Wow, phu nhân, bà trang điểm như thế này trông thật xinh."

Người phụ nữ vừa từ toilet đi ra, Liễu Như Mi liền khôn khéo tới gần khen ngợi. Người phụ nữ nghe thế, nâng cao cằm, mắt cao hơn đầu nói:

"Hừ! Đương nhiên rồi!"

Nói xong bước đi trước, vừa đi vừa nói:

"Cô cũng là một nhân viên không tệ, so với con nha đầu chết tiệt kia tốt hơn rất nhiều. Cô tên là gì hả?"

Liễu Như Mi nghe thấy giọng điệu nữ vương của bà ta, trong lòng chán ghét lè lưỡi, nhưng trên mặt vẫn giả bộ cười nói:

"Tôi tên là Liễu Như Mi. Sau này mong phu nhân chiếu cố nhiều hơn."

Một câu nói rõ ràng đã đánh trúng tâm lý của người phụ nữ. Trên mặt bà ta lộ ra nụ cười vô cùng hưng phấn.

"Tự tôi đi được rồi. Cô đi làm việc của mình đi."

Người phụ nữ vừa nói, vừa đi về phía thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc. Liễu Như Mi cũng chẳng muốn đi theo nịnh bợ để bà ta vui, nên nói:

"Vâng, vậy phu nhận tự mình lên đó nha."

Liễu Như Mi nói xong cúi đầu thối lui, rẽ ngoặt đi đến phòng trực ban, hỏi:

"Nhạc Vô Ưu đã về chưa?"

Mặc dù Liễu Như Mi không biết Vô Ưu, nhưng vừa nhìn thấy Vô Ưu, cô đã biết Vô Ưu là một người rất đơn thuần, cho nên muốn nhắc nhở để cô trốn đi. Cô ấy đã chọc vào một người không nên chọc rồi. Nhưng nhân viên trực ban lại nói:

"Tôi thấy cô ấy vừa mới đi vào thang máy."

Trời ạ! Không thể nào.

Liễu Như Mi nghĩ thế, vội vàng nhìn về phía thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc. Hy vọng hai người không đợi trời chung kia đừng có đụng nhau. Nhưng, vừa liếc mắt một cái, cô đã biết cái gì gọi là nói trước mất thiêng rồi. Hai người kia thật sự cùng vào thang máy. Liễu Như Mi nhìn thang máy từ từ đi lên, quyết định thật nhanh liền gọi điện cho Bùi Linh.

"Xin chào, tôi muốn gặp thư ký trưởng Bùi. Có việc gấp! Vô Ưu xảy ra chuyện rồi. . ."

... Cháo vẫn còn nóng hổi, món ăn tinh tế này, haha, nhất định Phương Đông Dạ sẽ thích!

Vô Ưu cầm hộp cháo thơm ngào ngạt, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc. Cô bấm thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc xuống tầng trệt, chờ thang máy mở cửa để mang đồ ăn lên cho Phương Đông Dạ. Tâm trạng cô rất vui vẻ, đã sớm đem chuyện không vui lúc nãy, cùng người đàn bà yêu ma kia, ném lên chín từng mây rồi.

"Chờ một chút!"

Cửa thang máy vừa đóng lại, trong chớp mắt đã vọng tới một giọng phụ nữ quen quen. Vô Ưu không hề nghĩ ngợi, liền ấn cửa thang máy mở ra. Sau khi cô nhìn thấy người kia, trong người có một thôi thúc muốn đá bay người đó đi. Còn người kia sau khi nhìn thấy là Vô Ưu, sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.

Hừ!

Trước giọng điệu giễu cợt của người phụ nữ, Vô Ưu lại nhìn bà ta từ trên xuống dưới đánh giá, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa. Đúng là thiên đường có đường bà ta không đi, địa ngục không cửa lại xông tới! Cô vốn đã định bỏ qua cho bà ta một lần, cũng đã nói, nếu gặp lại sẽ khiến bà ta phải “đẹp mặt”. Nếu ông trời đã cho cô gặp lại mụ phù thủy này, thì chắc chắn là muốn cô được trút giận đây.

"Cô… cô muốn làm gì hả?"

