Trong phòng Vô Ưu,
không, phải nói là trong phòng của chị Như . Vô Ưu cùng Như đang nhiệt
liệt thảo luận, bởi vì bọn họ nghĩ rằng đã biết hết chân tướng, quyết
chiến chắc chắn sẽ thắng. Nhưng, không ngờ lại bất phân thắng bại.
Hai tên chết tiệt kia, rõ ràng cũng đã lộ tẩy, còn giả bộ thân mật. Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.
"Nhất định là muốn thăm dò chúng ta!"
Vô Ưu mở miệng trước, Như tán thành gật đầu, sau đó nói: " Lúc này chúng
ta vẫn chưa biết ý đồ của họ là gì, trước hết Dĩ Bất Biến Ứng Vạn Biến
(* Câu nói của Hồ Chủ Tịch - em không hiểu câu này - _ -?). Nhớ kỹ,
không nên hành động thiếu suy nghĩ."
"Ừ, tốt."
Lời chị
Như nói ra luôn rất có đạo lý, cho nên, Vô Ưu luôn nghe theo Như. Nhưng
không biết, các cô đã sớm bị lộ rồi, hơn nữa kế hoạch của họ có chút sơ
suất, sẽ mang lại cho họ tổn thất không tưởng tượng được .
. . . . . .
Vô Ưu, anh có chuyện muốn nói với em, chúng ta ra ngoài đi dạo, có được không?"
Có biến!
Sau khi về nhà, Đông Cung Phi cũng vừa mới chào tạm biệt, Phương Đông Dạ
liền đưa ra yêu cầu này. Vô Ưu cảm thấy rất không thích hợp. Cô phải làm sao, trả lời thế nào đây?
Không nên hành động thiếu suy nghĩ! Trước hết Dĩ Bất Biến ứng vạn biến (?)!
Vô Ưu nghĩ đến đây, liền nói: "Được!" Cô nghĩ, chỉ cần cẩn thận một chút,
chú ý một chút. Sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn. Chính vì như
vậy, Vô Ưu ngồi lên xe của Phương Đông Dạ, sau đó hai người cùng đi đến
biển .
. . . . . .
Biển về đêm, gió lạnh thổi hiu hiu, thổi vào người, khiến cho người ta tỉnh táo, thanh tỉnh. . .
Vô Ưu nhìn bờ cát, thân mật tựa sát vào Dạ, không hiểu ngẩng đầu nhìn
Phương Đông Dạ hỏi "Anh dẫn em tới chỗ này, muốn nói cái gì à?" Vô Ưu
mượn ánh đèn của quán hải sản cách đó không xa, nhìn vẻ ưu thương trên
mặt Phương Đông Dạ. Vẻ mặt của Phương Đông Dạ khiến trong lòng Vô Ưu hơi run lên. Quan tâm hỏi " Phương Đông Dạ, anh không sao chứ?"
"Anh không sao ."
Phương Đông Dạ vừa nói vừa lắc đầu. Sau đó, dưới ánh mắt soi mói của Vô Ưu
nói: "Vô Ưu, hôm nay anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em. Em có thể
đồng ý với anh không, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng phải để anh nói
hết."
Ánh mắt chân thành như vậy, khiến người ta không thể cự tuyệt được a? Vô Ưu gật đầu nói: "Ừ, anh nói đi!"
Một làn gió biển thổi tới, thân thể Vô Ưu bất chợt run lên. Phương Đông Dạ
săn sóc cởi áo khoác của mình xuống khoác lên trên người của Vô Ưu. Động tác vừa thân mật, lại tự nhiên. Vô Ưu cũng bởi vì động tác săn sóc
này, mà trong lòng chợt ấm áp. Liền nhìn anh cười đầy cảm tình.
Chính là lúc này!
Phương Đông Dạ nhận ra đây là thời cơ tốt, cho nên nhanh chóng, nói: "Vô Ưu, anh muốn kể một câu chuyện cũ thôi."
Chuyện cũ?
