Tiểu Hạ nhận được điện thoại của Phương Đông Dạ, biết Vô Ưu đã xảy ra chuyện, vội cúp luôn điện thoại.

Phương Đông Dạ cho là Tiểu Hạ không muốn giúp đỡ, nhưng không ngờ, chưa tới năm phút sau đã thấy Thạch Thiên Kình chủ động gọi điện tới nói:

"Chuyện này tôi sẽ xử lý êm đẹp. Chậm nhất là ba ngày, sẽ đem người nguyên vẹn giao cho anh!"

Nói xong liền ngắt luôn máy.

Chết tiệt!

Phương Đông Dạ cảm giác thấy mình sắp phát điên lên rồi. Anh chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực như thế này. Chờ đợi! Anh bây giờ không thể làm gì khác hơn là chờ đợi!

"Cha, thế nào rồi?"

Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ hỏi. Vẻ mặt cha hết sức nghiêm túc, làm cho cậu bé cũng cảm thấy có chút bất an. Cậu bé chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có chuyện như thế này xảy ra với mẹ. Cậu bé mặc dù biết khắp nơi trên thế giới, đều có rất nhiều những tổ chức khác nhau, mỗi ngày đều diễn ra những ‘tiết mục kinh điển’ còn hơn cả trên truyền hình, nhưng, cậu lại chưa bao giờ nghĩ tới, chuyện này sẽ xảy ra với bọn họ.

"Hắn ta sẽ giúp mình. Trong vòng 3 ngày, sẽ đưa mẹ con về đây."

Phương Đông Dạ nhìn Nhạc Diễm nói sự thật, hy vọng có thể làm cho cậu bé yên tâm, nhưng Nhạc Diễm vẫn không an tâm hỏi lại:

"Tại sao không lập tức cứu người chứ?"

Phương Đông Dạ có thể trả lời như thế nào đây? Trừ lắc đầu ra, anh không thể nói được gì cả.

...

"Tiểu Ưu đâu?"

Trong bệnh viện, bà nội thấy chỉ có Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm trở lại, mà không nhìn thấy Vô Ưu đi cùng, thì quan tâm hỏi. Nhạc Diễm căn cứ theo những điều đã thống nhất với Phương Đông Dạ trên đường đi nói:

"Cháu nói với mẹ chuyện bà đi Canada, kết quả là mẹ khóc lóc chạy đi. Chắc là về nhà rồi."

Sáng hôm nay, bà lão đã nói với cậu bé chuyện bà sẽ đi Canada. Nhạc Diễm vốn muốn nói chuyện này cho mẹ biết, để mẹ giữ bà lại. Cho nên, lúc Phương Đông Dạ đến nhờ cậu hỗ trợ, cậu đã định dùng luôn tin tức này để làm lợi thế, bắt mẹ trở về. Nhưng, bây giờ thì ngược lại rồi, người đã bị bắt mất.

"Bé Diễm, cháu trở về chăm sóc cho mẹ đi."

Nhạc Diễm không thể nói được gì, đành đi theo Phương Đông Dạ trở về nhà. Bởi vì trong tình huống này, càng ở lại lâu càng phiền phức, tỷ lệ bị lộ chuyện càng lớn.

...

Ở một nơi khác Vô Ưu bị Enica đưa lên một chiếc tàu, ném vào trong một căn phòng. Sau khi Vô Ưu tỉnh lại, đầu tóc đã được xả sạch dầu gội, chỉ có điều, trên người vẫn còn khoác chiếc áo choàng tắm, chưa được thay ra. Cô nhìn qua cửa sổ, thấy bên ngoài là biển rộng mênh mông, xém chút nữa đã hét ầm lên.

Biển, là biển a!

Sao cô đã ở trên biển rồi? Cái đầu chậm chạp của Vô Ưu bắt đầu chuyển động. Không phải là cô đang ở cùng một chỗ với Thương Mộc Anh Dã sao? Nghĩ đến đây, Vô Ưu từ từ nhảy từ trên giường xuống, sau đó cẩn thận đi tới phía cửa. Bên ngoài cánh cửa là một căn phòng, mà hai người Thương Mộc Anh Dã và Enica giờ phút này đang ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế salon trong phòng, thoạt nhìn giống như là đang uống rượu nói chuyện phiếm!

Vô Ưu không nhịn được lại nhìn về phía biển bên ngoài cửa sổ. Dựa vào điều này, nếu như không phải cô biết biển rộng lớn mênh mông, không thể tùy tiện mà ngụy tạo, thì cô sẽ còn tưởng rằng, lúc này cô đang ở trong một ngôi biệt thự của ai đó đi! Sao nơi này lại giống như một nơi ở vậy! Trong trí tưởng tượng của Vô Ưu, nó không giống như một chiếc tàu.

"Enica, nếu như bây giờ cô đưa chúng tôi trở về, chuyện này tôi có thể sẽ coi như chưa từng xảy ra! Cũng sẽ không nhắc tới chuyện cũ nữa!"

Tiếng nói của Thương Mộc Anh Dã phát ra đầy khí phách, cùng cuồng ngạo, không hề thấy có cảm giác gì của sự chế ngự. Mà Enica cũng không có chút gì là sợ hãi, nói:

"Không cần phải nói gì nữa. Đến ngày đó, trước mặt ‘Đại Thánh’, anh nhất định phải xuất hiện với thân phận là bạn đời của em."

Enica nói như đinh đóng cột, giống như nếu không đạt được mục đích, sẽ không ngại dùng bất kỳ thủ đoạn nào.

Vô Ưu len lén nhìn hai người kia, cảm giác như chính mình đang xem kịch trên TV vậy. Sao cô lại gặp phải chuyện quỷ dị như thế này hả!

"Đi ra."

Đột nhiên Enica dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vô Ưu. Vô Ưu thấy mình đã bị phát hiện, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi. Cô đi tới, chọn chỗ ngồi cách xa Enica nhất, ngồi xuống bên cạnh Thương Mộc Anh Dã. Haha, cô ngồi xuống bên cạnh Thương Mộc Anh Dã, bởi vì, cô có cảm giác người tên Enica này rất nguy hiểm nha.

Vô Ưu vừa ngồi xuống, cười gượng gạo nói:

"Hai người không phải là đang có chuyện gì sao? Tôi nhìn bộ dạng hai người có vẻ rất bận rộn. Tôi sẽ không quấy rầy nữa, đưa tôi trở về có được không?"

Vô Ưu hồn nhiên đưa ra yêu cầu của mình. Trong mắt Enica chính là ngu ngốc đi. Cô ta không hiểu nổi, tại sao một người đàn ông như Thương Mộc Anh Dã, thà rằng qua lại với một người phụ nữ không có não, cũng không muốn cùng cô ta gia nhập ‘Đại Thánh’ đây? Phải biết rằng cô ta đã được công nhận là mỹ nhân, có nhiệt huyết, cùng với một cái đầu thông minh. Đừng nói là người phụ nữ này, mà trên thế giới, một người con gái có tài sắc như cô ta, chắc hẳn là không nhiều đi.

Enica cao ngạo suy nghĩ, hểnh mũi khoanh tay ngồi nhìn Vô Ưu.

"Anh Dã, anh quyết định đi! Nếu như anh ngoan ngoãn chấp nhận yêu cầu của em. Em sẽ đưa cô ta trở lại. Thế nào hả?"

Uy hiếp! Uy hiếp một cách lộ liễu. Bộ dạng không chút nào che dấu của Enica, có thể thấy được cô ta là một người không thể coi thường, cũng coi như là một người thẳng thắn. Thương Mộc Anh Dã đối với đề nghị này, lãnh huyết nói:

"Tôi không đồng ý. Về phần cô ta, chúng tôi không hề quen biết. Cô muốn làm như thế nào, thì tùy ý!"

Nói xong, buông ly rượu xuống, cũng không thèm liếc mắt nhìn Vô Ưu lấy một cái, liền đi về phòng mình.

Hả?!

Thương Mộc Anh Dã không cứu cô sao? Vậy phải làm gì bây giờ? Cô còn muốn về nhà a? Nếu không, người trong nhà biết được cô đã mất tích, nhất định sẽ rất lo lắng cho cô. Vô Ưu mặc dù không hiểu Thương Mộc Anh Dã, nhưng cô biết người này rất kỳ quặc, cho nên, không thể làm gì khác hơn là phải tự cứu mình.

Vô Ưu nhìn Enica xinh đẹp, khí phách cười nói:

"Việc đó. Xin chào. Cô có thể đưa tôi trở về nhà được không hả? Tôi thật sự có chuyện phải trở về. Bà nội tôi đang còn ở trong bệnh viện!"

Vô Ưu hy vọng có thể nói như vậy, Enica sẽ nhủ lòng từ bi mà tha cho cô một lần, nhưng cô rõ ràng đã sai rồi. Người ta mới mặc kệ chuyện nhà cô đây!

"Cô với Anh Dã có quan hệ gì hả?"

Enica hỏi thẳng vấn đề mà mình cảm thấy hứng thú. Còn Vô Ưu để bày tỏ sự phối hợp của mình, hỏi một đáp mười, trả lời tích cực:

"Chúng tôi không biết nhau. Buổi tối hôm qua bà nội tôi bị té ngất, anh ta chỉ ra tay cứu bà tôi thôi, cho nên, anh ta cũng coi như là ân nhân cứu mạng của nhà chúng tôi! Lần này tôi là đặc biệt muốn mời anh ta ăn cơm, để nói lời cảm ơn!"

Vô Ưu nói xong, trên mặt mang theo nụ cười chân thành, hy vọng người ta có thể nhìn ra điều cô nói chính là sự thật. Đáng tiếc, những lời này khi lọt vào tai Enica, lại hoàn toàn trái ngược!

"Cô nói, Anh Dã đã cứu bà nội cô. Hơn nữa, việc hai người ở cùng một chỗ, là vì cô muốn mời anh ấy ăn cơm để tạ ơn?"

Vẻ mặt Enica đầy ý cười hỏi. Vô Ưu ra sức gật đầu, nói:

"Hoàn toàn chính xác!"

Enica liền ‘cạch’ một tiếng, chiếc ly trong tay đã đặt chồm hỗm trên bàn, sau đó đứng lên, nhìn Vô Ưu nói:

"Cô đã không có thành ý, thì cũng không cần phải nói gì nữa."

Nói xong đứng lên rời đi...

Vô Ưu nhìn đại mỹ nhân đã biến mất, có chút đực người nghĩ không ra. Điều cô nói là sự thật, sao cô ta lại không tin chứ?

Làm sao bây giờ?

Người ta không đưa cô trở về, coi như là bây giờ người ta không canh giữ cô, cô không biết bơi sao có thể trở về đây! Vô Ưu giống như trút giận, vùi người trên ghế salon, tay đút vào trong túi, định bụng suy ngẫm xem có biện pháp nào không, nhưng cô còn chưa kịp vắt óc suy nghĩ, thì hai mắt đã sáng lên. Trong túi áo choàng tắm của cô có điện thoại di động!

Gọi điện thoại cầu cứu!

Vô Ưu nghĩ vậy, sau khi quan sát, xác định bốn phía không ai, định bấm máy gọi cho Phương Đông Dạ. Nhưng lại nhớ ra điện thoại của mình đã hết sạch pin, cô vội vàng chạy về phòng, cô nhớ rất rõ, hình như trong phòng cô có ổ điện.

Tàu chở dầu này ghi tên là ở Italy, vốn là tàu chở dầu của người tên Enica. Bởi vì bình thường phần lớn đều là cô ta và bạn bè mình lên đây ngồi, cho nên cơ sở vật chất được trang bị hết sức đầy đủ. Ở trên chiếc tàu này, không những không cảm thấy nhàm chán, mà còn có thể muốn gì có nấy. Sự đãi ngộ ở đây sánh ngang với một khách sạch đi. Mà các đồ sạc pin thì càng đầy đủ hơn.

Vô Ưu sau khi trở lại phòng, lục tung một hồi liền tìm được thứ mình muốn. Sau đó bắt đầu lén lút sạc điện thoại di động của mình, chờ sau khi sạc được một lúc, mới vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát.

"Xin chào. Có phải 110 không? Tôi bị bắt cóc! Hãy mau tới cứu tôi."

Lúc này Vô Ưu tương đối kích động. Bắt cóc mang tội hình sự, cảnh sát lập tức hỏi:

"Tiểu thư không nên gấp gáp, hãy nói tình hình và vị trí của cô cho tôi biết! Tôi sẽ lập tức cho người đi cứu cô!."

Đối mặt với vấn đề cảnh sát đưa ra, Vô Ưu trả lời:

"Tôi tên là Nhạc Vô Ưu. Bây giờ tôi đang ở trên biển."

Ách? Trên biển?

Cảnh sát nghe xong, mặt tái đi, trong bụng nghĩ mình đang bị trêu đùa, chỉ có điều vẫn dò hỏi xác nhận:

"Tiểu thư, cô có thể nói cho tôi biết thêm một chút thông tin nữa được không? Ví dụ như, cô bây giờ đang ở trên biển nào? Ngồi trên tàu nào?"

Vô Ưu nhìn bên ngoài cửa sổ một lúc, trừ nước và nước ra, căn bản không hề có dấu hiện gì khác. Làm sao cô biết được đây là biển nào chứ! Chỉ có thể trả lời:

"Tôi chỉ nhìn thấy toàn nước, nó là Thái Bình Dương hay là Đại Tây Dương tôi cũng không biết nữa. Còn chiếc tàu tôi đang ngồi, nó được trang hoàng như một ngôi biệt thự, hoặc như là một khách sạn cao cấp vậy!"

Người cảnh sát tiếp điện thọai nghe Vô Ưu nói xong, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói:

"Được. Tôi biết rồi. Bây giờ tôi sẽ phái quân đội ra biển đông, sẽ mở rộng lục soát từ Thái Bình Dương đến Đại Tây Dương. Cô yên tâm, nhất định trong thời gian ngắn nhất sẽ tới cứu cô ra! Cô cứ yên tâm chờ đi! Bái bái!!!"

"Hả, cảm ơn..."

Cộp!

Vô Ưu còn chưa nói hết câu cảm ơn, đầu điện thọai bên kia đã cúp rụp rồi. Âm thanh cực kỳ lớn, thể hiện rõ sự tức giận. Vô Ưu lúc này cũng hiểu ra, người ta căn bản là đùa bỡn với cô, sẽ chẳng có ai đến cứu cô cả! Làm sao bây giờ hả! Cảnh sát cũng không giúp được cô. Cô còn có thể tìm ai đây?

Vô Ưu nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra được ai có thể cứu được mình, không thể làm gì khác hơn đành gọi điện cho Nhạc Diễm, trước tiên báo mình vẫn an toàn đã...

...

Reng reng reng reng reng

Reng reng reng reng reng

...

Hai người Nhạc Diễm và Phương Đông Dạ đang ngồi trong phòng khách mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, đã bất lực hoàn toàn. Tiếng chuông điện thọai bất chợt vang lên, khiến cho cả hai đều chấn động. Đều hy vọng là Vô Ưu gọi tới, nhưng lại biết điều này là không có khả năng. Cuối cùng Nhạc Diễm đành hờ hẫng cầm lấy điện thoại, khi lơ đãng liếc qua thấy là số của Vô Ưu, thì hai tròng mắt cậu bé lập tức sáng lên – là số điện thọai của mẹ.

Nhạc Diễm vội vàng nhận điện thọai, kích động hô lên:

"Mẹ, là mẹ sao? Mẹ?"

Nghe thấy tiếng hô của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ liền phi tới. Vô Ưu nghe thấy giọng nói lo lắng của Nhạc Diễm, vội vàng nói:

"Bé Diễm, là mẹ. Ha ha, là mẹ."

Xem ra Vô Ưu nghe thấy giọng nói của Nhạc Diễm, cũng vô cùng cao hứng đi.

"Vô Ưu, mau nói cho tôi biết, em đang ở đâu!"

Phương Đông Dạ nhìn thấy nụ cười tươi rói trên khuôn mặt Nhạc Diễm, biết chắc đấy là Vô Ưu, nên đoạt luôn lấy điện thọai, vội vàng hỏi chỗ của cô. Nhưng đến lúc này rồi, Vô Ưu vẫn còn không quên mình đang tức giận người ta, nói với Phương Đông Dạ:

"Tôi vẫn còn giận anh. Tôi không có nói với anh."

Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu nói xong, hận không thể cắn cho cô một phát. Lúc này rồi mà người phụ nữ này vẫn còn nhớ đến cái việc nhỏ tí kia?! Nhưng mà, ai bảo anh có lỗi trước đây, cho nên cố kiềm chế, hài hòa thương lượng:

"Vô Ưu, tôi biết rồi. Em đừng tức giận mà. Chuyện này chờ em về rồi xử lý không phải tốt hơn sao? Đến lúc đó em muốn thế nào cũng được! Bây giờ, trước hết em hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc em đang ở đâu hả?"

Vung tay không đánh vào khuôn mặt tươi cười! Huống hồ người ta đã xuống nước nói lời xin lỗi rồi! Cho nên, Vô Ưu ‘hào phóng’ nói:

"Được. Vậy khi trở về tôi sẽ tính sổ. Nhưng mà, bây giờ tôi cũng không biết tôi đang ở đâu! Tôi vừa mới gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng cảnh sát không tin lời tôi nói! ..."

Vô Ưu biểu hiện rõ tình huống bất đắc dĩ của mình lúc này.

