"Vừa mới nghe thấy tiếng súng xong, không phải là cô bị bắn đó chứ?"
Một giọng nói tà mị vang lên bên người Vô Ưu. Vô Ưu nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu, nhìn thấy Thạch Thiên Kình đang cau mày nhìn cô đánh giá.
Vô Ưu liền kéo ống quần hắn, vô cùng mừng rỡ hỏi:
"Anh tới cứu tôi sao?"
Thạch Thiên Kình thấy dáng vẻ mừng rỡ của Vô Ưu, mới thở phào nhẹ nhõm nói:
"Đương nhiên là tới cứu cô rồi."
Vô Ưu nghe xong cực kỳ cao hứng, nhưng ngay sau đó lại hỏi:
"Tôi với anh không quen biết, sao anh lại tới cứu tôi?"
Đối với câu hỏi của Vô Ưu, Thạch Thiên Kình nhíu mày, ra vẻ như đang nói: cũng còn biết mình là ai nha.
"Vô Ưu, Vô Ưu, cô không có chuyện gì chứ? Vô Ưu, các người để tôi đi vào. Thạch Thiên Kình, anh nói bọn họ thả tôi ra, để tôi đi vào! ... !"
Đột nhiên giọng nói của Tiểu Hạ từ bên ngoài truyền vào. Vô Ưu nghe thấy tiếng nói của Tiểu Hạ, hai mắt liền sáng lên. Cô ấy không phải đang ở nước ngoài sao? Trở về từ bao giờ, sao cô lại không biết gì cả. Vô Ưu không chút khách khí, vịn vào chiếc chân dài của Thạch Thiên Kình đứng dậy, chẳng chút nào lo lắng, lỡ như kéo tụt chiếc quần của người ta xuống, hay cũng chẳng lo sợ Thạch Thiên Kình sẽ đá bay cô đi!
Tiểu Hạ ở bên ngoài vẫn kêu không dứt. Thạch Thiên Kình sau khi nhìn quét một vòng trong phòng, phát hiện không còn gì nguy hiểm, mới lạnh lùng nói:
"Để cho cô ấy vào."
Dĩ nhiên, hai người bạn tốt đã lâu không gặp nhau, nên vừa gặp mặt, liền ôm lấy ôm để rồi.
...
"Thạch Thiên Kình!"
Thương Mộc Anh Dã sau một hồi suy nghĩ, rốt cuộc cũng đã nhận ra Thạch Thiên Kình. Thạch Thiên Kình cười nhã nhặn nói:
"Ngại quá, đã quấy rầy hai vị rồi. Rất xin lỗi, chỉ có điều, chuyện của ‘Thương Hoàng’ bên Nhật Bản, và tổ chức mafia Italia, tôi không có hứng thú xen vào. Hôm nay tôi đến đây, chỉ là đón một người bạn đi!"
Trước tiên, Thạch Thiên Kình tỏ rõ thái độ của mình, lỡ xảy ra những chuyện tranh đấu không đáng, thì thì cũng không nên. Thương Mộc Anh Dã cũng không định làm to chuyện, nhìn Vô Ưu hỏi:
"Hắn ta nói tới cứu cô, điều đó là thật sao?"
Thương Mộc Anh Dã nhìn ra, mặc dù người đàn ông này sau khi nhìn thấy Vô Ưu, cũng hỏi thăm tình hình của cô, nhưng vẻ mặt không giống như đang quan tâm, mà trái lại, giống như là lo sợ, nếu như cô bị thương, sẽ không hoàn thành nhiệm vụ vậy.
Vô Ưu nghe thấy câu hỏi của Thương Mộc Anh Dã, hơi có chút bực mình nhìn Thạch Thiên Kình hỏi:
"Là Phương Đông Dạ bảo anh tới cứu tôi sao?"
"Cô hỏi cô ấy đi!"
Thạch Thiên Kình hếch cằm chỉ về hướng Tiểu Hạ, trên mặt mang theo nụ cười sâu không lường được. Tiểu Hạ không quay đầu nhìn hắn, rõ ràng là đang giận dỗi, nhưng với câu hỏi của Vô Ưu, vẫn cười nói:
"Uh, đúng là tổng giám đốc nhờ anh ta tới cứu cô. Tổng giám đốc rất quan tâm cô nha, cho nên, sau này cô phải đối xử tốt với..."
Tiểu Hạ còn chưa kịp dặn dò Vô Ưu, sau này phải đối xử tốt với Phương Đông Dạ một chút xong, thì ngoài cửa đã lại truyền đến những tiếng tiếng động.
Tiếng chạy bộ, tiếng chỉ đạo, ra lệnh, thậm chí còn nghe như có cả tiếng của trực thăng. Những âm thanh này, khiến Vô Ưu không nhịn được liên tưởng đến những bộ phim bom tấn vũ trang.
"Mẹ!"
Cậu bé Nhạc Diễm đáng yêu từ trong đám người mặc đồng phục quân đội chạy ra. Khi nhìn thấy Vô Ưu và Tiểu Hạ đang đứng cùng nhau, liền chạy vọt tới. Vô Ưu mừng rỡ ôm chầm lấy con, giống như kể khổ nói với cậu bé:
"Cục cưng, mẹ sợ muốn chết a. Con biết không, vừa rồi, thiếu chút nữa mẹ đã bị người ta ném xuống biển rồi."
