“Phu quân —— ách, không, Naraku… Đây là… Cái kia cái gì thế?”
Yui nghiêng đầu hỏi phu bên kia, nàng chớp mắt tò mò hỏi.
Kikyou là một đại mỹ nhân rất có khí chất, quả nhiên ánh mắt phu không tồi.
Đương nhiên rồi, mình hẳn là cũng… không tính quá kém… nhỉ?
Phu không trả lời, cười lạnh.
Bỗng nhiên đã bị nước lạnh hắt, phu cười như vậy, Yui nhanh chóng câm miệng.
Muốn nói lại thôi nhìn phu, phu không hề liếc nàng lấy một cái. Phu ngồi
trên chủ vị, tư thế tùy ý lộ ra sự âm u dày đặc và… nguy hiểm.
Yui giờ mới phát hiện, tình hình có chút quỷ dị.
Sao hai người đều không nói lời nào? Sao hai người đều mang thái độ khinh bỉ thờ ơ đối phương?
Yui cúi đầu, trên mặt đất có một nửa hạt châu màu tím, đó chẳng phải là thứ mà hồi trước nàng đã nhìn thấy ở trong phòng phu sao… Cái đó cái gì
vậy?
Yui nhìn nhìn phu, lại nhìn nhìn mỹ nhân Kikyou, không biết đánh vỡ trầm mặc như thế nào.
Chẳng phải phu ái mộ nữ pháp sư xinh đẹp sao?
Nhưng hiện giờ phu lại lạnh lùng nhìn Kikyou, hoặc là nói, trên cao nhìn
xuống, ánh mắt này thấy thế nào cũng không có thành phần dịu dàng.
Trái lại, phu lại lạnh nhạt.
Đây là thái độ đối đãi với mối tình đầu năm mươi năm không gặp sao?
“Cô bé, cô chính là Asai Yui?”
Không nghĩ tới Kikyou lại mở miệng trước.
Đối mặt Yui, thái độ của nàng vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng ánh mắt đã ôn hòa hơn khi nhìn Naraku rất nhiều.
“Vâng, đúng vậy.”
Ở trước mặt người này, không hiểu sao Yui lại thấy khẩn trương.
Không còn ai thích hợp làm nữ pháp sư hơn Kikyou, nàng đứng ở nơi đó, không
nói gì, trên người mang theo khí chất thánh khiết cao quý.
Không cho phép xâm phạm ô nhiễm.
Nhưng mà, khí chất này cũng tràn ngập cô độc và trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trong nháy mắt ấy, Yui cảm thấy được, có lẽ vị nữ pháp sư đại nhân này có một quá khứ nào đó rất đau khổ.
“Cô bé, cô có muốn đi theo ta không? Nơi này đã không còn thích hợp với cô nữa.”
Không nghĩ tới Kikyou lại nói như vậy, trong nháy mắt, không chỉ có Yui kinh
ngạc, ngay cả phu đang trầm mặc cũng thoáng nâng con ngươi lên.
“Vì sao?”
Yui hỏi ra nghi vấn.
Kikyou bảo mình cùng nàng rời đi? Yui bỗng nhiên có chút hiểu được vị nữ pháp sư đại nhân này có ý gì.
Không hiểu sao, mình cảm thấy rất không thoải mái.
Rõ ràng đối phương có ý tốt, nhưng mình vẫn không thoải mái.
Cuộc sống trước đây của Yui rất sung túc, sau lại đột nhiên xảy ra biến cố.
Những kẻ mang ác ý, luôn mang theo lợi dụng và cười nhạo, ánh mắt đó
nhìn mình như kiểu đương nhiên phải thế.
Ánh mắt cùng thái độ như nhìn thấu rất nhiều thứ, làm người ta khó có thể gần gũi.
Yui không thấy mình đáng thương, cho dù là lúc gian nan nhất khi mẹ đẻ qua
đời, không dựa được vào ai, cho dù là hiện giờ không nhìn thấy tương
lai…
“Trượng phu của cô đã không còn tồn tại nữa, Naraku đã cướp
đoạt thân thể anh ta, hiện tại, hắn đã sớm không phải người kia nữa.”
Kikyou nói thẳng, trong nháy mắt ấy, Yui sửng sốt.
“Naraku là yêu quái, sự tàn nhẫn của hắn, không phải thứ mà cô có thể tưởng
tượng, hãy thấy rõ ảo tưởng của cô đi, nếu còn tiếp tục ở bên cạnh hắn
nữa, đối với cô mà nói cũng không phải chuyện tốt.”
“Kikyou đại nhân, cô là… nữ pháp sư?”
Bị đối phương hù dọa sửng sốt, Yui bỗng nhiên phát hiện, cô gái tên Kikyou này… khá kỳ lạ… Đúng rồi, trông Kikyou có vẻ cũng không vui, hình như
bị phức tạp bởi cái gì đó.
Yui nhận ra thiện ý của đối phương, cũng chần chờ vì không rõ tâm tư của đối phương.
Khi Kikyou hỏi có rời đi hay không, phản ứng đầu tiên của Yui là không
muốn, sau đó nghĩ trái nghĩ phải, thấy đối phương khi nói vậy cũng không dễ nghe mấy. Nhưng Yui chú ý tới một vấn đề, đó là thái độ của Kikyou
rất rõ ràng là chán ghét phu.
Nếu đã chán ghét, vì sao còn muốn gặp phu?
Yui nghĩ nghĩ, quyết định lờ đi mấy thứ tạp nham gì đó.
Nàng cảm thấy biết như vậy thôi cũng được rồi, vì sao phải trở nên phức tạp như vậy làm gì.
“Đúng vậy.”
Kikyou vẫn lạnh như băng.
Nàng không phải một người nói nhiều.
Vốn đi vào thành Hitomi tìm Naraku chỉ vì sự oán hận bất bình dưới đáy
lòng, không nghĩ tới, đến đây lại nhìn thấy một cô gái bình thường giữa
bầy yêu quái.
Kikyou không hoàn toàn nhìn thấu mưu đồ của Naraku
đối với cô gái này, nhưng nếu là người thường vô tội, nàng vẫn tính toán giúp một phen.
“Thế vì sao không tiêu diệt yêu quái Naraku?”
Một câu của Yui, đổi lấy phu khinh bỉ cười lạnh.
“Cười cái gì! Đang nghiêm túc hỏi mà!”
Yui bất mãn hành động của phu.
Nếu nói phu là yêu quái mà Kikyou rất chán ghét, là nữ pháp sư, hẳn là nàng sẽ không bỏ qua yêu quái mới đúng. Hiện giờ lại vừa không giống hợp tác cũng không giống gây chiến là thế nào?
Aiz aiz, thật muốn biết suy nghĩ của phu, thật muốn biết tính toán của Kikyou…
“Bây giờ còn chưa được.”
Có vẻ như Kikyou đã nhìn ra Yui nghi ngờ.
Kikyou nhíu mày, nhưng thái độ của nàng vẫn kiên định.
“Vì sao?”
Yui hoàn toàn không rõ Kikyou suy nghĩ cái gì.
Từ khi ở bên phu, nàng cảm thấy thế giới trở nên thật phức tạp TT^TT.
“… Cô không cần hỏi nhiều.”
Trầm mặc một lát, Kikyou vẫn không nói ra nguyên do gì.
“Ý của ta là, cô có muốn rời khỏi nơi này không, tuy rằng không có đãi ngộ của nữ quý tộc, nhưng ta có thể cam đoan cho cô đến một thôn dân bình
thản, cả đời sống cuộc sống bình thường.”
“Ta không biết làm việc gì cả, ta không – rời khỏi nơi này.”
Yui không nghĩ nhiều, đã thốt ra.
Nói xong, tâm tình lại phức tạp lên.
Yui không rõ nguyên nhân mình kiên trì là gì? Bởi vì đã có nơi ở yên ổn? Hẳn là yên ổn chứ.
Phu liếc Yui một cái, sau đó khiêu khích nhìn về phía Kikyou, ánh mắt không chút che dấu sự đùa cợt.
“Cứ tiếp tục như vậy, cô…”
Kikyou muốn nói lại thôi, chỉ thương hại nhìn Yui.
Biểu cảm như vậy rất quen thuộc.
Vì sao phải nhìn mình như vậy?
Yui thở dài.
“Không sao đâu, dù sao ta… ta biết cô là một người rất tốt, nhưng ta bây giờ
cũng không khác gì trước kia cả. Đúng rồi, cô là…” người Naraku thích
sao?
Yui ngừng lại, bỗng nhiên cảm thấy lời này không hỏi ra miệng được.
Chắc là do không có ý nghĩa gì.
Nhưng nội tâm thật muốn chứng thực quá *lăn lộn*
“Không phải.”
Lần này Kikyou cũng nói thẳng. Nhắc tới phu, nàng như là nghe thấy chuyện gì đó ghê tởm vậy.
“Thật không…?”
Đáy lòng nháy mắt có chút sung sướng.
“Ta là một phần tà niệm của Naraku, là lý do bắt đầu sự tồn tại của tên bán yêu này.”
Kikyou giải thích.
Nàng hoảng hốt nhớ tới sơn động năm mươi năm trước, vì cái gì, vì cái gì
không sớm nhìn thấu tâm tư tà ác của tên cướp đó? Không, nàng có nhìn
ra, chỉ là lúc ấy đang cùng Inuyasha…
Inuyasha…
Nghĩ đến người ấy, Kikyou vẫn cảm thấy thật đau lòng.
“Bán yêu…?”
Danh từ này nghe có vẻ hơi đặc biệt.
“Là một loại yêu quái?”
“Yui, đi ra ngoài.”
Kikyou vừa định mở miệng giải thích, giọng điệu bỗng Naraku lạnh đi vài độ.
Hắn rốt cục nhìn về phía Yui, chỉ là trong đôi mắt màu đỏ quá mức phức tạp, làm người ta cảm thấy kinh hãi.
“Nhưng mà…”
Do dự mãi, Yui nhìn thấy phu khó chịu, không rõ sao người này lại bỗng nhiên thay đổi thái độ.
Đi ra ngoài sao… Chưa được bao lâu, nàng đã bị ghét bỏ đá ra ngoài rồi.
“Cút ra đi.”
Không biết vì sao, giọng điệu của phu trở nên hơi hổn hển.
“Ừm.”
Tựa hồ cũng chỉ có thể làm vậy.
Yên lặng rời đi.
Yên lặng đóng cửa lại.
Yên lặng tính toán đi đến góc đình viện ngồi cắm điểm.
“Ta biết Kagura đã nói gì với ngươi, thu hồi lòng hiếu kỳ của ngươi đi.”
Một khắc cửa vừa đóng, Yui loáng thoáng nghe được tiếng phu.
“Ừm…”
Yui nắm tay mình thật chặt.
**
“Ngươi tính toán để cô gái đó ở bên cạnh ngươi?”
Sau khi Yui rời đi, Kikyou chất vấn Naraku.
Kikyou có một trái tim thiện lương thuần khiết, mặc dù hiện giờ tâm sinh oán
hận, nhưng khi đối đãi con người bình thường, nàng vẫn tràn ngập tình
thương.
Chỉ là có những người không cần bảo vệ như vậy, ví dụ như Asai Yui, thiên tính lạc quan, luôn luôn có sự lựa chọn riêng của mình.
“Đây là nguyện vọng của Hitomi Kagewaki.”
Naraku như là nhớ tới điều gì đó rất buồn cười.
“Giống như Nhện quỷ khát vọng ngươi, Kikyou, mà Hitomi Kagewaki cũng điên cuồng khát vọng Asai Yui.”
Thân thể luôn xao động, bị hắn mạnh mẽ đè nén xuống, là một trái tim do quá ẩn nhẫn lại rục rịch.
“Nguyện vọng của hắn cũng không phải là để cô gái ấy chết đi.”
Kikyou không đồng ý.
“Ngươi không phải hắn, ngươi không rõ, Kikyou.”
Naraku nói, xem như không tính toán tiếp tục đề tài này.
“Chúng ta hãy nói rõ đi, tại sao ngươi lại đưa cho ta khối ngọc Tứ Hồn này.”
Ánh mắt hai người rốt cục rơi xuống khối ngọc thạch trên mặt đất vốn bị bỏ qua không người hỏi thăm.
“Đừng đùa nữa, đừng quên rằng hôm nay là ngày mấy.”