Phương Đông Dạ vừa nghe Vô Ưu nói chuyện, vừa cố gắng tìm kiếm được một chút thông tin gì trong đó, nhưng, nghe đi nghe lại, vẫn không tìm thấy được thông tin tức hữu ích nào. Anh làm cho mình trấn tĩnh lại, sau đó nhìn Nhạc Diễm đang sốt ruột đứng bên cạnh bảo:

"Con mang máy tính của con ra đây."

Nhạc Diễm gật đầu, rất nhanh trở về phòng lấy máy tính ra.

"Vô Ưu, em đừng sốt ruột. Tôi hỏi gì, em trả lời đó là được rồi."

Phương Đông Dạ quyết định sẽ dẫn dắt cho cô, để tìm ra được thông tin hữu dụng nhất. Vô Ưu gật đầu nói:

"Được. Anh hỏi đi."

Cứ vậy đi, một người hỏi, một người đáp, so với việc để tự cô nói thì tốt hơn nhiều. Cô cũng sẽ không biết mình nên nói cái gì, không nên nói cái gì a!

Lúc này Nhạc Diễm đã ôm computer đi ra. Phương Đông Dạ nói với cậu bé:

"Bây giờ con bật máy lên, liên lạc với người của ‘Trong suốt’, truyền tư liệu này cho bọn họ!"

Nghe Phương Đông Dạ nói xong, trên mặt Nhạc Diễm đầy vẻ mừng rỡ. Đúng vậy a! Sao cậu lại quên béng mất ‘Trong suốt’ chứ. Không nói thêm nửa lời, cậu bé liền liên lạc với ‘Trong suốt’ theo sự chỉ bảo của Phương Đông Dạ.

"Vô Ưu, nói cho tôi biết, ai đã bắt cóc em? Tên họ là gì? Em có biết không?"

Giọng nói của Phương Đông Dạ rất nhẹ nhàng, anh chỉ sợ sẽ hù dọa đến cô. Vô Ưu nghe xong trả lời:

"Đó là một người nước ngoài, trông rất đẹp, là một đại mỹ nhân nha."

Phương Đông Dạ hít sâu một hơi, nói:

"Tôi không cần em mô tả hình dáng của cô ta. Tôi đang hỏi tên của cô ta. Em có biết tên của cô ta không?"

Tên?!

Vô Ưu bắt đầu nghĩ lại Thương Mộc Anh Dã gọi cô ta như thế nào. Đột nhiên hai mắt sáng lên:

"Enica, hình như là cái tên này. Đúng vậy. Chắc là tên đó. Thương Mộc Anh Dã gọi cô ta như vậy."

Enica – một cái tên Tiếng Anh, mặc dù đã nghe rõ cách phát âm, nhưng không thể chắc chắn được tên đó là gì. Phương Đông Dạ nói khích lệ:

"Tốt lắm Vô Ưu. Vậy em còn nghe thấy cô ta nhắc tới điều gì nữa không? Ví dụ như cái gì đó đặc biệt, người nào, hay là địa phương nào đó?"

Vô Ưu theo sự dẫn dắt của Phương Đông Dạ, nghiêm túc nhớ lại cuộc trò chuyện của bọn họ, đột nhiên nhớ ra hai chữ:

"Đại Thánh! Đúng vậy, đại thánh. Người phụ nữ đó nói: Ngày ‘Đại thánh’, cô ta nhất định phải làm cho Thương Mộc Anh Dã xuất hiện với thân phận là bạn đời của cô ta. Đây có thể là ngày một ngày lễ, hay là hoạt động gì đó đi!"

Phương Đông Dạ nghe được thông tin này, thật cao hứng nói:

"Tốt lắm, thông tin này rất hữu ích."

Lần đầu tiên trước mặt Vô Ưu, Phương Đông Dạ tỉnh táo suy nghĩ, phân tích, mà không còn rối loạn vì vấn đề có liên quan đến cô nữa.

...

"Tra được rồi! Enica vốn là em gái của trùm mafia Italia Alston. Đây chính là ảnh của cô ta!"

Nhạc Diễm căn cứ theo tin tức Phương Đông Dạ lấy được, dưới sự hỗ trợ của ‘Trong suốt’, rất nhanh đã xác nhận được thân phận của Enica, nhưng lại không thể tra ra thông tin xuất nhập cảnh của cô ta, cho nên, ‘Trong suốt’ nghe nói Enica xuất hiện tại Đài Loan, thì nghi ngờ cô ta đã lén nhập cảnh bằng tàu thủy. Vì Enica từ trước đến giờ, đều luôn luôn thích làm theo ý mình, không thích bị ràng buộc, cho nên đi đến đâu, cũng đều đa số đi bằng du thuyền của mình. Mà khắp nơi trên thế giới, hầu như đều có du thuyền của cô ta.