Vô Ưu sững sờ, ngay sau đó hiểu ra. Trên TV đều là như vậy, bình thường
một người kể chuyện cũ, đều là nói chuyện cũ của mình. Cho nên Vô Ưu lập tức nghĩ rằng Phương Đông Dạ muốn kể chuyện cũ của mình. Phương Đông Dạ nói như vậy, chính là muốn Vô Ưu hiểu đây chính là chuyện cũ của mình,
chỉ là, chính là chuyện tình cảm. Bởi vì, nội dung của nó, cô nhất định, nhất định hiểu!
. . . . . .
Phương Đông Dạ nghiêm túc
nói chuyện cùng Vô Ưu vì, ở bên bãi cát. Lại có âm thanh của sóng biển,
Phương Đông Dạ từ từ, nói hết chuyện của anh ra.
"Có một người
đàn ông, anh ta lạnh lùng, cao ngạo. Trừ người dì ra, anh không có người thân khác. Chỉ là, anh cũng không cô đơn, bởi vì anh còn có ba người
bạn rất tốt ."
Người đàn ông đó là Phương Đông Dạ lúc ấy. Dì là Bùi Linh. Về phần bạn tốt, trong đó nhất định có một người là Đông Cung Phi.
Vô Ưu vừa nghe, vừa tự hỏi trong lòng. Phương Đông Dạ cũng không vội nói,
bởi vì anh biết rõ Vô Ưu cần tiêu hóa, cho nên đợi Vô Ưu hỏi "Sau đó thì sao" thì mới tiếp tục nói: "Có thể là bởi vì dung mạo xinh đẹp, từ nhỏ
đến lớn đều bị con gái bám đuôi. Cho nên, chuyện anh ta ghét nhất, chính là bị con gái làm phiền."
Anh ta không nói láo, anh ta thật sự sợ con gái làm phiền!
Vô Ưu nghĩ tới đây, tiếp tục nghe Phương Đông Dạ nói: "Bằng vào khả năng
trời cho, còn có cố gắng. Tự mình lập nghiệp. Sau đó một tay tạo nên sản nghiệp của chính mình. Hơn nữa vì có nhiều bạn bè. Nên cùng kết hợp lại tạo ra quán bar lớn này."
Trời ạ, hoá ra là như vậy !
Vô Ưu quả thật không thể tin được, ‘ Diễm ’sang trọng như vậy là do họ tạo ra. Không khỏi cảm thán, người có tiền có khác.
Phương Đông Dạ nhìn ánh mắt kinh ngạc của Vô Ưu, thoáng thoải mái hơn liền
nói: "Có một lần, tâm trạng của người đàn ông kia không tốt, bởi vì
ngày đó là ngày giỗ của mẹ anh ta, vì đang buồn rầu. Cho nên, anh ta đi
xuống lầu hai, chuẩn bị xuống lầu dưới uống một chén. Bình thường anh ta rất ghét náo nhiệt, thế nhưng lần này anh ta lại hi vọng, tiếng huyên
náo có thể lấy đi sự tịch mịch của anh ta."
Nghe thế thì, đầu óc Vô Ưu thoáng qua một hình ảnh.
. . . . . .
Pằng! Pằng! Pằng!
Rõ ràng, tiếng bước chân rất có lực khiến người trong phòng lộ ra vẻ cực
kỳ kinh khủng, quỷ dị. Vô Ưu phun mạnh hai cái nước miếng, lấy dũng khí
ngẩng đầu nhìn chỗ phát ra âm thanh, ngay sau đó trợn to hai mắt: một
người đàn ông, một người đàn ông rất đẹp trai, đẹp đến mức khiến người
ta không thể rời mắt.
Ánh mắt của người đàn ông quét qua toàn
trường, đến mức mọi người xung quanh khẩn trương mà phát ra tiếng hút
khí. Lúc ánh mắt anh ta đảo về phía cô, Vô Ưu cảm thấy trái tim mình
cũng đang ngưng đập. Anh chàng Bartender ngồi xuống, dùng tốc độ nhanh
nhất rót một ly rượu cho anh ta.
Bàn tay trắng nõn thon dài
giống như nghệ thuật gia cầm ly rượu lên, sau đó uống một hớp nhỏ. Giống như đang thưởng thức, tất cả mọi người theo dõi vẻ mặt của anh không
rời mắt, bộ mặt mong đợi. Giống như ly rượu anh ta uống là do mình cất,
rốt cuộc thái độ của người đàn ông dần thả lỏng, cơ hồ không nhìn ra nụ
cười.
