Như vậy hết thảy, ngươi thích ta sao, Yui.

Khi Kikyou rời đi, nhìn Yui, muốn nói điều gì đó.

Nữ pháp sư quần đỏ áo trắng, dưới bầu trời u ám mông lung, nàng thật nổi bật, giống như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể làm người ta chú ý.

“À, cám ơn cô, ta không đi đâu.”

Không đợi Kikyou nói ra, Yui đã mở miệng trước.

Nàng hiểu được thiện ý của Kikyou, chỉ là mỗi người đều có lựa chọn khác nhau.

Khẽ thở dài một cái, Kikyou thấy Yui kiên trì, cũng không nói thêm nữa, xoay người rời đi.

Lúc rời đi, cô ấy vẫn cao ngạo trong trẻo, không nhìn ra vừa rồi nàng từng xảy ra chuyện gì. Phu thì trái lại, trong phòng rất im ắng, một chút động tĩnh cũng không có, chẳng lẽ là bị mối tình đầu năm mươi năm trước cự tuyệt nên tâm linh bị đau đớn?

Tiểu quái thú trong lòng sôi trào, Yui thật muốn biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì…

“Kikyou tới để làm gì vậy?”

Vào trong phòng, nhìn thấy phu trên ghế, Yui có chút mất hứng.

Trông Kikyou không phải người không nói đạo lý, nhìn thấy người như vậy, Yui không thể phát giận. Vậy thì có chút ý kiến nhỏ nhặt với phu hẳn là có thể chứ?

“Thế nào? Có hứng thú với cô ta sao.”

Ngữ khí của phu gần đây đều như thế, luôn thích dùng câu hỏi để trả lời, không biết đó có phải một trong những ham mê xấu xa của hắn hay không.

Phu thật đáng ghét, luôn bắt nạt người ta.

“Nói là cảm thấy hứng thú thì cũng không phải là nói dối, ta hâm mộ cô ấy… Cường đại, lại dịu dàng.”

Hơn nữa lại là một tiểu mỹ nhân thông thấu, khó trách Nhện quỷ thích nàng.

Nghĩ đến mối tình đầu năm mươi năm, Yui bỗng nhiên sinh ra một cảm giác cô đơn… Rất không thích. Năm mươi năm có rất nhiều biến hóa, nhưng vẫn thích một người lâu như vậy, phu thật đúng là vất vả.

“Thích? Ngươi sai lầm rồi, đó chỉ đơn thuần là ham muốn, muốn có được thôi.”

Đối với Nhện quỷ, phu hoàn toàn khinh bỉ. Cũng khó trách, Nhện quỷ chính là kẻ mà phu khát vọng trừ bỏ nhất nhưng lại không có cách nào trừ bỏ, dưới tâm tình mâu thuẫn, dù phủ định hắn đến thế nào đi nữa, hắn vẫn cứ tồn tại.

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Nhanh nói đúng đi!

Nếu phu không phải là thật sự đặc biệt để ý đến Kikyou, mà là do Nhện quỷ kia quấy phá… Yui âm thầm sung sướng nhảy nhót.

“Ngươi đánh giá cao Nhện quỷ rồi. Tên kia chỉ là đơn thuần ham muốn nữ pháp sư mỹ lệ đó, thỏa mãn dục vọng mà thôi.”

Quả nhiên, phu vừa mở miệng, Yui vừa lòng.

Nhưng mà ——

Thỏa mãn dục vọng?

Phì cười——

Mặt Yui lập tức nóng lên.

A, che mặt cà chua đi, hình như nàng quên mất phu là yêu quái nông thôn, trình độ tu dưỡng về phương diện ấy khẳng định chẳng ra sao cả.

“Tuy rằng thô tục, nhưng tên cướp kia quả thật chỉ là ham muốn mỹ nữ cao quý không thể xâm phạm mà thôi —— đúng vậy, a, giống như những gì Hitomi Kagewaki nghĩ về ngươi vậy.”

Phu nói đến đây, đôi mắt màu đỏ đột ngột nhìn về phía Yui.

Yui không biết ở trong mắt phu, mình là gì? Con mồi? Tên hề? Một hạt bụi không hề đáng để mắt tới?

Yui không thích thái độ của phu như vậy, cứ như là toàn bộ thế giới, hắn đều hiểu tất cả mọi người, chướng mắt tất cả mọi người vậy, một người tự phụ cao ngạo như vậy, rất đáng thương.

“Chàng, chàng…”

Bỗng dưng lại nhắc tới Hitomi Kagewaki, hơn nữa thái độ lại quái đản kỳ lạ, Yui cảm thấy mình nên làm gì đó khiến phu bực mình một chút. Hitomi Kagewaki, người mà mình nhiều lần nghe thấy từ miệng người khác, tình cảm của Yui đối với hắn rất phức tạp. Ban đầu từ khát khao đến mê mang, trong lòng Hitomi Kagewaki nghĩ về mình như thế nào, mình đã không bao giờ được biết. Nhưng ít nhất, Yui hiểu được hôm nay mình có thể yên ổn đứng ở trước mặt phu như vậy, hẳn là nhờ có Hitomi Kagewaki.

Đứa trẻ yếu đuối đứng ở phía sau mình, nhát gan nói rằng ‘‘Yui, cùng nhau chơi đùa nhé’’ trong trí nhớ đã mất rồi… Dù thế nào, Yui vẫn cảm ơn người ấy, đã làm nàng có ý nghĩa gầy còm trong đáy lòng phu.

“Đương nhiên, lòng tham lam đều giống nhau, chỉ là tên kia ngu xuẩn hơn thôi.”

So với sự tham lam rõ ràng của Nhện quỷ, Hitomi Kagewaki có vẻ yếu đuối yếu ớt. Hitomi Kagewaki tham lam khát vọng một cô gái, nhưng không có hành động thực tế nào.

Naraku am hiểu nắm nhược điểm của lòng người trong tay, mà Asai Yui lại là nhược điểm duy nhất của Hitomi Kagewaki khi còn sống.

“Thiếu chủ Hitomi… thật sự bị ăn rồi sao? Phu quân đại nhân là tập hợp của một đám yêu quái và con người?”

“Đúng rồi, Kikyou nói… Phu quân đại nhân… Cái gì là bán yêu?”

Vừa mới dứt lời, Yui bỗng nhiên cảm thấy bốn phía đều lạnh lẽo.

Ách… Nói nhầm rồi? Mau nhìn kìa mau nhìn kìa, biểu cảm của phu thay đổi rồi.

Sắc trời tối đen, cặp mắt đỏ như máu kia trông có vẻ thật đột ngột.

Ánh sáng trong phòng thật tối, ánh mắt đó dường như thật hư vô, tựa hồ có thể thấy được một lốc xoáy màu đỏ huyết vũ tinh phong.

“Yui…”

Phu mở miệng.

Dù là khi nào, giọng nói của hắn đều dễ nghe như thế, chỉ cần ngọn đèn dầu trong phòng đừng lay động như vậy thì sẽ tốt hơn.

Phu tới gần Yui, vươn tay, ngón tay tái nhợt lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve mặt Yui. Ngón tay này không hề có một chút thô ráp, nhưng rất khô khốc, theo từng sự di chuyển của nó, một chút một chút, làm thần kinh của Yui khẩn trương lên.

“Ngươi có muốn xem, cái gọi là bán yêu trông như thế nào không?”

“Không… không cần.”

Trực giác cảm thấy nguy hiểm, Yui lui ra sau. Luống cuống nhìn sang nơi khác, Yui ấp úng.

“Ta… ta nghĩ hôm nay ta muốn ăn điểm tâm mình thử làm, ta về trước—— ”

Vừa định chạy đi, cửa bỗng nhiên lạch cạch một tiếng tự đóng lại.

Yui khóc không ra nước mắt.

“Hôm nay, là ngày trăng non.”

Trong căn phòng kín, phu như có thể nhìn thoáng qua không trung.

“Nếu đã tò mò, chi bằng ngươi hãy xem cái gọi là bán yêu, cái gọi là yêu quái dơ bẩn…”

Trời đã hoàn toàn tối đen.

“Trông như thế nào đi.”

Phu nói xong, cuối cùng ánh nến cũng diệt.

Yui nhìn thấy phu chậm rãi biến hóa, ngây ngốc.

Bắt đầu từ đầu ngón tay gầy yếu tái nhợt của Hitomi Kagewaki, rồi tay chân, sau đó là cả thân thể… Vô số thứ gì đó màu đen, rất lớn, dính dính, từ phía sau thân hình mảnh khảnh bắt đầu thò ra, chúng nó nâng lên, tràn ngập cả căn phòng nhỏ tối mờ.

Yui bị không khí áp lực đẩy ra xa, khi nàng chậm rãi cố gắng đứng dậy từ trong góc, lại nhìn thấy một đống, không, một khối vật thể lớn không rõ nguồn gốc.

Cả phòng đều là yêu quái có đầu, xúc tua, tứ chi dị dạng, còn có hơi thở tanh hôi khó ngửi.

Thân hình của phu sớm đã không thấy đâu, phía trên một đống tứ chi yêu quái ghê tởm, Yui chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu người. Ngoài đầu kia ra, những thứ có thể nhìn ra từng là con người đã không còn một chút dấu vết nào.

Đây mới là yêu quái, đây mới là hình thái chân chính của phu.

Bán yêu Naraku, đúng như xuất thân của hắn, từ vô số yêu quái không đếm được đã cắn nuốt một con người cuối cùng mới hình thành hình thái như vậy… Không thuộc bất cứ loại yêu quái nào, và cũng là sự tà ác của vô số yêu quái cấp thấp.

Bán yêu… thân thể tập hợp từ các yêu quái…

Một màn chấn động trước mặt đúng là điển hình của cụm từ “ý nghĩa ở mặt chữ”.

Cái đầu kia nhìn về phía Yui, cao cao, đôi mắt màu đỏ gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

Cùng yêu quái như vậy từng cùng nhau ăn cơm cùng nhau ngủ…

Yui cảm thấy dạ dày mình đang cuồn cuộn lên.

Sự khác biệt này cũng quá… Thảo nào năm mươi năm rồi mà phu vẫn chỉ có thể thích một người luôn cự tuyệt mình…

“Tiểu công chúa của ta, đã thấy được chưa…”

Xúc tua rất lớn vươn đến cuốn lấy Yui đang ngây ngốc, chậm rãi nâng cao lên, sau đó hạ xuống cùng độ cao với cái đầu kia.

Bị kéo lại gần, Yui muốn tránh né, lại bị đối phương cười nhạo.

“Đây là yêu quái, đây là bán yêu.”

Cảm giác trơn trượt từ xúc tua thay thế cảm giác lạnh lẽo tái nhợt của đầu ngón tay ban nãy.

“Chính là thế này đấy, ngươi còn thích ta, ỷ lại ta sao, Yui.”

Lời nói của phu vang lên bên tai, giống như mê hoặc.

Yui hoàn hồn.

Khuôn mặt ấy, thứ quen thuộc duy nhất đang dùng biểu cảm đùa cợt nhìn về phía mình.

Yui không nói lời nào.

Xúc tua co chặt lại, xao động, nhắc nhở Yui trả lời.

“Ngươi thích ta sao, ngươi thích là cái gì? Hitomi Kagewaki? Mặt của Hitomi Kagewaki? Hay là bản thân ta, Naraku, một bán yêu dơ bẩn?”

Trong bóng đêm, Yui không thể biết được vẻ mặt phu giờ phút này, trong thế giới của nàng, chỉ còn lại đôi mắt màu đỏ kinh tâm.

Yui không biết trả lời như thế nào, càng không thể giãy dụa.

Nàng hẳn là phải thét chói tai chạy trốn mới đúng, nhưng mà nàng không động đậy. Một màn chấn động ngay tại trước mặt, nàng không động đậy. Giãy dụa vài cái, xúc tua càng ngày càng co chặt, ngay cả hô hấp cũng đau đớn.

Phu nói xong những lời lạnh như băng, tràn ngập uy hiếp và kinh hoàng, những hàng chữ quạnh quẽ như vậy, vì sao lại làm người ta khó chịu thế.

Hitomi Kagewaki ngay từ đầu đã không tồn tại, cho tới nay, người mà nàng ở chung đều là yêu quái tên là Naraku này. Được Kagura ám chỉ, Hitomi Kagewaki ảnh hưởng Naraku, cho nên hẳn là tạm thời hắn sẽ không giết nàng. Nhưng rốt cuộc là nhờ trái tim của Hitomi Kagewaki, hay là do bản thân Naraku?

Hoảng hốt, Yui nhớ tới đoạn thời gian ở bên nhau trước đây, những ngày im lặng điềm tĩnh…

Ở cửa thành Hitomi, ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy hắn.

Thời gian vui vẻ trong thư phòng nhỏ ấy.

Tản bộ thong dong trên đường.

Khóe miệng luôn mang nụ cười nhè nhẹ sủng nịch.

Vươn tay xoa xoa tóc vô cùng thân thiết ôn hòa.

Hắn quan tâm, hắn dung túng, hắn ôn nhu, hắn hăng hái tiến lên.

Mỗi ngày chào buổi sáng.

Cùng ăn cơm trưa.

Buổi tối chúc ngủ ngon.

Nhớ tới trời mưa ngày đó cầm ô cùng sự ấm áp hòa vào lòng bàn tay mình…

Con người hay nói dối, yêu quái càng hay thay đổi.

Ánh mắt nhìn tới nhìn lui đến mức lóa lên, có phải, hẳn là nhìn thấy nơi chốn ban đầu? Mà nơi chốn ban đầu của phu và mình là..

Màu đen con ngươi của Yui nhắm lại, lại mở.

“Naraku, thế chàng có thích ta không?”

Đôi mắt của Yui, trong trẻo thấu triệt. Giọng nói mềm mại ấy như thấm vào trái tim, làm dậy lên một làn sóng gợn dịu dàng.

“Thích… Ha ha ha… Ha ha ha ha ha…”

Phu giống như nghe thấy chuyện hài gì.

“Đừng có nằm mơ, Naraku ta sao có thể thích ngươi.”

Như để chứng minh lời của phu, xúc tua lớn hung hăng ném Yui sang một bên, giống như bỏ qua cái gì đó trói buộc mình khiến mình khinh thường vậy.

Đống xúc tua tứ chi bốn phía xao động lên, phát ra âm thanh trầm đục khó nghe.

“Asai Yui, sức mạnh của Hitomi Kagewaki, ngươi không nên đánh giá cao.”

Hắn không phải là kẻ bị tình cảm của con người làm cho hoang mang. Lưu lại Asai Yui chỉ là để trấn an trái tim Hitomi Kagewaki đang rục rịch trong thân thể mà thôi.

“Chàng…”

Yui bỗng nhiên rất tức giận.

Một người có thể bị ảnh hưởng, thì có vài thứ dù có làm thế nào cũng không che dấu được. Nói đi nói lại, hôm nay mình có thể bình an đứng ở chỗ này, Yui cũng không cho rằng là hoàn toàn nhờ có Hitomi Kagewaki.

Đúng là nên đánh phu đáng giận kia mấy cái…

Cố hết sức đứng dậy khỏi đống xúc tua của đám yêu quái, Yui loạng choạng hơn nửa ngày mới đứng vững. Yui ngẩng đầu, nhìn về phía đầu phu. Khoảng cách rất cao, cổ rất mổi, Yui cảm thấy buồn bực, cuối cùng, nhụt chí đá mạnh vào đống tứ chi ghê tởm kỳ quái kia.

“Đồ yêu quái nông thôn! Cái gì mà đánh giá cao cái gì mà nằm mơ, ta thích chàng đấy thì sao? Ta thích chàng thì làm sao hả!!”

Nàng cơ hồ rống to ra.

“Thích… Ta?”

Đầu người kia bỗng nhiên lao nhanh xuống, đến trước mặt Yui.

“Ngươi nói cái gì? Asai Yui!”

Lại tức giận à.

Yui phát hiện, hình như phu rất thích làm người ta kiêng kị, thích nắm trong tay hết thảy, đây thật sự là một ham mê không tốt cho lắm.

Nàng phải làm thế nào mới tốt đây? Mà, vừa rồi có phải nàng đã lỡ nói ra câu gì mất mặt hay không?

So với yêu quái nông thôn thừa nhận hắn thích nàng, một công chúa xuất thân từ đại gia tộc thích một yêu quái hỗn tạp ghê tởm lai lịch không rõ, mới là có hại!

“Ta không nói đấy, chàng muốn thế nào?”

Hai mắt chăm chú nhìn.

Dưới cảnh tượng quỷ dị, là trầm mặc lạ lùng.

“Nếu đã thích… Thì chứng minh cho ta xem đi.”

Qua rất lâu rất lâu, tiếng của phu mới chậm rãi vang lên.

“Ta muốn nhìn xem, cái gọi là ‘thích’ của ngươi, rốt cuộc là cái nực cười gì.”

Thích sao, chung quy chỉ là tình cảm vô vọng nực cười quấy phá mà thôi.

“Chàng…”

Bị cười nhạo?

Yui thẹn quá thành giận, cảm thấy cơn tức dâng lên.

Không muốn nói thêm câu nào nữa, Yui tức giận dậm chân một cái, trả lời phu, là một cái tát lóe sáng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Yui muội tử GOOD JOB! Phu bị đánh, a ha ha ha ~~~ tiểu công chúa nhanh chóng truy yêu quái đi!

Spoi:

“Ngươi không thấy… dáng vẻ này sao?”

Vì cái gì, một chút chán ghét cũng không có, người bình thường đã sớm hoảng sợ chạy trốn. Hắn nhớ tới lúc ả pháp sư đứng ở trước mặt hắn, ánh mắt của Kikyou rất rõ ràng, đó là chán ghét hoàn toàn không muốn tiếp xúc hắn và áp lực hận thù, mà tên ngu ngốc này…

“Nhắc tới dáng vẻ này thì… Xấu chết đi được, không thể khó coi hơn.”

Độ ấm nháy mắt giảm xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play