"Ăn ngon không?"

Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu ăn ngấu nghiến hỏi. Anh biết là cô đói bụng, nên mới làm món ăn nhanh và đơn giản nhất. Xem ra thật không sai. Vô Ưu miệng đầy thức ăn, miệng nhồm nhoàm trả lời không rõ:

"Ăn ngon, ăn ngon." Miệng nói, nhưng cũng không hề dừng lại động tác ăn.

"Thật sự ngon như vậy sao?"

Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu ăn, tự nhiên rất muốn nếm thử. Anh học nấu ăn từ Pháp, có thể nói là đã ăn hết các loại cao lương mĩ vị. Vị giác dần cũng trở thành chai sạn rồi. Đối với anh, giờ ăn cái gì cũng không có cảm giác quá ngon nữa. Nhưng, hôm nay anh tự nhiên lại có khát vọng muốn nếm thử đồ ăn do chính mình nấu.

Thế giới của anh bỗng nhiên thay đổi, mà nguyên nhân chính là cô gái đang ngồi ăn ngấu nghiến ở trước mặt. Người anh đã thầm mến tám năm rồi.

"Ư ư, không tin anh ăn thử đi."

Vô Ưu vừa nói, vừa hào phóng đem thức ăn mình đang ăn đẩy đến trước mặt Hoắc Lãng. Hoắc Lãng đã quen với việc dùng cơm theo kiểu quan hệ, không có thói quen ăn đồ thừa, ngoài dự đoán là anh sẽ từ chối hoặc gạt đi, mà lại cười nói với Vô Ưu:

"Anh phải lấy tay ăn sao?"

"Hả, ha ha, em thật vô ý."

Vô Ưu vò đầu cười ngây ngô, bộ dáng thật đáng yêu, làm cho hai mắt Hoắc Lãng lóe sáng, chứa đầy tình cảm yêu thương.

Hoắc Lãng đưa tay định cầm đũa, không nghĩ tới Vô Ưu lại nói:

"Em gắp cho anh ăn là được rồi."

Trái tim Hoắc Lãng vì câu này mà run lên, bàn tay vừa đưa lên liền dừng lại.

Tiểu Ưu nói như vậy, chẳng lẽ là… ?

Hoắc Lãng đang nghĩ kỳ quái trong đầu, đã thấy Vô Ưu dùng đũa gắp thức ăn đưa đến trước mặt.

"Mau ăn đi, nếu không sẽ rớt."

Vô Ưu một tay chống mặt, thúc giục Hoắc Lãng đang ngồi bất động. Hoắc Lãng nhìn vẻ mặt thản nhiên của Vô Ưu, ánh mắt không hề e lệ. Cô làm như thế mà, mà đơn thuần không nghĩ tới việc có thể đưa đũa cho anh mượn, chứ không phải dùng phương pháp này.

Hoắc Lãng lắc đầu cười khổ một hồi. Nếu như Tiểu Ưu thật sự có suy nghĩ, thì mình đã không phải khổ luyện suốt tám năm trời như vậy rồi.

Hoắc Lãng há miệng, ăn thức ăn Vô Ưu đang đưa trước mặt.

"Thế nào? Ăn ngon lắm đúng không?"

Vẻ mặt Vô Ưu lộ ra sự kiêu ngạo, cứ như là cô nói chỉ có đúng vậy. Nhìn cái bộ dáng này, lại làm cho Hoắc Lãng không nhịn được cười. Chính là cảm giác này! Loại cảm giác thật hạnh phúc, bình yên. Đã sáu năm rồi anh chưa có. Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu, ánh mắt hiện lên ánh sáng kiên định. Lúc này, anh không thể lại bỏ lỡ lần nữa.

"Học Trưởng, anh sao vậy? Có thức ăn dính trên mặt em sao?"

Vô Ưu thấy Hoắc Lãng vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm mình, hơn nữa ánh mắt rất kỳ quái, nên nghĩ trên mặt mình có dính bẩn.

"Xin lỗi, quấy rầy một chút."

Tề Rạng Đông bưng đồ uống đứng cách đó không xa, xem náo nhiệt hồi lâu, chọn thời cơ thỏa đáng nhất lên tiếng. Hắn xuất hiện coi như giải vây một màn xấu hổ cho Hoắc Lãng, nhưng sau đó Hoắc Lãng mới biết được, cái tên bạn tổn hại này, có bao nhiêu bại hoại.

Tề Rạng Đông đưa cốc nước chanh cho Vô Ưu, nói:

"Tôi tự tay pha đó nha, xin mời dùng." Sau đó đang nhìn Vô Ưu, đột nhiên ra vẻ giật mình nói:

"Trên mặt cô dính cái gì kìa?"

"Ah? Chỗ nào vậy? Chỗ này sao?"

Vô Ưu nghe Tề Rạng Đông, liền lấy tay quệt khắp mặt, tìm kiếm vết bẩn không tồn tại kia.

Cô thật đúng là quá đơn thuần, điều này cũng tin.

Tề Rạng Đông trong bụng đã cười to, nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm trang nói:

"Không phải chỗ đấy, không phải chỗ đấy." Cử động của hắn làm cho Hoắc Lãng không khỏi bực mình. Anh không thích người khác lợi dụng dáng vẻ thiện lương của Vô Ưu để coi thường cô, mặc dù anh biết Tề Rạng Đông cũng không hề có ác ý.

"Được rồi, để cho Hoắc Lãng lau cho cô."

Tề Rạng Đông không phải là người ngốc. Hắn khá là thông minh. Trước đó hắn đã phát hiện ra bộ dạng khó chịu của Hoắc Lãng, nên vội vàng gián tiếp nói ra mục đích của việc mình làm như vậy. Hắn đây là có ý tốt nha.

"Oh, học trưởng, vậy phiền anh giúp em."

Hai người kia nghe xong vẻ mặt trở nên cực kỳ quái, mà Vô Ưu ngốc nghếch kia vẫn không để ý, lại chỉ quan tâm đến vấn đề duy nhất là vết bẩn trên mặt.

Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu đưa mặt về phía mình, lại liếc mắt nhìn Tề Rạng Đông đang xem náo nhiệt.

"Tôi không quấy rầy hai người nữa."

Tề Rạng Đông nói xong xoay người rời đi, coi như chưa nhìn thấy cái liếc mắt của Hoắc Lãng. Bởi hắn chắc chắn, ánh mắt dành cho hắn không phải là thiện ý. Hắn không thể hiểu nổi, Hoắc Lãng ưu tú như vậy, bất cứ người phụ nữ nào, chỉ cần hắn vẫy tay là có thể có. Càng huống chi là một người ngơ ngơ ngác ngác, ngu ngốc, không ai muốn như cô gái kia. Thật không biết làm sao, mến thầm người ta tám năm mà không tiếp cận được.

Tề Rạng Đông vừa đi, Hoắc Lãng nhìn bộ dáng đang chờ đợi ‘hỗ trợ’ của Vô Ưu, không khỏi vừa bực vừa buồn cười. Bực vì không hiểu sao cô lại ngốc nghếch như vậy, buồn cười vì thấy cô sao lại quá đơn thuần, đáng yêu.

Nhìn dáng vẻ chờ mong của Vô Ưu, Hoắc Lãng đưa tay ra, chạm nhẹ lên khuôn mặt đã nhớ mong suốt sáu năm qua. Cảm giác thật mềm mại, nhẵn nhụi, làn da âm ấm. Cảm giác chân thực khi chạm vào này, không giống như cảm giác anh vẫn chạm vào ảnh. Chạm vào ảnh, cái cảm giác lạnh như băng, chỉ khiến anh đau lòng, nhưng giờ phút này, khiến cho trái tim anh từng hồi rung động.

"Học trưởng, có gì hay sao?"

Vô Ưu có cảm giác là lạ. Sao chẳng thấy học trưởng dùng lực gì vậy? Nhẹ như thế cũng có thể làm mặt cô sạch được sao? Hơn nữa, cô có cảm giác đây không giống như là đang lau vết bẩn, hay lấy đi vật gì trên mặt cho cô, mà cứ như là đang âu yếm, an ủi vậy. Nghĩ đến đây, mặt của cô không nhịn được đỏ lên.

Xí xí xí, nghĩ cái gì vậy hả? Đây chính là học trưởng tôn kính nha. Mình như nào lại suy nghĩ bậy bạ như thế.

Vô Ưu vội vàng đem cái suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu vứt sang một bên. Mà Hoắc Lãng lúc này cũng đã ý thức được sự luống cuống của mình, vội vàng thu tay lại, ngượng ngùng nói:

"Được rồi."

Vì màn mập mờ vừa rồi, trong lòng hai người không khỏi nghĩ ngợi lan man, bỗng chốc không khí không còn tự nhiên.

Vô Ưu đỏ mặt, cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng ăn vào lại không biết có mùi vị gì. Hoắc Lãng còn lại nắm chặt bàn tay vừa mới sờ mặt Vô Ưu, trong lòng đang dậy sóng mãnh liệt.

Không khí mập mờ vây quanh hai người.

...

Phương Đông Dạ đến nhà Vô Ưu đưa Nhạc Diễm đi ăn cơm. Nhưng lại không nhịn được ý nghĩ muốn nhìn thấy cô, nên quyết định dẫn Nhạc Diễm đến nhà ăn của công ty. Tại phòng ăn chuyên dụng dành cho tổng giám đốc, nơi có thể bao quát được toàn bộ nhà ăn, tìm kiếm hồi lâu anh mới thấy được cô gái trong lòng.

Rắc...rắc...rắc

Phương Đông Dạ siết chặt bàn tay, vì dùng sức quá mạnh nên phát ra tiếng vang kinh khủng. Nhạc Diễm nhìn ra điểm khác lạ, liền nhìn theo hướng Phương Đông Dạ đang nhìn. Miệng liền há hốc, thấy hình ảnh Vô Ưu đang ‘ngọt ngào’ ăn cơm với Hoắc Lãng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play