. . . . . .
Cô nhớ , trời ạ. Cô nhớ ra rồi.
Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ thuật lại, liền nhớ lại chuyện của đêm đó. Vô Ưu vì vậy mà khẩn trương, có chút mong đợi, cũng có chút sợ nội dung
phía sau.
"Anh ta vừa ngồi xuống thì có con gái là thứ anh ta
ghét nhất đến gần. Chỉ là, rất nhanh sẽ bị uy nghiêm của anh dọa nha.
Vốn tưởng rằng không có ai quấy rầy anh, không nghĩ đến một cô gái giống như nữ sinh cấp 3 đến. Giơ lên một ly thuỷ tinh mời anh ta uống rượu."
Phương Đông Dạ nói đến đây, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, nụ cười
kia cú chút quyến luyến. Lúc nói chuyện Vô Ưu đối với chuyện anh ta hình dung mình là ‘ học sinh cấp 3 ’ rất không thoải mái!
"Người đàn ông kia cho tới bây giờ chỉ uống một loại rượu, chính là Brandy. Nhưng
mà, nét mặt của cô gái đó thật là đáng yêu, khiến cho anh ta không cách
nào cự tuyệt. Cho nên, anh ta uống. Ha ha ha a. . . . . ." Phương Đông
Dạ nói đến đây bắt đầu nhẹ nhàng cười lên.
Vô Ưu nhìn Phương
Đông Dạ, có chút thẹn quá hóa giận hỏi "Anh cười cái gì?" Phương Đông Dạ ngưng cười nói: "Bởi vì, cô gái đó đưa cho anh ta không phải rượu, mà
là nước."
"Nước?"
Vô Ưu nghe thế, mặt lập tức đỏ lên.
Không nhịn được hô lên. Phương Đông Dạ bổ sung: "Là nước, hơn nữa còn
là một ly nước bị hạ xuân dược ."
"Nói láo, tôi mới không có loại đồ vật này ! Càng không có để!"
Phương Đông Dạ vừa nói ra khỏi miệng, Vô Ưu liền không nhịn được phản bác. Mà
một tiếng, cũng hoàn toàn nói thẳng ra. Cho nên, Vô Ưu mới vừa nói xong, liền hận không được cắn lưỡi của mình, không nhịn được oán giận mình
tại sao cứ thiếu kiên nhẫn như vậy a! Phương Đông Dạ lấy tay đỡ vai Vô
Ưu, để cho cô ngẩng đầu nhìn mình. Thẳng thắn nói: "Em nhớ đến anh sao?"
Ánh mắt thật thâm tình, thật mê người.
Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ, không nhịn được khẩn trương. Cô cúi đầu nhẹ gật đầu. Ý nói đã nhớ. Phương Đông Dạ kích động kéo Vô Ưu vào trong ngực,
sau đó ôm thật chặt. Cho đến khi bình tĩnh lại một chút, mới tiếp tục
nói: "Không sai, là bị hạ thuốc."
"Em. . ."
Vô Ưu lại
muốn phản bác, tuy nhiên bị Phương Đông Dạ ngăn trở, nói: "Nghe anh nói
hết." Vô Ưu nhìn dáng vẻ Phương Đông Dạ, không cam lòng ngậm miệng.
Phương Đông Dạ tiếp tục nói: "Bên trong có thuốc, chỉ là không phải di
em bỏ. Mà là Đường Báo."
"Đường Báo là ai?"
Vô Ưu không
hiểu nhìn Phương Đông Dạ hỏi, Phương Đông Dạ giải thích: "Người đàn ông
dẫn em vào gọi là Uông Hải Triều, người đàn ông tới gần em gọi là Đường
Báo. Đó là hai người xấu xa nhất. Mà đêm đó em là con mồi mà bọn họ nhìn trúng." Vô Ưu nghe nói như thế, mặt cũng xanh lét. Nếu như Phương Đông
Dạ không xuất hiện, cô sẽ thế nào?
Phương Đông Dạ nhìn bộ dạng sợ hãi của Vô Ưu. Cười nhạt nói: "Thế nào. Bây giờ mới biết sợ, muộn rất nhiều năm rồi đúng không?"
"Ha ha, hình như là thế!"
Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ ngượng ngùng ngây thơ cười một tiếng. Sau khi
cười xong, liền vội vàng hỏi: "Hai tên khốn kiếp kia đang ở đâu? Em nhất định phải làm thịt bọn chúng! Thật là quá đáng. Lại dám đối với tôi như vậy!"
"Không sao, anh đã em báo thù."
"Thật sao? Anh làm sao đối phó bọn họ?"
Phương Đông Dạ không muốn bị Vô Ưu chuyển chủ đề, nếu không rất có thể, đồng
nhất cả đêm Vô Ưu cũng sẽ cùng anh thảo luận chuyện hai tên khốn kiếp
kia, lên tiếng phê phán bọn họ suốt đêm. Suốt đêm nay đều nói không xong lời muốn nói. Cho nên, Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu nói: "Tối hôm nay anh
đặc biệt xin lỗi em, em nghe anh nói xong trọng điểm được không?"
"Ừ."
Vô Ưu gật đầu, sau đó Phương Đông Dạ tiếp tục nói. Lại nói năm năm không
có tin tức về cô, vẫn như cũ không hề từ bỏ. Năm năm sau một đứa bé trai đứng trước mặt anh, nói là con trai anh. Lại một lần nữa nhìn thấy cô
kích động, cô không nhận ra cảm giác bị thương trong lòng của anh ấy.
Đợi đợi đợi đợi. Vẫn nói đến bọn họ cảm giác không có khẩn trương, cho
nên khi nói Đông Cung Phi diễn đồng tính luyến ái. Muốn mượn nó kích
phát cô nói thật với anh. . .
. . . . . .
"Anh nói là. . . ?"
Vô Ưu lập tức nghe hơn một giờ, cô không tức giận, còn rất cảm động những chuyện anh đã làm vì cô.
Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu nói: "Ý anh là, Phi không phải đồng tính luyến ái.
Mà là bạn tốt. Anh ta yêu Như rất nhiều năm rồi. Từ nhỏ. Nhưng Như vẫn
coi anh ta là em trai, còn luôn muốn giới thiệu bạn gái cho hắn. Cho
nên, anh mới không thể không dùng hạ sách này."
Tình, lại là tình ái!
Thối đời hôm nay, Phương Đông Dạ thẳng thắn nói tất cả ra. Vô Ưu không biết
nên làm sao.Trước kia cô muốn chính là Phương Đông Dạ thẳng thắn, hiện
tại anh rất thẳng thắn, cô nên làm cái gì bây giờ?
Cô bây giờ có thể lập tức nói tha thứ anh sao? Như vậy kế hoạch phải làm sao ( Bỏ luôn
cái kế hoạch đó đi chị, nhanh va luôn)? Nhưvừa nói không được hành động
thiếu suy nghĩ. Hiện tại nếu như cùng Phương Đông Dạ tiêu tan hiềm khích lúc trước, có chút cảm giác đã bán đứng chiến hữu?
Lúc Vô Ưu do dự , sự tiến triển của tình hình ngoài dự liệu của cô. . .
" Phương Đông Dạ, em. . ."
Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ, có chút tay chân luống cuống, không biết nên
nói cái gì cho phải. Phương Đông Dạ cười nhạt, thê lương nói: "Anh biết
rõ. Là anh không đúng trước. Là chúng ta chơi quá mức rồi, mới đưa đến
cục diện hôm nay không cách nào dọn dẹp đươc. Là anh không biết quý
trọng em, hỗ trợ lẫn nhau. Mới thúc đẩy em cùng Như yêu nhau. Tất cả đều là anh sai."
Ách?
Phương Đông Dạ nói thế, khiến Vô Ưu
ngây ngẩn cả người! Cũng nhắc nhở Vô Ưu. Hiện tại cô cùng Như có mối
quan hệ trên danh nghĩa là người yêu .
Làm thế nào à? Cô ghét bị lừa gạt, thế nhưng không phải là mình cũng gạt người ta rồi sao?
Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu đã mất đi vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn không thẳng
thắn. Vì vậy quyết định thừa thắng xông lên, cho cô một kích cuối cùng.
Ai!
