Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn ‘Trụ’, Phương Đông Dạ đang nhìn chằm chằm Vô Ưu, Vô Ưu thì đang nghiêm túc làm việc. Bộ dạng ung dung đó, khiến Dạ bình tĩnh hơn.

"Phương Đông Dạ, em muốn xin nghỉ!"

Vô Ưu ngẩng đầu nhìn Phương Đông Dạ nói, Phương Đông Dạ nghe xong lời này lập tức nhíu mày. Sáng sớm nay, Đông Cung Phi vừa gọi điện cho anh, nhắc anh phải để mắt đến Vô Ưu, bởi vì Như muốn ra ngoài một mình. Nếu như vậy, chẳng phải là cho họ cơ hội gặp mặt rồi sao?

Không được!Tuyệt đối không cho Vô Ưu cùng cô ta (Như) gặp mặt ! Nghĩ đến đây, Phương Đông Dạ vội nói: "Chúng ta xin nghỉ hai ngày rồi. Hiện tại rất nhiều thứ cần chúng ta sửa lại. Sợ rằng hôm nay phải bận tới nửa ngày."

Chị Như nói quả nhiên không sai!

Vô Ưu mặc dù xác nhận điểm này, tuy nhiên cô không giận dữ ra mặt. Bởi vì cô đã nghĩ ra cách rồi. Dạy dỗ anh ta một bài học! Nghĩ được như vậy, Vô Ưu cười nói: "Phương Đông Dạ, chiều nay em có thể xin nghỉ không? Em muốn đi mua hai bộ y phục. Làm ơn có được không, mấy ngày trước em thích một bộ y phục, tuy nhiên không mua được. Cho nên, hiện tại em nhắm mắt đều mơ về nó."

"Ha ha, thích tại sao không mua? Thích đồ nhất định phải lấy được, nếu không có sẽ tiếc lắm!"

Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu đáng yêu phát biểu quan điểm, Vô Ưu vội gật đầu trả lời: "Đúng vậy. Em cũng nghĩ như vậy, cho nên mới chịu đi đền bù nỗi tiếc nuối này! Làm ơn, Phương Đông Dạ, anh cho em nghỉ đi! Nhiều nhất, nhiều nhất. . . . . ."

"Nhiều nhất gì?"

Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu đang đau lòng hỏi, Vô Ưu cắn răng nói ra: "Nhiều nhất em đưa cho anh tiền lương của em, có được không?"Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, cười nói: "Ha ha, em đã nói như vậy, anh phải đồng ý thôi!"

Lông cừu mọc trên thân cừu! Một ngày nào đó tôi sẽ lấy lại cả lời lẫn lãi! Nghĩ đến đây, Vô Ưu không nhịn được cười gian. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu hỏi "Vô Ưu, em cười cái gì đây?"

"Em cười, vì rốt cuộc cũng có thể mua quần áo!"

Phương Đông Dạ nghe Vô Ưu nói vậy, cười nhạt, nói: "Anh rất mong đợi xem y phục gì, có thể khiến em thích như vậy." Vô Ưu cười trả lời: "Mỏi mắt mong chờ đi. Bảo đảm anh sẽ thích!"Chính là y phục của tiểu Ma Nữ lần trước đó.

Vô Ưu nghĩ, cô nhất định phải làm cho Phương Đông Dạ bị dục hỏa đốt, nhẹ thì chảy máu mũi, nặng thì bể mạch máu! Chờ anh ta không thể nhịn được nhào vào cô, xem rốt cuộc anh ta có còn nói mình là đồng tính luyến ái!

Lúc này Phương Đông Dạ nghĩ, nhất định phải mau sớm liên lạc với Đông Cung phi, để hắn trông chừng Như. Nếu không họ lại chạm mặt.

Tâm hoài quỷ thai(* Trong lòng xấu xa nham hiểm - Giao)!

Hiện tại có thể hình dung Vô Ưu cùng Phương Đông Dạ. Chỉ là, thú vị chính là hai người đều che giấu rất tốt. Vẫn nhịn đến tan việc, Vô Ưu cùng với Phương Đông Dạ ăn cơm tối. Lúc Phương Đông Dạ nhận được điện thoại của Đông Cung Phi, bảo anh ta cùng Như đang dùng cơm. Chẳng khác gì ám hiệu cho Phương Đông Dạ, bên Phi đã khống chế cục diện.

Cho đến lúc này, Vô Ưu mới có thể thoát thân rời đi. Đi về phía ‘ cô gái mộng ảo ’tiểu Nhã. . . . . .

. . . . . .

Có thể không?"

Vô Ưu đến chỗ tiểu Nhã, chờ tiểu Nhã giúp cô hóa trang xong xuôi, Vô Ưu không yên lòng hỏi. Tiểu Nhã ‘lòng tin tràn đầy’nói: "Tình huống của cô, chị Như đã nói với tôi, cho nên, cô yên tâm đi. Trên người cô có bộ quần áo này, mang thêm hai bộ quần áo nữa, đều là tác phẩm của tôi . Nhất định sẽ giúp cô thành công!"

"Thật?"

Vô Ưu không dám tin nhìn y phục trên người, tiểu Nhã liền nói: "Nhìn chồng tôi đi, chính là chiến lợi phẩm của tôi đó!" Vô Ưu nghe xong, nói: "Tốt. Bao nhiêu tiền!"

Tiền!

Có người nói tiền gây tổn thương cảm tình, nhưng có người nói tiền ngược lại sẽ khiến hợp tác càng vui vẻ hơn! Tiểu Nhãi là thuộc những người thứ hai, nghe đến chữ tiền, mắt cũng cười cong lên. Cô ta giơ tay, năm ngón tay trước mặt Vô Ưu.

"Năm vạn?"

Thật xấu xa! Vô Ưu mặc dù cảm thấy hơi đắt một tí, nhưng nếu là bằng hữu của chị Như, nên cũng không so đo. Nhưng ngoài ý muốn phát hiện, tiểu Nhã lắc đầu phủ nhận!

"Sẽ không phải là, 50 vạn chứ?"

Vô Ưu không dám tin nói, tiểu Nhã lúc này mới cười híp mắt gật đầu một cái. Còn nói thêm: "50 vạn tôi đã xem xét giảm giá cho bạn bè rồi, đã giảm 0,8 %! Thấp nhất rồi! Hơn nữa, lần trước lúc cô tới, tôi có nói. Lần sau đến đòi tiền gấp đôi, Nhưng tôi không tính lần đó nha. Y phục lần trước coi như là tôi cho cô . Cho nên, giá tiền thật sự là. . . . . ."

Quỷ hút máu( chỉ mấy cái người đòi nhiều tiền )!

Vô Ưu nhìn tới giá tiền, nói tới nói lui"Răng rắc" , nước bọt bay lên( không hiểu sao lại có trong đó), hơn nữa mắt cũng dần đỏ, tiểu Nhã. Coi như là hoàn toàn biết một từ: người không thể xem bề ngoài.

Vô Ưu lần đầu tiên thấy tiểu Nhã, còn tưởng rằng cô là một cô gái nhỏ đấy. Hiện tại rốt cuộc thấy rõ rồi, căn bản là hò ly đội lốt thỏ trắng. Hồ ly giảo hoạt! "Khoan! Tôi đưa!"

50 vạn!

Cô cũng tạm thời ghi Phương Đông Dạ vào sổ sách rồi, một ngày nào đó cô sẽ lấy lại sỗ tiền đó từ anh ta. Nghĩ như vậy, luc đưa tiền Vô Ưu mới đỡ đau lòng một chút.

"Ha ha, cám ơn. Xin hỏi là muốn hóa đơn không? Hay là quà tặng?"

Tiểu Nhã cầm tiền, cười rực rỡ hơn hoa. Vô Ưu cầm bao lớn bao nhỏ, kiên quyết nói: "Cái gì cũng không cần! Tạm biệt!" Nói xong bước nhanh tới cửa, chạy mấy bước, quay đầu lại nhìn tiểu Nhã nói: "Không phải tạm biệt, mà là vĩnh biệt!" Tiểu Nhã thờ ơ phất tay một cái nói: "Được, về sau giới thiệu bạn bè đến là được!"

Tiểu Nhã nhìn Vô Ưu chạy trối chết, trên mặt là nụ cười tự tin: khách hàng quen cô cũng không trông cậy vào. Bởi vì, mặc y phục của cô, liền mơ ước thành sự thật. Cho nên, tất cả đều không trở lại. Nếu nói như vậy, đương nhiên là lấy nhiều tiền một chút!

. . . . . .

"Bé diễm, mặc quần áo này như thế nào?"

Vô Ưu về nhà, ở trước mặt Diễm vòng vo vài vòng, để cho cậu phát biểu cảm giác. Diễm liếc một cái, nói: "Bộ y phục này rất thú vị nhi . Mẹ chuẩn bị quyến rũ ba của con sao?" Vô Ưu nghe lời này, bỗng con mắt liền sáng, nói: " Tại sao con lại cảm thấy như vậy?"

Ha ha. . . . . .

Nhac Diễm nở nụ cười, sau đó nói: "Bộ y phục xem ra rất kín đáo, có một cảm giác phiêu dật. Rất đẹp. Hơn nữa nhìn xa một chút, loáng thoáng xuyên thấy. Loại này phai nói là, thật không phải đồ tồi! Nói, ai giúp mẹ chọn lựa y phục? Rất có phẩm vị đấy!"

Người nào?

Vô Ưu vừa nghe tới đây, rất tưc giận. Cho nên lạnh lùng nói: "Vampire!"Nói xong nhìn Diễm: "Được, vậy mẹ đi làm!" Nói xong đi tới cửa. Nhạc Diễm sửng sốt. Liền vội vàng hỏi: "Sắp tan việc, mẹ đi làm cái gì? Cũng không gấp quá chứ?"

Đúng? Sắp tan việc!

Vô Ưu nhìn đồng hồ trên tường, bốn giờ hơn. Vậy bây giờ làm cái gì? Suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng lên, sau đó bấm số điện thoại của Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ vừa tiếp nhận điện thoại, liền vội hỏi: "Vô Ưu, có chuyện gì sao?"

"Phương Đông Dạ, em muốn cùng bé Diễm tới nhà anh. Đến kỳ tiền nhà rồi, em không muốn thuê nhà nữa. Nhà anh dù sao cũng có chỗ ở, không lý do gì mà không cho, đúng không?"

Ách?

Không đúng!

Phương Đông Dạ cảm thấy chuyện này có vấn đề, nếu là lúc trước Vô Ưu nói như vậy, anh nhất định rất vui. Nhưng hôm nay thấy thế nào, thế nào có vấn đề! Hơn nữa, đây là lý do gì. Hoàn toàn thuận miệng nói, không hề có kỹ thuật!

"Này, Phương Đông Dạ, có được không? Chúng ta là bằng hữu, sẽ không suy nghĩ chứ?"

"Được, vậy em dời đi qua! Chỉ là, phải chờ anh tan việc. Em và con sắp xếp chút đồ đạc đii!" Chờ Vô Ưu nói xong: " Phương Đông Dạ, em biết ngay anh là người tốt nhất." Nói những lời này, mới vội vàng cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Phương Đông Dạ lập tức đứng lên. Sau đó lái xe đi lắp đặt thiết bị thị trường mua tài liệu. Mua xong, nhanh chóng lái xe chạy về nhà của mình. Sau khi trở về, dời tấm bình phong đi. Sau đó cố gắng khiến cho chỗ kia như trước, sợ khiến Vô Ưu phát hiện dấu vết!

Phương Đông Dạ cố gắng, không có nghĩ đến, Vô Ưu đã sớm biết điều bí mật này! Dĩ nhiên càng không nghĩ tới, Vô Ưu hôm nay rời đi, là bởi vì ngày mai bọn họ sẽ có hàng xóm mới ! Sau đó, một trận chiến 2 nam 2 nữ sẽ bắt đầu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play