Chỉ riêng ở Đài Loan thôi cũng có đến 3 chiếc du thuyền rồi. Căn cứ theo báo cáo, cả ba chiếc du thuyền hôm nay đều đã xuất cảng!

"Cả ba chiếc du thuyền đều xuất cảng, hẳn là để gây khó khăn cho việc tìm kiếm! Cho nên, xin vui lòng nói với người trên tàu, cung cấp thêm một chút thông tin nữa."

Rất nhanh, ‘Trong suốt’ đã phát ra yêu cầu. Phương Đông Dạ lại bắt đầu dẫn dắt Vô Ưu nói ra thông tin hữu ích. Một chút, một chút một, cho đến khi ‘Trong suốt’ dựa vào những tin tức lẻ tẻ này, lắp ghép lại, cho ra kết luận, nói:

"Biết được chiếc du thuyền ở đâu rồi. Hơn nữa căn cứ theo vệ tinh chỉ dẫn, cũng đã tìm ra được hành tung của nó. Bây giờ phải đi đến ngay chỗ du thuyền cứu người!"

Nghe thấy những lời này, Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm đều cực kỳ cao hứng.

Phương Đông Dạ nói vào điện thọai:

"Vô Ưu, chờ tôi. Tôi biết em đang ở đâu rồi. Tôi sẽ lập tức đưa Bé Diễm đến cứu em. Em cất kỹ điện thọai đi. Đừng để người ta phát hiện ra nha."

Vô Ưu sau khi nghe thấy những lời của Phương Đông Dạ, trong lòng chợt xót xa. Cô cảm nhận được Phương Đông Dạ thật sự quan tâm đến mình. Trong tình huống này rồi, vẫn đi cứu cô. Cô cảm động nói:

"Uh, tôi chờ anh đến."

Lần đầu tiên, Phương Đông Dạ mang đến cho Vô Ưu một cảm giác an toàn mà từ trước đến nay cô chưa từng có. Sau khi cúp điện thọai, cô nhìn ra biển rộng ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra nụ cười mà không còn cảm giác mờ mịt, hoảng hốt. Bởi vì cô biết, Phương Đông Dạ nhất định sẽ đến cứu cô ra khỏi đây.

Trong nháy mắt bầu trời đã chuyển sang tối đen. Cả ngày Vô Ưu chưa ăn cơm, nên bụng cứ kêu ‘ùng ục, ùng ục’ không ngừng.

Cốc cốc cốc cốc cốc…

Đúng lúc này, truyền đến tiếng gõ cửa từ ngoài vào. Lúc Vô Ưu còn đang suy tư, không biết có nên ra mở cửa hay không, thì bên ngoài đã truyền đến tiếng nói:

"Vô Ưu, ra ngoài đi. Đến giờ ăn cơm rồi."

Là Thương Mộc Anh Dã. Vô Ưu sau khi nghe thấy giọng nói của hắn, bước nhanh đi ra ngoài, sau khi mở cửa ra, liền kéo hắn vào phòng.

"Cô làm gì hả?"

Thương Mộc Anh Dã nhăn mặt nhìn Vô Ưu hỏi. Không hiểu cô đang làm gì mà thần thần bí bí như vậy. Vô Ưu ngoắc ngoắc tay vẫy hắn lại gần, Thương Mộc Anh Dã nhíu mày cúi đầu xuống. Vô Ưu ghé sát vào tai hắn nói:

"Anh đừng sợ. Rất nhanh sẽ có người tới cứu chúng ta."

Thương Mộc Anh Dã nghe cô nói thế, trên mặt hiện lên một mạt cười, hỏi:

"Thế nào cơ? Trông tôi có vẻ rất sợ hãi sao?"

Trong mắt hắn, Enica chẳng qua chỉ là một đứa trẻ con bốc đồng, thất thường. Nếu như không phải là hắn nể mặt người anh Alston của cô ta, thì hắn mới không để cho cô ta dắt mũi đưa mình đi đây. Chỉ có điều, hắn không ngờ, lại khiến Vô Ưu cho hắn như là kẻ bất lực! Điều này làm cho tâm trạng hắn có chút không thoải mái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play