Đúng như lời hứa, vừa sáng tinh mơ ra thì Hữu Túc đã bị Cự Tàn Tôn nắm đầu lôi dậy, lí do gì mà phải bắt cô dậy sớm chứ, bố mẹ của cô chứ có phải bố mẹ của anh đâu mà anh lo sốt sắng hơn là xông vào lửa cháy thế ấy chứ ? Cự Tàn Tôn đẩy cô vào nhà tắm và anh nói :
-Tôi cho em 20 phút để làm mọi thứ và thay đồ.
Hữu Túc ngáp ngắn ngáp dài nhìn anh với vẻ mặt không thể khó chịu hơn nữa, cô cứ bơ bơ cái mặt ra nhìn anh rồi đưa tay gãi gãi cái đầu tóc rối bời :
-Nếu em không làm xong thì có việc gì nghiêm trọng không ?
-Tôi sẽ vào giúp em, một cách « nhiệt tình » nhất. – Vừa đáp lại, anh vừa đưa ánh mắt đầy hứa hẹn cơn thịnh nộ nhìn Hữu Túc.
Nghe thế thì chắc Hữu Túc cũng đã hiểu tính nghiêm trọng của sự việc nên cô vội vàng huơ tay lấy bàn chải và kem đánh răng, nhìn anh cười hì hì. Cự Tàn Tôn thay đồ rồi đi ra ngoài tiệm, Y Cược và Lam Bá đang làm bánh, nhìn anh rồi cúi cúi chào :
-Cự Thiếu, hôm nay anh đi đâu ?
-Tôi ra ngoài cùng Hữu Túc. – Cự Tàn Tôn đáp.
Chỉ là đến nhà cô chơi thôi sao anh lại ăn mặc như là lần đầu tiên ra mắt vậy nhỉ ? Hữu Túc ngồi nhìn anh đeo giày và hỏi :
-Sao lại khẩn trương chứ ?
Cự Tàn Tôn ném ánh mắt đầy dao nhọn nhìn cô và nói :
-Em đúng là con thằn lằn đần độn.
->w Đeo giày xong thì anh cũng tự động kéo tay Hữu Túc ra phía sau tiệm và đẩy cô vào trong chiếc xe đua màu đen của anh, Hữu Túc chưa định thần thì Cự Tàn Tôn đã nhanh tay gài dây an toàn cho cô và nói :
-Đi được rồi chứ ?
-Ơ … Ơ … Nhưng … - Hữu Túc chưa biết trả lời thế nào thì anh đã quay đầu xe hướng về phía nhà cô đi tới.
Lục Nghị vừa đến trước sảnh Tồn Thị thì có điện thoại, là Di Nhược, lại muốn thuyết giáo, hắn cúp máy rồi bước vào trong. Tư Lư sai hắn đến Pháp để thực hiện một số hợp đồng hợp tác chống lại Đại Âu, không rõ kết quả thế nào nhưng nhất định không nằm ngoài dự đoán của Tư Lư, muốn tất cả quy thuận về dưới trướng Tồn Thị thì nhất định Tư Lư phải mát tay chi ra số tiền không nhỏ, nhưng đối với Tồn Thị thì không hề hấn gì cả. Muốn đấu thì đấu đến cùng, Lục Nghị bấm thang máy đi lên lầu cao nhất, phòng làm việc của Tư Nghiêm, vừa bước đến cửa thì những âm thanh ái muội từ trong đó truyền ra ngoài khiến người đi qua đều nghe được và tự động đi nhanh, Lục Nghị gõ cửa :
-Tư Thiếu, tôi có việc quan trọng.
Âm thanh rên rỉ dần nhẹ xuống, sau đó một chút thì cửa tự động mở ra, Tư Nghiêm đang chỉnh lại vài nút áo, hắn quay sang nhìn Lục Nghị rồi phất tay cho cô gái kia rời đi :
-Nói.
-Mọi chuyện thành công, giờ chỉ cần Tư Thiếu lên tiếng thì nhất định đám người đó sẽ nổi dậy theo lời Tứ Thiếu. – Lục Nghị nói.
Tư Nghiêm châm lửa điếu thuốc trên miệng rồi sau đó hắn ngả lưng ra ghế, tay gõ gõ lên mặt bàn :
-Tốt, nhất định chơi cho Đại Âu thân tàn ma dại.
-Tứ Thiếu, nhưng không lẽ tên khốn Nhất Gia không biết là chúng ta đang tập hợp thế lực ?
Tư Nghiêm xoay ghế lại nhìn trực tiếp vào Lục nghị và nói :
-Hắn biết tất cả, muốn xong thì phải giết Cự Tàn Tôn trước, ta giao việc này cho ngươi, tìm cách hạ hắn.
-Tôi sẽ cố, Tư Nghiêm yên tâm. – Lục Nghị nói với giọng căm phẫn, việc để Cự Tàn Tôn thoát trước mũi hắn lúc ở Thái Lan đã khiến hắn rất tức giận.
Tư Nghiêm đứng dậy, đưa mắt nhìn xuống dưới đường, ánh mắt khó hiểu, đột nhiên muốn nói vài chuyện linh tinh cùng cô khăn giấy ở tiệm bánh đó, Cự Tàn Tôn là người cô yêu sao ? Thật nực cười mà ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT