỏ, cô cảm động, lơ đãng lật đến tờ có viết tên Yukimura, cô đột ngột nghĩ, có khi nào Yukimura đã nhìn thấy rồi không?!

Xong rồi xong rồi!! Cả người Sumitobi trình hình chữ đại ngã xuống giường, rối rắm chuyện này, hoàn toàn không còn tâm trí đọc sách…

Cùng lúc đó, trong nhà Yukimura, Nami cảm thấy hôm nay anh trai rất quái lạ, theo lý mà nói, giữa trưa không cẩn thận trêu đùa anh trai, buổi tối trở về anh ấy hẳn là tìm mình ‘nói chuyện’ mới đúng, nhưng mà mắt thấy Yukimura chỉ cười đi ra ngoài huấn luyện rồi trở về, cười ăn cơm chiều, cười trở về phòng ôn tập…

Toàn bộ đều mang theo mỉm cười, cho nên lúc này Nami đang ghé vào cửa phòng anh trai, dán lỗ tai lên cửa muốn tìm nguyên nhân, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng mẹ mình, dọa Nami nhảy dựng lên.

“Hôm nay hình như Seiichi rất vui vẻ thì phải? Xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ Seiichi có bạn gái?!”

Nami quay đầu lại, thấy mẹ mình cũng dán tai lên cửa phòng anh trai, không khỏi xấu hổ và đen mặt, nhỏ giọng nói: “Mẹ, lần sau mẹ xuất hiện có thể phát ra một chút tiếng động hay không?!”

Ai ngờ mẹ Yukimura nở một cái mỉm cười ngây thơ rực rỡ, bà vốn trông rất trẻ, hiện giờ lại càng giống học sinh trung học, mẹ Yukimura dựng thẳng ngón trỏ dán lên môi, nháy mắt với Nami: “Nếu phát ra tiếng động thì chẳng phải sẽ bị Seiichi phát hiện sao!”

Vừa dứt lời, cửa phòng liền mở ra, Yukimura Seiichi đứng ở phía sau cửa, cực kỳ bất đắc dĩ nhìn về phía hai mẹ con đang ngồi chồm hỗm trước cửa phòng anh: “Đã sớm phát hiện rồi…”

Nami lập tức hoảng sợ, nếu anh trai mà ‘nham hiểm’ thì không thể đùa được đâu, là một con trai có hiếu nên mẹ sẽ không sao cả, quan trọng là cô sẽ thành mục tiêu công kích của anh trai, vì thế Nami khoát tay, lập tức giải thích: “Em chỉ là đi ngang qua thôi!”

Yukimura cảm thấy rất buồn cười, bởi vì chơi tennis cho nên thính lực rất quan trọng, thường thường phải phán đoán điểm lạc cầu v.v…, cho nên anh đương nhiên biết hai mẹ con ở ngoài cửa, nhưng anh cũng không tính vạch trần Nami, hôm nay tâm tình tốt, đã sớm quyết định buông tha cho em ấy, đương nhiên là sẽ không truy cứu.

“Nami, em làm xong bài tập rồi à?” Thở dài, Yukimura lại bày ra dáng vẻ tiêu chuẩn của người anh trai tốt, hỏi bài tập của Nami, nói đến đây, đột nhiên nghĩ tới bây giờ chắc là Sumitobi đang phấn đấu trước bàn học, vì thế bất giác tươi cười ôn hòa.

Nhưng sự thật là Sumitobi đã sớm ngủ trên giường rồi…

Nhìn thấy anh trai nhà mình tươi cười, từ nhỏ đã nhìn quen nên bình thường Nami không có phản ứng gì quá lớn, nhưng ngoại trừ hôm nay, Nami cảm thấy hôm nay anh trai, quả, nhiên, có, vấn, đề!!!

Đang nghĩ xem phải quanh co lòng vòng như thế nào mới có thể moi được tin tức trong miệng anh trai, mẹ Yukimura đã gọn gàng dứt khoát hỏi ra, Nami lập tức bội phục mẹ mình vạn phần.

“Seiichi, có phải con có bạn gái rồi không? Con gái nhà ai? Trông như thế nào? Sao không mang về cho mẹ nhìn một cái?!”

Bị mẹ Yukimura hỏi liên tục, Yukimura nghĩ nghĩ, sau đó vừa cười vừa thâm ý liếc về phía Nami, dùng ánh mắt hỏi có phải cô đã nói gì trước mặt mẹ hay không, Nami kiên quyết lắc đầu khẳng định.

Yukimura thở dài, nghĩ không lẽ mình biểu hiện rõ ràng đến thế, ngay cả mẹ cũng nhìn ra: “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, con không có bạn gái!”

Mẹ Yukimura lập tức thất vọng: “Sao?! Rõ ràng Seiichi rất giỏi giang, sao lại không có bạn gái chứ?”

Vậy về sau tớ cũng gọi cậu… ừm… Seiichi

Yukimura lại nghĩ tới lúc đi đến cửa nhà Sumitobi, Sumitobi đỏ mặt nói câu ấy rồi ngượng ngùng xoay người chạy vào nhà, anh đột nhiên thì thào nói: “Đó là bởi vì… lúc trước không gặp được cô gái mình thích…”

“Ủa? Seiichi, con vừa nói gì?” mẹ Yukimura nghi hoặc nhìn con nhà mình, nhưng Nami tai thính nghe thấy được, nếu lại để mẹ tiếp tục hỏi, phỏng chừng nhà Yukimura sẽ không được yên ổn một đoạn thời gian, vì thế Nami vội vàng chuyển đề tài.

“A a! Mẹ, sắp tới lễ hội Hải Nguyên rồi, chuyện trang phục biểu diễn còn phải bàn với mẹ một chút! Mẹ đến phòng con đi nhé?!” Nói xong không để ý đến mẹ Yukimura phản kháng, đẩy bà về phòng mình, vừa đi vừa quay đầu nghịch ngợm nháy mắt với Yukimura.

Yukimura thấy em gái nháy mắt, anh cười cười, đóng cửa phòng lại, thế giới lập tức lại im lặng lại.

Trở lại bàn học, Yukimura khẽ vuốt trang giấy vẽ trên bàn, đó là bức vẽ mà anh vừa mới hoàn thành, trên giấy là hình ảnh Sumitobi ngủ trong thư viện buổi chiều.

Yukimura phát hiện, thói quen thật sự là đáng sợ, giống như thói quen mỗi ngày chuyện trò với cô, thói quen giữa trưa cùng tựa vào tháp nước trên sân thượng hóng gió, thói quen mỗi ngày sóng vai đi về nhà, cũng thói quen vẽ mọi biểu cảm của Sumitobi lên giấy.

Rõ ràng mới chỉ hơn một tháng, anh lại có thể có nhiều thói quen như vậy, muốn lừa mình rằng đây không phải thích, ngay cả chính anh cũng không tin.

Chỉ là anh đã thấy rõ tình cảm của mình, vậy còn… Sumitobi thì sao…

Mỗi khi nghĩ vậy, anh liền cảm thấy khẩn trương, tuyệt không giống ngày thường gặp nguy không loạn, chỉ là anh cũng biết có một số việc không thể cưỡng cầu được, anh thà yên lặng chờ cô, cũng không muốn làm lỡ mất tình cảm này.

Yukimura ngả người xuống giường lớn, ngay cả anh cũng chờ mong ngày nào đó có thể đưa Sumitobi về ra mắt mẹ mình…

Hai ngày sau, Sumitobi đặt hết đầu óc vào môn lịch sử, Sumisaku không muốn quấy rầy chị, mấy ngày nay đều không đến lớp học đi tìm chị, mỗi ngày tan học, Yukimura đều đúng giờ ngồi ở chỗ bọn họ thường ngồi trong thư viện chờ cô, đợi Sumitobi đến rồi dốc lòng dạy cô.

Nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm, ngày kiểm tra Yuekao đã đến, dưới sự cổ vũ của Yukimura, Sumisaku, Nami cùng với Setsumiru Rei, Sumitobi đi vào trường thi.

Thoải mái thi xong môn Toán Học, Sumitobi nghênh đón môn mà cô sợ hãi nhất nhưng cũng không thể thả lỏng nhất – lịch sử, đừng nói Sumitobi, mà ngay cả Yukimura cũng khẩn trương.

Ở trường thi, Sumitobi nghiêm túc đọc mỗi một câu hỏi, tuy rằng có thể làm được, nhưng cô không hề lơi lỏng, làm đến câu hỏi cuối cùng, Sumitobi ngẩn người, câu hỏi là: hãy dùng một câu bình luận về Okita Soji…

Sumitobi cảm thấy có chút buồn bực, chỉ cần học đoạn lịch sử ấy là biết ngay người này, là có thể trả lời được, dù sao suy nghĩ của mỗi người không giống nhau, không biết giáo viên lấy tiêu chuẩn nào để cho điểm?

Nhưng dù thế nào thì đó cũng là chuyện của giáo viên, Sumitobi nghĩ mình chỉ cần trả lời câu hỏi là tốt rồi, một câu à… Sumitobi nghĩ nghĩ, cầm lấy bút viết xuống.

Nộp bài thi lịch sử xong, Sumitobi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kiểm tra xong rồi, nếu kiểm tra xong rồi, nên không cần suy nghĩ gì nữa cả, bởi vì sắp cuối tuần rồi!

Trên đường về nhà, Yukimura rất ăn ý không hỏi Sumitobi thi thế nào, mà là lựa chọn một vài chủ đề khá thoải mái: “Kiểm tra xong, có phải Sumitobi sẽ suy nghĩ làm thế nào mới có thể thắng câu lạc bộ Tennis ở lễ hội Hải Nguyên?”

Được rồi, kỳ thật đề tài này cũng không thoải mái…

“Ách? Tớ làm sao có thời giờ nghĩ, tóm lại chúng tớ sẽ không thua!” Nói xong, đôi mắt Sumitobi trở nên kiên định, Yukimura vui mừng cười cười, dù sao Sumitobi là một cô gái kiên cường thông minh, xem ra anh có một đối thủ mạnh mẽ rồi, bởi vì Sumitobi luôn có thể làm anh ngạc nhiên, cho nên Yukimura nói cho mình không thể lơi lỏng, cho dù là Sumitobi, anh cũng sẽ không nương tay.

“Vậy chúng ta đánh cuộc nhé! Người thua phải đáp ứng đối phương một chuyện, thế nào?” Yukimura thấy Sumitobi tự tin như vậy, đột nhiên nảy ra một ý định.

“Được!” Vừa kiểm tra xong, Sumitobi lập tức đầu nóng lên cộng thêm hưng phấn, trực tiếp đáp ứng, sau đó Sumitobi lại hối hận, gần đây vì sao cô lại cứ làm mấy chuyện lập tức sẽ hối hận thế?!

Nhưng dù thế nào, Yukimura và Sumitobi đánh cuộc đã định ra như vậy rồi…

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: như vậy, môn lịch sử Sumitobi rốt cuộc có đạt tiêu chuẩn 60 điểm không đây? Còn nữa còn nữa….. một nhân vật sớm nên xuất hiện sẽ có mặt ở chương sau, còn lấy phương thức kinh người để xuất trướng nhé!

Spoi:

“Watanabe-kouhai, em tìm người à?” Yukimura từ phòng thay đồ trở về, thấy được Sumisaku đang đứng cạnh sân bóng, liền bước lên cười chào.

Nghe thấy giọng nói ôn nhuận, tuy rằng biết là Yukimura, nhưng vốn nghĩ không bị ai phát hiện mình, Sumisaku vẫn bị dọa nhảy dựng, thế cho nên khi trả lời, giọng nói có chút lắp bắp: “Dạ? Yu… Yukimura-senpai? Em… em chỉ là đi ngang qua…”

Nói xong, ánh mắt lại liếc phía sân bóng, các đội viên đang huấn luyện bởi vì nghe thấy tiếng Yukimura, ít nhiều cũng có chú ý phía Yukimura, cho nên khi ánh mắt Sumisaku nhìn thấy ánh mắt Niou, Sumisaku giống như con lộc nhỏ bị, vội vàng quay mặt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play