Kẻ xấu thì nhát gan! Thật đúng là như thế. Người phụ nữ nhìn thấy Vô Ưu cười xấu xa, giọng nói bởi vì sợ hãi mà hơi run.

Vô Ưu thật đúng là có tiềm ẩn của một ác ma mà. Nhìn người kia sợ hãi, cô càng cười ghê sợ hơn. Cô nhìn bà ta nói:

"Bác gái, bác làm sao vậy? Tại sao bác lại sợ hãi như vậy? Đừng sợ! Tôi không đáng sợ một chút nào nha. Bác xem, trông tôi dễ thương động lòng người xiết bao, không phải sao?"

Vô Ưu vừa nói, vừa đi tới gần bà ta. Người phụ nữ sợ cô đến gần, vội vàng lùi lại phía sau, rồi lớn tiếng nói:

"Cô không được qua đây! Cô mà qua đây, tôi sẽ nói tổng giám đốc đuổi việc cô!"

Phương Đông Dạ đuổi việc cô? Anh mới không làm như thế nha!

Vô Ưu cũng không biết vì sao mình lại có lòng tin đến như vậy, chỉ là về điểm này, cô có lòng tin tuyệt đối, cho nên, trên mặt tỏ vẻ giả dối, rất khoa trương nói:

"Bác gái, tôi thật sự rất sợ nha. Bác đừng nói tổng giám đốc đuổi việc tôi có được không?"

Nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, hai tròng mắt cũng bởi vì hành động bắt nạt của mình, mà lộ ra tia hứng thú.

Ha ha, cô lớn như thế này rồi, rất hiếm khi bắt nạt người khác, lần này xem như cô đã cảm nhận được cảm giác ưu việt của nó rồi.

"Cô… cô… cô không được qua đây. Cô mà qua đây, tôi sẽ hô lên."

Người phụ nữ thấy dáng vẻ Vô Ưu như vậy, trên mặt xuất hiện sự hoảng sợ rõ ràng. Bộ dáng cực kỳ khoa trương của bà ta làm cho Vô Ưu không nhịn được, hoài nghi chính mình có phải rất có thiên phú diễn kịch hay không nữa.

Trên mặt Vô Ưu mang theo nụ cười xấu xa, từng bước từng bước tới gần người phụ nữ. Mà người phụ nữ kia lại hết sức khoa trương, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Ah!!!!!

Tiếng hét cực lớn, khiến Vô Ưu không chịu được định đưa tay lên bịt lỗ tai lại, nhưng cô chưa kịp hành động, đã nhìn thấy người phụ nữ kia bắt đầu múa võ, giống như sẽ tấn công cô vậy. Vô Ưu thấy bà ta sợ đến như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái, định không thèm chắp nhặt với bà ta nữa, nhưng cô chưa kịp lui về phía sau, thì người phụ nữ kia đã tiến gần đến cô. . . Xấu xa!

Vô Ưu sợ người phụ nữ đang mất bình tĩnh kia sẽ đả thương mình, nên định lùi về phía sau, lại nghe thấy “cộp” một tiếng. Ah! Song song đó là tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ. Vô Ưu vội vàng cúi đầu, nhìn thấy hộp cháo đã bị người phụ nữ kia đá trúng mà văng đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy lửa giận. Đây là bữa ăn trưa của Phương Đông Dạ! Bây giờ anh vẫn đang đói bụng nha!

"Ah! Bỏng chết tôi rồi. Cô… cô… cô chết chắc rồi. Tôi sẽ không từ bỏ ý định đuổi việc cô đâu!"

Bởi vì người phụ nữ đá trúng hộp cháo, cho nên bị hai giọt cháo bắn vào tất chân của bà ta. Thế nhưng, bà ta lại kêu ầm lên là bỏng chết bà ta rồi. Có cần khoa trương đến như thế không! Vô Ưu nhìn bộ dáng gào thét của bà ta, khinh bỉ nói:

"Im miệng cho tôi."

"Cô định làm gì hả? Còn muốn lấy cháo đổ vào người tôi sao? Cô cứ thử làm thế xem, tôi sẽ làm cho cô phải trả giá thật đắt. Cũng không thèm nghĩ xem tôi là ai, lại dám hất cháo nóng về phía tôi. Đúng là người thiếu giáo dục, không có học, không có khí chất. Mẹ cô chết rồi sao, nếu không sao lại dạy bảo cô trở thành một con nha đầu không hiểu chuyện như vậy. . ."

