Vui vẻ, nhỏ kéo tay hắn vào cửa tiệm, không để ý đến sắc mặt hắn đằng sau
đang rất tệ. Ông chủ tiệm thấy có khách thì chào đón nồng nhiệt, giới
thiệu rất nhiều mẫu mã khác nhau. Đến khi thấy một thứ rất vừa mắt, nhỏ
cầm lên rồi hớn hở đưa cho hắn xem. Thấy hắn, bàn tay cầm đàn của nhỏ
bất giác hạ xuống một tí. Trong đáy mắt hắn đang nổi sóng ngầm, khí lạnh cứ vậy ùa ra từ người hắn. Tuy nhất thời không biết hắn giận vì điều
gì, nhỏ vẫn bỏ đồ xuống, chào ông chủ cửa tiệm rồi kéo hắn ra. Lên xe,
sự tức giận của hắn cũng chưa hề giảm xuống, nhỏ còn thoáng thấy chút gì thật yếu ớt xẹt nhanh qua mắt hắn nữa. Vì vậy, nhỏ hoàn toàn im lặng
suốt quãng đường về, trong đầu vẫn còn nhớ về cây guitar bằng gỗ gụ của
cửa hàng. Nó quả thật là cây guitar đẹp nhất mà nhỏ từng thấy, cũng làm
nhỏ nhớ lại về cây guitar của hắn năm ấy.
Về đến nhà, nhỏ lao vào chiến đấu với căn bếp, sắp xếp lại tủ lạnh rồi dọn bữa tối như thường
lệ. Ngồi ăn cơm với hắn, nhỏ cũng không hề hé răng, lẳng lặng ăn xong
rồi bỏ đi rửa bát. Bỗng, một hơi nóng ập đến, một vòng tay rắn chắc quấn quanh eo nhỏ. Nhỏ nín thở khi hắn cúi đầu, hơi thở ấm áp phà ra trên
mái tóc nhỏ. Đứng bất động trong vòng tay hắn, nhỏ cố hết sức tập trung
vào mấy cái đĩa mình đang rửa, máy móc làm việc như một con rô-bốt vậy.
Hắn cứ đứng ôm nhỏ như vậy, hoàn toàn không nơi lỏng vòng tay. Ngay đến
khi nhỏ đã làm xong, hắn vẫn không hề có ý định buông tay. Ngược lại,
bàn tay của hắn lại bắt đầu không an phận khiến mặt nhỏ đỏ hết cả lên.
"Ng...Nguyên Vũ?" Nhỏ e thẹn gọi tên hắn.
Hắn không trả lời, bế nhỏ lên, tiến thẳng đến phòng hắn. Nhỏ gục mặt
vào lồng ngực hắn, không chống cự nữa. Tâm trạng của hắn không hề ổn
định, dường như hắn đang có tâm sự gì đó thì phải? Nếu hắn không muốn
nói ra, vậy thì nhỏ đành làm nơi giúp hắn giải tỏa tất cả vậy. Vì yêu
hắn, nên nhỏ cam lòng, bất cứ lúc nào cũng sẽ ở bên, tiến đến gần hắn
hơn.
~
Nằm trong lồng ngực hắn, nhỏ mệt mỏi muốn chìm vào
giấc ngủ thì nghe được giọng nói như ru của hắn. Hắn kể lại cho nhỏ nghe cái chết của mẹ hắn, những lời cuối cùng mẹ gửi cho hắn... đủ để chứng
tỏ hắn yêu mẹ mình nhiều thế nào. Cha hắn sau đó thì lại vùi đầu vào
công việc, hắn bị bỏ mặc trong nỗi đau của riêng mình, dần dần càng trở
nên lạnh lùng hơn. Cây guitar của hắn cũng do mẹ hắn tặng cho, kể từ khi tốt nghiệp hắn chưa đụng vào bao giờ. Càng trớ trêu hơn nữa, mẹ hắn mất ngay vào ngày sinh nhật hắn, trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa trong lòng hắn.
Nhỏ im lặng lắng nghe, trái tim đau đớn thay cho hắn.
Không biết nói gì hơn, nhỏ áp mặt vào lồng ngực săn chắc của hắn, vòng
tay qua eo hắn. Nhỏ muốn an ủi hắn, tuy không nói ra nhưng nhỏ vẫn mong
hắn hiểu. Hắn đương nhiên hiểu, ôm nhỏ chặt hơn. Sau một khoảng lặng,
hắn hỏi về gia đình nhỏ. Nhỏ ngập ngừng, phải nói làm sao bây giờ? Tuy
rất buồn vì chị gái đã lừa gạt mình như vậy, nhỏ cũng không nhẫn tâm nói ra để hắn trả thù. Cô gái đứng ở lễ tân đã tát nhỏ, nhỏ tuy không biết
hắn sẽ làm gì, nhưng qua cái tát kinh người kia của hắn trả thù cho nhỏ, chị gái chắc chắn không thể thoát khỏi hắn. Vì vậy, nhỏ kể tất cả, chỉ
lược tất cả những điều chị đã gây ra cho nhỏ bằng những câu nói lấp
lửng. Hắn cũng không hỏi lại, chỉ nằm im bên nhỏ. Kể lể chán chê, thấy
hắn không có động tĩnh gì, nhỏ cũng từ từ chìm vào giấc ngủ say.
Vì mệt mỏi, khi nhỏ thức dậy cũng đã là giữa trưa. Luống cuống, nhỏ cố
gắng nhấc thân thể mỏi nhừ của mình dậy, vào phòng tắm tắm rửa, thay đồ. Khi bước ra khỏi phòng ngủ, một tiếng đàn thật dịu dàng len lỏi đến tai nhỏ. Nhỏ cứ như bị thôi miên, lần theo tiếng nhạc mà đi vào phòng
khách, lại thấy hắn tay đang ôm cây đàn năm ấy, đánh lên bản nhạc thật
êm dịu, cũng thật tang thương. Nhỏ đứng nghe, hoàn toàn lạc mất trong
tiếng guitar thánh thót của hắn. Bản nhạc dứt, nhỏ mới hoàn hồn, đi đến
bên hắn. Trong đáy mắt của hắn, trận bão cũng đã tan dần, thay vào đó là một sự nhẹ nhõm. Hắn vươn tay, ôm nhỏ vào lòng, cứ vậy mà gảy đàn. Tiếp theo là một bản tình ca rất ngọt ngào, dễ dàng làm say đắm lòng người.
Không tự chủ được, nhỏ cứ vậy mà cất cao giọng hát, hòa mình vào tiếng
đàn của hắn. Hắn cũng hơi bất ngờ, nhưng cũng rất nhanh chóng mà trở lại như bình thường, thoải mái mà tận hưởng chất giọng trong veo, thánh
thót như một thiên thần của nhỏ. Hai người hoàn toàn đắm chìm trong thế
giới của riêng họ, quên đi mất tất cả chung quanh, chỉ để mong kéo dài
quãng thời gian ngọt ngào này.
Đến khi dây đàn của hắn đứt ngang, cả hai mới bị kéo về thực tại. Cũng đã gần năm năm hắn mới chạm tay vào cây đàn này, hỏi sao dây không đứt được. Nhưng giọng hát của nhỏ ngưng
giữa chừng như vậy thật làm hắn có chút nuối tiếc. Bỏ cây đàn xuống, hắn ôm nhỏ rồi hỏi nhỏ về công việc trước đây của nhỏ. Tuy tối hôm qua nhỏ
có nói đã từng nghỉ việc nhưng lại nhất quyết không nói cho hắn là mình
làm việc gì, bây giờ hắn vẫn muốn biết. Giọng hát nhỏ hay như vậy, khuôn mặt cũng thanh tú ưa nhìn, tính cách lại hòa đồng, cớ sao lại phải đi
làm giúp việc cho hắn?
Nhỏ giật mình. Nếu nhỏ nói ra, liệu hắn có tin những scandal quái ác đó không? Cũng vì chúng mà nhỏ mất cả việc
làm, phải rời khỏi chỗ ở cũ để tránh phóng viên, bị cha mẹ đuổi đi không thương tiếc... May mắn thay, nhỏ đã được gặp hắn, tìm được tình yêu cho mình, cuối cùng cũng giành được tình yêu như mình mong muốn. Nhỏ tin
hắn, vì vậy nhỏ kể lại cho hắn nghe, về công việc của mình cùng những
tin đồn thất thiệt đó. Hắn nghe mà giận run. Hắn hiểu nhỏ, đương nhiên
biết là nhỏ sẽ không đời nào làm những chuyện như thế này, bằng chứng
xác thực nhất là hắn, tận mắt chứng kiến dấu vết đỏ chói của một người
con gái trong trắng ngày hôm ấy. Bất cứ ai dám làm nhỏ tổn thương, dù là quá khứ hay hiện tại, hắn đều sẽ không bỏ qua.
Biết hắn đang
giận, nhỏ đương nhiên lảng tránh nhắc đến người đã gây ra mọi chuyện là
ai. Hắn đang đau lòng vì nhỏ sao? Một cảm giác ngọt ngào len lỏi vào tận đáy lòng nhỏ, giọng nhỏ thì thầm giúp hắn hạ cơn giận đi. Bên cạnh nhỏ, hắn cũng chẳng thể giận lâu. Hắn hỏi nhỏ có muốn lại được nổi tiếng lần nữa không, giọng cực kì quả quyết. Nhỏ hơi bất ngờ, một lúc sau lại lắc đầu thật chậm rồi vùi mặt vào lồng ngực hắn. Hắn thấy vậy cũng không
hỏi gì thêm cả, chỉ im lặng tận hưởng hơi ấm cùng hương oải hương nhè
nhẹ tỏa ra từ người nhỏ.
Hắn không biết rằng, có ai đó đang cười
rất hạnh phúc trong lồng ngực mình. Tuy nhỏ thích ca hát, nhưng nhỏ cũng biết cuộc sống của một ca sĩ bận rộn đến mức nào. Cả nhỏ và hắn cùng
bận, một người chạy show, một người công tác như vậy thì lấy thời gian
đâu để cả hai ở bên nhau bây giờ? Vả lại, khả năng tự chăm sóc của hắn
cũng đủ làm nhỏ sợ rồi. Nếu nhỏ đi chạy show, không chừng lúc về nhà lại bị hắn dùng mì gói dìm chết mất! Cứ thế này là đủ rồi, được ở bên hắn,
mỗi ngày chăm sóc cho hắn là hạnh phúc lớn nhất của nhỏ rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT