Từ đó, nhỏ dần quan tâm đến hắn nhiều hơn. Nhỏ cũng không dám tiến đến gần hắn, chỉ lén ngắm hắn từ đằng xa.

Nhỏ để ý được hắn sẽ thường đi đến phòng nhạc sau khi những học sinh khác đã về hết và giam mình trong đó suốt ba bốn tiếng đồng hồ, hát và đánh đàn như muốn trút hết nỗi buồn. Còn nhỏ sẽ ngồi bó gối bên ngoài, lặng lẽ nghe, ghi âm lại từng nốt nhạc, từng lời ca của hắn rồi lẩm nhẩm hát theo. Các bài hát trong cái máy MP3 yêu quý của nhỏ cũng bất giác được thay thế dần bằng những lời ca của hắn. Nhỏ sẽ dành thời gian nghe giọng hát của hắn, say mê hát theo. Giọng trầm hòa cao tạo thành những khúc nhạc thánh thót, trở thành một hạt giống, dần dà nảy mầm, đem theo mình một giấc mơ tưởng chừng đã bị vùi mất của nhỏ. Hắn trở thành nguồn động lực của nhỏ, thúc đẩy nhỏ theo đuổi giấc mơ trở thành một ca sĩ của mình. Sau khi năn nỉ cha mẹ, mỗi cuối tuần của nhỏ đều dành vào việc luyện thanh, đánh đàn và vũ đạo - mỗi lần tập là một bước đi để nhỏ tới gần với ước mơ của mình hơn.

Còn hắn bị áp lực của một người thừa kế tập đoàn Cao Nguyên tương lai đè nặng, trách nhiệm chồng chất cao như núi. Đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ của hắn hằn những tơ máu, thái độ bất cần đời và sự khó chịu của hắn càng ngày càng tăng thêm khiến hắn chẳng đối xử với ai ra gì, kể cả thầy cô. Nghe con bạn lớp trưởng than thở, kể lể, rằng hắn luôn ngủ gật trong lớp, không chép bài, cũng chẳng coi lời thầy cô ra gì.

Nhỏ xót lắm, bí mật tìm thầy cô xin lỗi cho hắn, nói rằng do tình cảnh gia đình hắn mà ra. Thầy cô thấy nhỏ không học cùng lớp với hắn mà quan tâm đến hắn như vậy cũng xuôi xuôi, không bắt bẻ hắn trong giờ học nữa. Nếu nhỏ mà không nhảy vào can, không biết lớp hắn sẽ còn bị tra tấn bởi những trận cãi nhau giữa hắn và thầy cô đến bao giờ nữa. Con bạn nhỏ thì đương nhiên mừng phải biết, rối rít cảm ơn nhỏ không thôi. Nhỏ cũng chỉ cười trừ, nhẹ nhõm vì hắn đã tránh được rắc rối một lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play