Người phụ nữ chanh chua, hung dữ thấy Vô Ưu không có hành động gì, hơn nữa thang máy cũng sắp lên đến tầng trên, nên càng mắng càng hăng.

Ting!

Thang máy dừng lại, người phụ nữ càng đắc ý, cười nói:

"Hừ, để xem lát nữa tôi sẽ tố cáo cô như thế nào. Con nha đầu vô giáo dục này, chuẩn bị cút ra khỏi “Trụ” đi!"

Binh boong! Choang!

Vô Ưu không thể nhịn được nữa, sự nhẫn nại của cô đã tới điểm cực hạn rồi. Trong chớp mắt lúc cánh cửa mở ra, Vô Ưu không hề nghĩ ngợi, cầm hộp cháo không thể ăn được nữa quẳng về phía chân người phụ nữ.

Ah!

Lão yêu bà vội nhảy lên, nhưng lúc chân đặt xuống đất lại bị trượt, sau tiếng kêu thảm thiết cả người bà ta ngã lăn ra.

"Hừ! Lần này đã biết cái gì gọi là trả giá rồi chứ!"

Đánh cô! Làm hỏng bữa trưa của tổng giám đốc! Ngay cả mẹ cô cũng dám mang ra mắng. Nếu cô không giáo huấn bà ta, thì còn gì là công lý nữa. Vô Ưu nói xong, ấn thang máy để cửa không đóng vào nói:

"Này, bò ra ngoài đi. Cái chân của bà rất quan trọng nha, cửa sẽ đóng vào đó!"

Vô Ưu nhìn người phụ nữ trên mặt đất, tức giận nói. Thật ra cũng không thể trách cô nóng giận. Người phụ nữ kia ngàn vạn lần không nên đem cả mẹ cô ra mắng. Lúc này Vô Ưu không thừa cơ, đá cho bà ta hai cái, là đã nhân từ lắm rồi, hơn nữa lại còn giữ cửa thang máy, để chân bà ta không kẹp chứ!

"Cô… cô…"

Người phụ nữ đang quỳ rạp trên đất, hận không thể đứng lên xé nát Vô Ưu ra. Bà ta từ từ ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy vài người đang đứng sừng sững cách mình không xa thì khoa trương gào lên:

"Dạ, ah, Dạ. Ô ô, mẹ hai biết mẹ không chăm sóc tốt cho con, nhưng nói như thế nào mẹ cũng là mẹ hai của con. Con xem xem, nhân viên của con đối với mẹ như thế nào hả. Cô ta không chỉ mắng mẹ, đổ cháo lên người mẹ, còn lấy hộp cháo quăng vào mẹ, bỏng mẹ rồi.. Ô ô, sao lại có thể đối xử với một người trưởng bối như thế hả! Ô ô, ô ô. . ."

"Đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì mà tức giận như vậy? Ai lại dám lấy hộp cháo quăng vào bà?"

Ánh mắt Phương Đông Dạ sắc bén nhìn về phía Vô Ưu. Vô Ưu sau khi nhìn thấy ánh mắt tức giận của Phương Đông Dạ, lại tưởng rằng Phương Đông Dạ đang mắng mình, cho nên vẻ mặt trở nên rất khó coi, nói:

"Là tôi đấy. Tôi đã cầm hộp cháo quăng vào bà ta đó, thì sao nào?"

Vô Ưu vừa nói vừa ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn Phương Đông Dạ đầy giận dữ, tỏ vẻ anh mà mắng tôi, tôi sẽ mẳng lại anh đó!

"Ai da, Dạ, tất cả mọi người nhìn cô ta mà xem. Tổng giám đốc nói cô ta, cô ta lại dám tỏ thái độ. Đúng là không có giáo dục mà!"

Lúc mấy cô thư ký vội vàng đến đỡ người phụ nữ dậy, bà ta vừa chỉ tay năm ngón sai khiến đám thư ký lau cháo bị tung tóe lên chân mình, vừa không quên châm ngòi ly gián, mắng chửi người khác. Phương Đông Dạ sau khi nghe thấy thế liền nhíu mày. Anh nhìn về phía Vô Ưu. Vô Ưu thấy vậy, nghĩ rằng anh không phân biệt đúng sai định mắng mình. Cô không nghĩ nhiều, không chịu nổi ánh mắt đó, liền đá luôn hộp cháo về phía lão yêu bà kia.

Ah!!

Lão yêu bà lại kêu lên thảm thiết. Trâu bò đánh nhanh ruồi muỗi cũng chết. Phương Đông Dạ đứng đó cũng bị vạ lây, cháo bắn tung tóe lên người anh, nhưng giống như anh không nhìn thấy vậy.

Anh đi từng bước đến gần Vô Ưu. Vô Ưu ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn anh, trong lòng thầm thề: Phương Đông Dạ anh dám vì người đàn bà xấu xa này mà đánh tôi. Tôi sẽ không thèm thích anh nữa, hơn nữa sẽ ghét anh suốt đời!

Phương Đông Dạ đưa tay ra, từ từ đưa về phía Vô Ưu. Vô Ưu tức giận trừng mắt nhìn anh, giống như đang nói, anh thử đánh xem!

“Dạ!"

Bùi Linh chứng kiến cảnh này, cũng vội vàng lên tiếng ngăn cản. Mà Phương Đông Dạ lại giống như không nghe thấy gì, đưa tay về phía mặt Vô Ưu, nhưng rất nhẹ nhàng, từ từ, không giống như là sẽ đánh người. Quả nhiên khi tay anh đặt trên mặt Vô Ưu, anh liền dịu dàng vuốt ve bên má còn đỏ của cô. Anh vừa sờ, vừa nói:

"Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

Ách?

Vô Ưu sửng sốt, trong lúc nhất thời dĩ nhiên là không nói ra lời rồi. Sắc mặt Phương Đông Dạ trùng xuống, hỏi lại:

"Nói đi! Đã xảy ra chuyện gì? Là ai đánh!"

Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ tức giận, không nhịn được nhìn về phía lão yêu bà bây giờ đang tràn đầy sợ hãi kia. Xem ra bà ta quả nhiên rất sợ. Ngược lại với suy nghĩ của bà ta, Vô Ưu nói:

"Tại trên đường gặp phải một người điên thôi."

Vô Ưu là như vậy. Cô không muốn Phương Đông Dạ vì chuyện này mà gây hấn với người nhà. Nhưng nếu cứ dễ dàng bỏ qua cho người đàn bà kia, thì cô cảm thấy chưa xả giận được, cho nên cô liền ví bà ta như người điên, mới không thèm so đo nữa.

"Cô nói ai. . ."

Người phụ nữ óc ngắn kia đến bên giờ còn không hiểu rõ tình hình, lại còn tiếp tục muốn gây sự. Nhưng lúc bà ta vừa mới mở miệng, liền bị người đàn ông trung niên đi cùng trừng mắt. Ánh mắt của ông ta rất sắc nhọn, sự uy nghiêm bắn ra khắp nơi, khiến người phụ nữ vội vàng câm miệng lại!

"Chuyện tôi đã trao đổi với cậu, cậu thấy thế nào?"

Người đàn ông trung niên nhìn Phương Đông Dạ hỏi. Phương Đông Dạ lạnh lùng đáp lại:

"Chẳng có gì phải suy nghĩ cả!"

Nói xong, liếc mắt nhìn người phụ nữ kia một cái, sau đó nói:

"Nói với mọi người, sau này ai dám để cho người phụ nữ này bước vào “Trụ” một bước, thì tự nộp đơn xin nghỉ đi!"

Lời Phương Đông Dạ vừa nói ra, làm cho bầu không khí trở nên vô cùng khó xử. Người phụ nữ đang nghĩ sẽ làm ầm lên, liền không dám ho he gì nữa. Bởi vì rút cuộc bây giờ bà ta cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề rồi. Lại nghĩ đến mục đích lần này bọn họ tới đây, là nhờ Phương Đông Dạ giúp đỡ. Hiện tại đều đã bị ba ta làm hỏng rồi. Đừng nói sau khi trở về, chồng bà nhất định sẽ dạy dỗ bà, mà tập đoàn “Bá Nghiệp” của bọn họ nếu không có sự giúp đỡ của Phương Đông Dạ, cũng sẽ bị phá sản thôi. Cuộc sống sau này của bà ta sẽ không còn được sung sướng nữa.