Phương Đông Dạ thở dài, sau đó nói: "Vốn bọn anh không tin hai người sẽ phát
triển thành loại quan hệ này. Nhưng, hai người càng ngày càng thân mật,
khiến cho bọn anh càng ngày càng sợ. Cho nên, tối hôm nay lúc ăn cơm
tối, mới nghĩ thử dò xét em một chút. Nhưng, hai người không quan tâm,
hai người chỉ ngọt ngọt ngào ngào. Hoàn toàn không quan tâm chúng tôi."
"Không phải!"
Lời nói của Phương Đông Dạ quá đáng thương, cảm giác quá đau đớn. Khiến Vô Ưu không nhịn được lớn tiếng nói ra hai chữ này.
"Cái gì không phải ?"
Phương Đông Dạ lập tức nhạy bén hỏi. Vô Ưu nhìn ánh mắt chuyên chú của Phương
Đông Dạ, không biết làm sao trả lời. Phương Đông Dạ nhân cơ hội dụ dỗ
nói: "Vô Ưu, tình cảm anh dành cho em, chẳng lẽ em chưa hiểu sao ?"
"Em. . ."
Vô Ưu không còn lời nào để nói. Phương Đông Dạ quyết định dùng một cách,
bức ra chân tướng của sự thật. Cho nên, anh lấy lui làm tiến nói: "Vô
Ưu, nếu như em thật sự đã yêu người khác. Anh sẽ chúc phúc cho em. Anh
sẽ cả đời ở bên cạnh bảo vệ em, không để em bị tổn thương."
Phương Đông Dạ nói tiếp, nói vô cùng thâm tình. Điều này làm cho Vô Ưu giả bộ không được nữa. Cô kéo lại tay Phương Đông Dạ.
Phải nói rồi !
Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, chờ Vô Ưu nói ra suy nghĩ của chính mình. . .
Lúc quan trọng như vậy, điện thoại Vô Ưu chợt vang lên.
Không ổn!
Phương Đông Dạ nghĩ đến đây, kéo lại tay Vô Ưu, nói: "Không cần lo, em muốn
nói với anh chuyện gì?" Phương Đông Dạ nhìn chằm chằm ánh mắt của Vô Ưu
rất thâm tình, sâu giống như là ao đầm, cơ hồ có thể thôi miên không
chừng, kèm theo tiếng chuông, Vô Ưu có một loại lõm vào, vả cảm giác
càng lún càng sâu .
Vô Ưu vừa định nói ‘ chúng tôi không phải đồng tính luyến ái. . . ! ’,
nhưng vào lúc này điện thoại lại vang lên. Phương Đông Dạ hận không ném
nát được cái điện thoại kia đi, Vô Ưu vừa lấy điện thoại ra, vừa nói:
"Một lát chúng ta lại nói, có lẽ là có việc gấp!"
"Vô Ưu. . ."
Phương Đông Dạ còn muốn ngăn cản, nhưng Vô Ưu lại nói: "Một phút là được rồi." Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ an ủi cười một tiếng, sau đó tiếp tục nghe
điện thoại. . .
"Alo?"
"Vô Ưu, Phương Đông Dạ có phải đã nói hết sự thật ra không?"
Điện thoại vừa mới mở. Như mở miệng nói ngay trọng điểm. Vô Ưu vừa nghe,
sửng sốt nói: "Làm sao chị biết?" Trong giọng nói đều là không dám tin.
Như tỷ còn lại là cười lạnh nói: "Chị biết ngay bọn họ đa dự tính trước
mà!"
Dự tính?
Vô Ưu nghe thế, ánh mắt lo lắng mang theo
phòng bị nhìn Phương Đông Dạ. Sau đó hỏi: "Có ý gì?" Như nói: "Trong
điện thoại không có ai nghe thấy. Em nói cho chị biết, em nói chuyện của chúng ta ra rồi đúng không?"
"Không có!"
Vô Ưu vội vàng trả lời. Như nghe thế, nói: "Vậy thì tốt, cái gì cũng không cần nói.
Ngày mai chúng ta gặp mặt sau lại nói chuyện tiếp!" Vô Ưu hiểu nói: "Ừ,
tốt." Sau đó cúp điện thoại. Bởi vì cú điện thoại kia. Câu kia của Vô Ưu : chúng tôi không phải đồng tính luyến ái. Biến thành: chúng ta về nhà
đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT