Kirihara ngoáy ngoáy
lỗ tai mình, không thể tin được vỗ vỗ bả vai Marui, hỏi: “Vừa rồi đội
trưởng… hạ khiêu chiến với đội trưởng Shitenhoji?”
Kẹo cao su đường trên miệng Marui trực tiếp vỡ, dính vào mặt mình, cũng không để ý đến Kirihara, chạy tới vòi nước rửa mặt.
“Yukimura…” Sanada thì thào nói, ánh mắt lóe ra nhìn Yukimura.
Mà đương sự Shiraishi trực tiếp sững sờ tại chỗ, tuy rằng rất muốn khiêu
chiến Con Của Thần của Rikkaidai, nhưng cũng quá đột ngột. Nhưng
Shiraishi vẫn vui vẻ tiếp nhận khiêu chiến.
Các nữ sinh ngoài sân bóng sớm cũng bị Yukimura dời đi lực chú ý, quên mất Sumitobi lên chín
tầng mây, ngay tại lúc Sumitobi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Yukimura lại
đột nhiên đi về phía cô, áo khoác trên vai theo bước chân của anh khẽ
bay lên, vẽ trong không khí một độ cong duyên dáng.
Sumitobi luôn thấy rất kỳ quái, rõ ràng trang phục vận động màu vàng đất này trông
bình thường như vậy, vì sao mặc ở trên người Yukimura lại trở nên uy
phong lẫm lẫm như vậy, chẳng lẽ đúng là người có bề ngoài đẹp thì mặc
cái gì cũng dễ nhìn sao…
Trong nháy mắt, Yukimura đã đi tới trước mặt Sumitobi, nữ sinh bên ngoài lại bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, lực chú ý
của Sumitobi cuối cùng từ trang phục vận động chuyển tới gương mặt
Yukimura, sau đó phát hiện, trọng điểm là Yukimura đã đến trước mặt rồi!
Chú ý thấy Sumitobi khẩn trương, tim Yukimura đột nhiên co lại, nhưng vẫn
không thay đổi suy nghĩ của mình, Yukimura nghiêng đầu tiến đến bên tai
Sumitobi, nói nhỏ.
“Watanabe, lát nữa, có thể mời cậu chăm chú
xem trận đấu của tớ không?” Giống như là đang kể ra bí mật của mình,
hoặc như là nói thì thầm giữa người yêu với nhau vậy, tóm lại đã làm cho Sumitobi cảm thấy nếu Yukimura còn dựa vào cô gần như vậy, thì hô hấp
của cô sắp ngừng mất, trái tim cũng không ngừng đập nhanh, cẩn thận che
vị trí trái tim, không muốn để Yukimura nghe thấy tiếng tim đập của
mình, Sumitobi khẽ gật đầu.
Tuy rằng sớm biết Sumitobi sẽ không
cự tuyệt lời yêu cầu của anh, nhưng lúc chờ đợi đáp án của cô, anh không thể không khẩn trương, cuối cùng Yukimura mới mỉm cười như gió xuân,
khiến đám fan nữ bên ngoài sân choáng váng, tuy rằng không biết Yukimura nói gì với Sumitobi, nhưng những người hiểu biết Yukimura, nhất là
người câu lạc bộ Tennis, đều biết Yukimura thật sự rất vui vẻ, nụ cười
kia phát ra từ nội tâm.
Đối với hành động chưa từng có của
Yukimura, Kirihara cùng với Marui, người vừa rửa mặt xong trở về, đều
trực tiếp ngây người tại chỗ.
Yukimura cầm lấy vợt Tennis ở bên
cạnh sân bóng, trở lại sân, Shiraishi cũng đã thay xong quần áo trở về,
hữu hảo bắt tay với Yukimura, khách sáo với nhau vài câu, rồi trận đấu
chính thức bắt đầu.
Mà mọi người của câu lạc bộ Tennis Rikkaidai
cũng bỏ qua một màn như ảo giác vừa rồi, tập trung lực chú ý đến trận
đấu, dù sao trận đấu của đội trưởng hai trường luôn rất hiếm có.
Tuy rằng từng đánh tennis với Yukimura, nhưng Sumitobi vẫn cảm giác được
Yukimura không giống người thường, ngày đó cùng cô đứng ở trong sân
bóng, Yukimura giống như là bao lấy cả mặt đất và bầu trời, anh như vậy
giống như một vương giả đỉnh thiên lập địa, ngay cả đôi mắt cũng thay
đổi, trở nên khí phách mười phần. Sumitobi biết, cô đã thấy được một mặt khác của Yukimura, đó là người con trai đã thống lĩnh những vương giả
khác của Rikkaidai, Yukimura Seiichi.
Tuy rằng bị hoảng sợ, nhưng Sumitobi vẫn cảm thấy trước mặt sáng ngời, ánh mắt cũng hoàn toàn bị
bóng dáng Yukimura hấp dẫn, không thể rời mắt được.
Kỳ thật cho
dù Yukimura không đưa ra lời yêu cầu như trẻ con với cô, thì cô cũng sẽ
chú ý trận đấu của anh, dù sao chỉ cần anh vừa đứng trên sân bóng, thì
sẽ lập tức tạo nên một phong cảnh chói mắt, làm cho người ta không rời
nổi mắt.
Yukimura phát bóng, chỉ thấy Yukimura tung bóng lên cao, mạnh mẽ vung vợt, Sumitobi chỉ cảm thấy một đạo tàn ảnh xẹt qua, bóng
đã rơi xuống nửa sân bên kia của Shiraishi, cùng với lấy một câu “15 vs
0” của trọng tài Yagyu, cùng với tiếng thét chói tai của các nữ sinh bên ngoài khu vực sân, Sumitobi mới phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì.
Nếu nói Sumitobi vốn bởi vì chưa xem qua trận đấu của Yukimura mà hoàn toàn không biết gì về thực lực của anh cả, vậy thì hiện tại Sumitobi chỉ có
thể cảm thán trong thân thể nhìn như mảnh khảnh của anh rốt cuộc chất
chứa lực lượng cường đại đến mức nào?
Shiraishi nhìn nhìn bóng
tennis lăn đến bên chân mình, trên trán lộ ra ba vạch đen rõ ràng, này
này Yukimura, muốn đùa thì cũng không nên như vậy chứ, bình thường lúc
bắt đầu không phải hẳn là thử thực lực của đối phương trước đã sao? Giờ
thì Shiraishi bị Yukimura làm cho không thể không nghiêm túc…
Yukimura quay người lại chuẩn bị tiếp tục phát bóng, ánh mắt cố ý vô tình đảo
qua Sumitobi, nhìn thấy Sumitobi theo dõi anh, mắt cũng không nháy,
trong đôi mắt còn mang ánh sáng lóng lánh sáng lạn hơn cả vừa nãy, nụ
cười bên môi Yukimura càng ngày càng thâm.
Chỉ đáng thương Shiraishi…
Yukimura lại phát bóng, lần này Shiraishi không lơi lỏng, hoàn mỹ đánh trả, hai
người giằng co tới tới lui lui hơn hai mươi hiệp, cũng không phân ra
thắng bại, tim Sumitobi cũng co rút gấp gáp lên.
Đột nhiên,
Yukimura đánh một cú bóng ngắn, Shiraishi thầm than không tốt, vội vàng
chạy đến trước lưới, hiểm hiểm đỡ được cầu, lại không cẩn thận đánh ra
cú bóng cao, Yukimura chờ chính là thời cơ này, chỉ thấy anh tung người
nhảy lên, đuổi theo tennis, đánh ra một cú bóng nặng, hoàn mỹ đạt được
điểm.
“30 vs 0!”
“A ~~ ”
“Yukimura-senpai thật đẹp trai!”
Yukimura vừa đạt được điểm, đám nữ sinh bên ngoài khu vực sân càng thêm kích
động lên, đê-xi-ben của những tiếng thét chói tai cũng càng ngày càng
cao, khiến đầu Sumitobi vang ong ong.
“Đội trưởng, có muốn bọn
em, bôi, dầu, cho, anh không!” Shiraishi nhìn về phía hai người đang
đứng ở một bên ôm nhau, ‘liếc mắt đưa tình’ với anh, gáy anh liền xuất
hiện một giọt mồ hôi lạnh.
“Ách, không cần…” Kỳ thật Shiraishi muốn nói, ở Rikkaidai thì hai người đừng đùa giỡn ‘thâm tình’ với nhau như thế…
Cuối cùng, trận này kết thúc với Yukimura lấy “6 vs 4” thắng lợi, hai người
hữu hảo bắt tay, Shiraishi hơi nghiêng đầu tiến đến bên tai Yukimura
nói: “Muốn thu hút sự chú ý của người nào đó thì cũng đừng kéo tớ xuống
nước chứ…”
Nói xong, Shiraishi nhìn nhìn Sumitobi còn đứng bên
cạnh sân, nhưng bị Kin-chan bám lấy, vỗ vỗ bả vai Yukimura, để lại một
cái tươi cười ý vị thâm trường, xoay người đi đến chỗ Sumitobi và
Kin-chan: “Kin-chan, đừng gây phiền toái cho Sumitobi!”
“Shiraishi Shiraishi! Đây thật là cháu của huấn luyện viên?!” Kin-chan thấy
Shiraishi đến gần, liền nhảy lên chạy về phía Shiraishi.
Chỉ có
Yukimura còn sững sờ ở tại chỗ, suy nghĩ lời nói vừa rồi của Shiraishi,
nhưng khi anh nhìn thấy Shiraishi dùng lý do gì đó tách Kin-chan khỏi
người Sumitobi, liền không nghĩ nhiều nữa, cười đi về phía Sumitobi.
“Ách… Yukimura, trận đấu rất phấn khích!” Mắt thấy Yukimura đi về phía bên
này, Sumitobi ngẩn người, nói với Yukimura, mà anh trên thực tế còn đang đắm chìm trong trận đấu kịch liệt vừa rồi.
“Vậy sao?” Yukimura hơi nhắm tít mắt lại vui mừng cười cười, sau đó tiếp tục nói: “Cảm ơn… ”
Buổi sáng huấn luyện cho dù đã xong, Rikkaidai coi như đã đánh một hồi luyện tập với Shitenhoji, cuối cùng, Shiraishi vẫn thay thế Shitenhoji đưa ra lời khiêu chiến với Rikkaidai, nói rằng tại giải cả nước tiếp theo,
nhất định sẽ không thua Rikkaidai, Yukimura cũng vui vẻ tiếp nhận khiêu
chiến.
Chậm trễ lâu như vậy, cô cũng đã dạo gần hết con phố này,
mang theo đám người Shitenhoji, sau khi tạm biệt Yukimura, chậm rãi bước trên đường về nhà.
Thuận lợi về nhà, Sumitobi ấn vang chuông cửa nhà, người mở cửa là một người đàn ông xa lạ có mái tóc hồng, đỉnh đầu
đội mũ rơm, ngậm một cái tăm, bộ dáng thoạt nhìn cà lơ phất phơ, vừa mở
cửa liền cười chào cô, nhưng khi nhìn thấy đám người phía sau cô đang
dùng ánh mắt xem thường nhìn mình, cái tăm trên miệng người nọ trực tiếp rơi xuống đất.
“Huấn luyện viên…” mọi người đều lộ ra khí đen u
oán, người người mắt lộ ra hung quang, thoạt nhìn giống như là oán quỷ
từ trong Địa ngục đi ra vậy, khó trách người nọ hoảng sợ.
Nếu
nhóm Shiraishi gọi ông ấy huấn luyện viên, vậy thì xem ra vị này chính
là Watanabe Osamu, chú của cô từ Osaka đến, cũng là vị huấn luyện viên
vô trách nhiệm kia.
“Cái đám kia thật đúng là da trâu mà, không
đùa giỡn được nổi các cậu, như vậy mà cũng có thể tìm đến nơi…” Sửa sang lại một chút cảm xúc, trên đầu Watanabe Osamu xuất hiện vài cái vạch
đen rõ ràng.
Watanabe Koji nghe thấy tiếng chuông cửa cũng chạy
đến rất nhanh, vừa thầm oán Watanabe Osamu vài câu, vừa mời đoàn người
Shiraishi vào cửa.
Cuối cùng, Watanabe Koji làm một bàn món ăn
ngon, nói xem như thay em trai xin lỗi, Shiraishi khoát tay áo nói bọn
họ đã quen rồi, không ngại, khiến Watanabe Osamu lúc ăn cơm vẫn mang vẻ
mặt nhăn nhó. Nhưng thật ra Kin-chan và Oshitari vừa ồn ào tranh đồ ăn
ngon, vừa cướp đồ ăn, một bàn hoà thuận vui vẻ làm cho Sumitobi cảm thấy ấm áp từ đáy lòng.
“A a! Kenya! Cái kia là của tớ!”
“Nói về chuyện cướp đồ ăn thì không ai có tốc độ so được với lãng tử Osaka tớ đây!”
Shiraishi nhìn hai người mà đau đầu nhu nhu huyệt Thái Dương, nhưng ngại đang ở
nhà Sumitobi nên không thể phát tác, nhưng lúc Kin-chan và Oshitari lại
nhảy dựng lên khỏi ghế cướp đồ ăn lần nữa, Shiraishi dùng ánh mắt ám
hiệu với Ishida Gin ngồi đối diện mình, Ishida ngầm hiểu, ấn hai người
kia xuống ghế.
Về phần Sumisaku, đã sớm xám xịt ôm bát về phòng mình ngay lúc Koharu và Yuuji anh nùng em nùng bón thức ăn cho nhau rồi…
Mỗi khi ánh mắt lơ đãng đảo qua phòng Sumisaku đang đóng lầu hai, Sumitobi
luôn cảm thán một câu không nghĩ tới mình vẫn còn ngồi đây được…
Cơm trưa diễn ra trong không khí sung sướng, buổi chiều nghỉ ngơi không
lâu, Watanabe Osamu liền mang theo đoàn người Shitenhoji chào tạm biệt,
trước khi đi, Shiraishi còn nhắc nhở Sumitobi chớ quên cái hẹn của bọn
họ.
Watanabe Osamu hơi sửng sốt, ánh mắt cảnh cáo lập tức bắn về
phía học sinh của mình: “Này, Shiraishi, đừng có nói là em tính theo
đuổi cháu của thầy đấy?!”
Shiraishi nhìn ánh mắt của huấn luyện
viên nhà mình, đột nhiên thấy rất buồn cười, liền trêu chọc vài câu:
“Làm sao dám! Huấn luyện viên, không nghĩ tới thầy còn có tật luyến cháu đấy? Sumitobi đã có sứ giả hộ hoa* rồi, em đâu thể trêu vào chứ!”
(* Sứ giả hộ hoa: sứ giả bảo vệ hoa, hoa ở đây tức là chỉ người đẹp, ý
Shiraishi là Sumitobi đã có người bảo vệ cô khỏi đám theo đuổi cô rồi.)
Tất cả mọi người nghĩ Shiraishi chỉ là Watanabe Osamu, đại khái chỉ có anh mới biết nói mình ám chỉ ai!
“Vậy Sumi-chan, chú mang theo đám học sinh da trâu này về đây, lần sau lại
đến thăm cháu nhé!” Watanabe Osamu hơi cúi đầu đội mũ rơm xuống, sau đó
vươn tay xoa xoa tóc Sumitobi.
Sumitobi biết hành động này là
Watanabe Osamu biểu đạt sự yêu thương với Sumitobi, vì thế tươi cười
sáng lạn: “Hôm nay cháu rất vui vẻ, chú và các bạn, về sau có rảnh, hoan nghênh mọi người thường đến chơi!”
Nghe thế, người cao hứng nhất không thể nghi ngờ là Kin-chan, cậu lập tức chạy tới trước mặt
Sumitobi, lóe một đôi mắt đầy sao, hưng phấn hỏi: “Được thật hả được
thật hả! Bọn tớ còn có thể đến nữa nha! Lần sau bọn tớ còn muốn đến ăn
nữa!”
Watanabe Koji nghe xong, độ cong khóe miệng cũng càng ngày
càng thâm, ông nhắc nhở Watanabe Osamu vài câu trên đường chú ý an toàn, rồi Watanabe Osamu mang theo nhóm Shitenhoji rời đi.