"Đi thôi. Tôi dẫn em đi bôi thuốc."

Phương Đông Dạ không để ý đến thái độ của những người có mặt tại đây, cầm tay Vô Ưu, giống như chuẩn bị quay về phòng làm việc. Vô Ưu vội vàng nói:

"Không cần đâu. Lát nữa sẽ hết thôi. Tôi còn phải đi mua cơm cho anh!"

Cô nói xong, nhìn hộp cháo dưới đất đầy tiếc rẻ. Phương Đông Dạ đầy cảm động, nói:

"Bỏ tay ra."

Ách?

Vô Ưu khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ nhìn cô đầy yêu thương, sau đó đưa tay lên, cầm lấy bàn tay từ đầu đến cuối vẫn đang ấn giữ cửa thang máy của Vô Ưu đặt xuống, rồi tùy ý bấm cho thang máy đi xuống lầu một. Vô Ưu nhìn cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, bởi vì xấu hổ mà đỏ mặt lên.

"Thật sự không đau sao?"

Phương Đông Dạ từ từ di chuyển đến sát người Vô Ưu, để cô đứng trước mặt mình mới hỏi. Mà Vô Ưu lúc này lại phát hiện ra, mình không thể hô hấp được nữa rồi. Đôi mắt cô nhìn đôi môi Phương Đông Dạ đầy say mê, đột nhiên cảm thấy rất khát nước.

Nếu như Phương Đông Dạ hôn em, em có tiếp nhận không?

Thật bất ngờ, Vô Ưu tự nhiên lại nhớ đến câu này của Hoắc Lãng. Lòng của cô vì đáp án quá rõ ràng mà cuồng lên dữ dội! Phương Đông Dạ nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười tà mị. Anh từ từ cúi đầu, lúc cách mặt cô rất gần, mới mập mờ hỏi:

"Làm sao vậy? Nói cho tôi biết, em đang suy nghĩ gì?"

"Tôi… tôi muốn hôn anh."

Vô Ưu không hiểu chính mình bị làm sao, mà lại có thể thản nhiên nói ra ý nghĩ trong lòng như vậy. Lời vừa nói ra khiến bản thân cô cũng bị hoảng sợ. Nhưng sau khi nói xong, nhìn thấy bộ dạng sững sờ, ngây ngô của Phương Đông Dạ, thì liền cảm thấy mình đã không sai. Cô cười vui vẻ, nói:

"Đúng vậy, không sai, tôi muốn hôn anh."

Sau khi Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu khẳng định lại bằng ánh mắt đầy kiên định, cơ thể anh đột nhiên nóng ran lên, giọng nói cũng trở nên khàn khàn:

"Tôi đang ở đây, em hôn đi!"

Anh nói xong, hai tròng mắt nhìn Vô Ưu gần như bốc lửa. Vô Ưu hít sâu một hơi, sau đó nhón chân lên, đưa hai tay đặt lên vai Phương Đông Dạ, hơi dùng lực kéo người anh xuống.

Lúc mặt Phương Đông Dạ lại gần mặt mình rồi, cô không ngần ngại đặt một dấu son lên môi anh. Cô không muốn phải suy nghĩ nhiều. Học trưởng đã nói rồi, chỉ cần nghe theo phản ứng của cơ thể là được. Mà cơ thể cô đang nói cho cô biết, lúc này cô rất muốn hôn Phương Đông Dạ, giống hệt như hôm ở trên du thuyền vậy, ôm hôn nhau mãnh liệt.

"Uhm uhm. . ."

Trước nụ hôn như vũ bão của Phương Đông Dạ, Vô Ưu phát ra tiếng rên rỉ hạnh phúc. Âm thanh này càng cổ vũ Phương Đông Dạ hơn, anh hôn xong, thì thầm bên tai cô:

"Vô Ưu, anh thích em! Gả cho anh được không?"

Không hẹn hò, trực tiếp cầu hôn!

Đối với lời cầu hôn trực tiếp của Phương Đông Dạ, Vô Ưu không biết phải trả lời như thế nào. Phương Đông Dạ lại nói:

"Gả cho anh đi. Anh yêu em! Chẳng lẽ em không cảm giác được sao?"

Cảm giác? Trước kia đúng là cô không có cảm giác. Chỉ có điều bây giờ cô có cảm giác rồi. Nhưng, đột nhiên Vô Ưu lại nghĩ tới Tiểu Hạ, cho nên nói:

"Bây giờ không được!"

Bây giờ không được!

"Em có ý gì?" đọc chương mới nhất tại Doc Truyen . o r g

Giọng nói Phương Đông Dạ bởi vì khẩn trương mà có chút run rẩy. Bây giờ không được! Vậy là sau này sao? Sau này là lúc nào đây? Anh nhìn Vô Ưu bằng ánh mắt đầy kích động. Mà Vô Ưu lại giống như chơi xỏ nói:

"Dù sao đi nữa, nói bây giờ không được thì không được!"

Cơ hội Phương Đông Dạ đã chờ đợi từ lâu bị tiêu tan rồi sao? Dĩ nhiên là không rồi, cho nên vội vàng hỏi:

"Vậy bao giờ thì được hả? Em nói cho anh biết được không?"

Đối với vấn đề Phương Đông Dạ đưa ra, Vô Ưu chọn cách không trả lời, hơn nữa để biểu đạt cho sự quyết tâm của mình, lúc này chỉ lắc đầu im lặng. Phương Đông Dạ nôn nóng, không nhịn được nhìn Vô Ưu uy hiếp ngọt ngào:

"Nếu em không nói cho anh biết, anh sẽ… anh sẽ… "

"Sẽ thế nào?"

Vô Ưu tò mò hỏi lại, không nhận ra sự xấu xa trong mắt cùng nụ cười rực rỡ trên mặt anh là biểu thị cho điều gì. Phương Đông Dạ nhìn đôi mắt to sáng ngời của Vô Ưu, nhỏ giọng nói:

"Anh sẽ liền hôn em!"

Oh! Thì ra là như vậy.

Vẻ mặt Vô Ưu đột nhiên bừng tỉnh, sau đó, ngoài dự đoán của Phương Đông Dạ nói:

"Vậy anh hôn đi. Tôi cũng muốn hôn anh."

Trước câu trả lời như thế, Phương Đông Dạ còn có thể nói gì nữa đây? Dĩ nhiên là không nói thêm lời nào, liền hôn cô rồi.

..."Vô Ưu, em cũng thích anh rồi đúng không?"

Trong phòng ăn, Phương Đông Dạ vừa ăn, vừa nhìn Vô Ưu hỏi. Vô Ưu gật đầu, tỏ vẻ anh nói không sai. Phương Đông Dạ sau khi nhận được đáp án hơi vững tâm, lại hỏi:

"Em phát hiện ra lúc nào?"

Lúc này Phương Đông Dạ tò mò giống như một đứa trẻ, ánh mắt anh nhìn Vô Ưu đầy chờ mong. Vô Ưu trả lời theo thực tế:

"Vừa mới đây!"

Đáp án này mặc dù không làm cho Phương Đông Dạ hài lòng lắm, nhưng mà cũng rất phấn chấn. Ít nhất cô đã phát hiện ra mình có tình cảm với anh, nhưng lại không chọn cách chạy trốn, mà chọn cách để anh hôn cô. Phản ứng này của cô cũng khiến anh phải cảm tạ trời xanh rồi.

"Vô Ưu, vậy tại sao em lại không đồng ý gả cho anh? Em sợ anh không thật lòng sao?"

Cuối cùng Phương Đông Dạ vẫn hỏi đến vấn đề trọng điểm. Lần này Vô Ưu ngẩng đầu lên, nhìn anh chăm chú, nghiêm túc nói:

"Tôi phải hỏi ý kiến của một người đã. Người đó đồng ý rồi, tôi mới có tư cách trả lời vấn đề này của anh."

Bé Diễm!

Hai mắt Phương Đông Dạ sáng lên, nói:

"Nên thế! Nên thế! Em hỏi ý của người đó trước đi. Bây giờ anh không miễn cưỡng em nữa."

Phương Đông Dạ nói xong, lộ ra nụ cười bao dung. Vô Ưu thấy thế, nghĩ Phương Đông Dạ thật rộng lượng, nói:

"Anh thật tốt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play