Vô Ưu thật đúng là không giống người làm mẹ đi. Cậu nhóc kia vốn đã rất lo lắng rồi, cô chẳng những không an ủi, lại còn nói những lời hù dọa người khác đến như vậy. Nhạc Diễm nghe thấy mẹ nói như thế, mồ hôi lạnh cũng toát ra rồi. Đúng lúc Phương Đông Dạ và người đại diện ‘Trong suốt’ – Chị Linh từ ngoài đi vào, cũng vừa kịp nghe thấy câu này, lạnh lùng hỏi:
"Là ai?"
Đối với giọng nói nghe như pháo nổ ‘bùm bùm’ của Vô Ưu, tên khỉ ốm kia có vẻ như không hiểu, nhưng lần này, vừa nghe đã hiểu hết. Vì vậy, khi hắn ta nhìn thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai đi cùng với một người phụ nữ xinh đẹp, lại buông ra một câu lãnh khốc như thế, thì thân thể không nhịn được có chút run rẩy.
Vô Ưu nghe thấy giọng nói giận giữ của Phương Động Dạ, có chút mừng rỡ, ôm Nhạc Diễm chạy tới, vui vẻ nói:
"Phương Đông Dạ, anh thật sự tới cứu tôi rồi hả? Thật tốt, ha ha, đúng là bạn tốt."
Thiên hạ thái bình, cái mạng nhỏ của cô đã được bảo vệ, nên Vô Ưu cười toe tóe. Nhạc Diễm nhân cơ hội hỏi:
"Vậy, mẹ có còn giận người ta nữa không?"
Giận? Đúng vậy a. Anh ta khiến tập đoàn “Tử thần’ bị phá sản, lại còn nói dối nữa!
Vô Ưu nghĩ nghĩ một lúc, cảm thấy Phương Đông Dạ làm chuyện xấu như thế, cũng chỉ là để giúp cô trút giận, sau đó lại nói dỗi, cũng là vì sợ cô giận, cho nên, sau một hồi đắn đo, hào phòng nói:
"Được! Không giận nữa. Thấy anh đến cứu tôi, tôi tha thứ cho anh, nhưng mà, lần sau không được làm những chuyện như thế nữa a!"
"Được. Sau sẽ không làm như vậy nữa."
Phương Đông Dạ nhìn con mình đầy cảm kích. Nhạc Diễm kiêu hãnh ngẩng cao đầu, như nói: mẹ cậu, đương nhiên cậu hiểu rồi. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu cười híp cả mắt, lại nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Nhạc Diễm, lộ ra nụ cười thỏa mãn, hài lòng.
...
"Các người là ai hả?"
Một nhà bọn họ đoàn viên thì chẳng sao cả, nhưng, những người khác không có nghĩa vụ, còn ở chỗ này nhìn cái gì chứ? Hơn nữa, cũng có phải ai cũng thích chứng kiến cái cảnh này đâu, cho nên Enica không nhịn được lên tiếng.
Người mặc quân phục – chị Linh, sau khi nghe thấy câu hỏi của Enica, cười đi tới, gật nhẹ đầu chào Enica và Thương Mộc Anh Dã, nói:
"Chào hai vị, chúng tôi là người của ‘Trong suốt’."
Lời vừa thốt ra, không chỉ có Enica và Thương Mộc Anh Dã đều kinh hãi, mà ngay cả Thạch Thiên Kình cũng không nhịn được, mở to hai mắt nhìn.
‘Trong suốt’ vốn là một tổ chức thần bí, có sức mạnh không thể ước lượng được, tất cả đều được quản lý bằng quân sự hóa.
Tất cả mọi người đều biết, có hai giới hắc đạo và bạch đạo, nhưng thật ra, lại rất ít người biết được, trong hắc đạo cũng được chia ra làm hai loại - công khai và ngầm. Bất luận là ‘Cửa đá’ của Thạch Thiên Kình, ‘Thương Hoàng’ ở Nhật Bản, hay là tổ chức mafia ở Italia, bọn họ đều thuộc loại hình công khai, hơn nữa, đều có năng lực siêu cường. Ngược lại với bọn họ, ‘Trong suốt’ lại nằm ở giữa, vừa công khai, vừa thần bí, hơn nữa, chỉ cần là người có thâm niên trong giới hắc đạo, thì đều biết trong nội bộ ‘Trong suốt’ đang ầm diễn ra cuộc tranh giành ngôi vị đế vương!
" ‘Trong suốt’ sao không lo chuyện của mình, mà còn triển khai cả lực lượng vũ trang đến đây làm gì?"
Ánh mắt sắc bén của Thương Mộc Anh Dã nhìn chị Linh đang cười hòa ái hỏi. Đối với câu hỏi ngờ vực của Thương Mộc Anh Dã, chị Linh chẳng những không tức giận, mà cười nói:
"Xem ra ngài Thương Mộc Anh Dã đối với ‘Trong suốt’ của chúng tôi, cũng hiểu rất rõ đi."
Vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra một đôi găng tay mày trắng đeo vào.
Định làm gì đây hả?
Lúc này tự nhiên lấy ra một đôi bao tay đeo vào, trông thật là quái lạ. Nhưng mà, mọi người cũng chỉ mở to hai mắt ra nhìn. Quả nhiên, cuối cùng chị Linh đã lấy ra một vật, không khiến người ta phải thất vọng.
Vật đại diện cho ‘Trong suốt’ vừa được đưa ra, làm cho tất cả những người có mặt ở đây đều nín thở, bởi vì, viên ngọc bích hoàn mỹ - biểu tượng cho ‘Trong suốt’.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT