Cả đêm không ngủ Phương Đông Dạ, sáng sớm đã rời giường. Ở trong phòng đi qua đi lại, đến tám giờ sáng mới quyết định đi sang gõ cửa nhà Vô Ưu
Vô Ưu hơn sáu giờ đã bị chị Như gọi điện đánh thức, vô cùng hưng phấn cùng cô kiểm tra lại kế hoạnh, sau đó cúp điện thoại tiếp tục đi ngủ. Mà Vô
Ưu lăn qua lăn lại ngủ không được, vốn là muốn đi Tiểu Diễm nói chuyện
phiếm. Chỉ là, cuối cùng lương tâm bộc phát nên cũng không làm như vậy.
Lần đầu tiên mới sáng sớm đã vùi mình trong nhà xen tivi, may mắn là
tivi phát suốt hai tư giờ.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm
"Ai vậy?"
Vô Ưu nghe được tiếng gõ cửa, lười biếng đứng lên, sau đó đi mở cửa. Thấy
khuôn mặt Phương Đông Dạ, nghi ngờ hỏi " Phương Đông Dạ, anh tối ngày
hôm qua ngủ không ngon à?"
Không phải ngủ không ngon, mà căn bản là không ngủ được!
Đông Phương Dạ mặc dù là muốn nói như vậy, tuy nhiên nó không có nói. cười
khổ một cái, sau đó nhìn Vô Ưu nói sang chuyện khác hỏi "Không phải hôm
nay có hẹn sao? Anh thấy nên đến sơm một chút" Lý do này quả thật tương
đối hợp lý.
"Anh chờ chút, tôi gọi điện thoại hỏi chị Như một chút!"
Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ nói xong, bấm điện thoại cho chị Như: "chị Như,
Phương Đông Dạ đã tới, chúng ta mấy giờ gặp ? . . . Ừ. . . Tốt. . .
Được. . .lát gặp lại! Bái bai." Sau khi nói xong, Vô Ưu nhìn Phương
Đông Dạ nói: "Anh chờ tôi, tôi đi thay quần áo lập tức ra ngay."
. . . . . .
"Vô Ưu bên này!"
Vô Ưu và Phương Đông Dạ đúng hẹn đến quán ăn sáng Tiểu Phúc’. Hai người cứ cho là mình đến sớm, ai ngờ Đông Cung Phi và chị Như đã sớm hơn một
bước. Phương Đông Dạ liêc mắt nhìn Đông Cung Phi, chỉ liếc mắt một cái,
cũng biết anh ta cùng anh đều cả đêm không ngủ!
Tự làm tự chịu!
Phương Đông Dạ rốt cuộc hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
Đông Cung Phi cũng không giống ngày thường, vừa thấy Phương Đông Dạ sẽ nhào tới biểu lộ tình cảm, mà chỉ thở một hơi thật dài.
"Ngồi a! muốn ăn gì? Hôm nay tôi đãi khách"
Vẻ mặt của Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi vô cùng thê thảm, chị Như có
thể coi như vô cùng hứng khởi. Về phần Vô Ưu, mặc dù không có tinh thần như chị Như, chỉ là so với Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi vẫn tốt
hơn rất nhiều.
"Hai người giúp chúng tôi gọi là tốt rồi, chúng tôi đi toliet."
Phương Đông Dạ thấy tinh thần phấn chấn của chị Như, càng cảm thấy có cái gì
không đúng, cho nên, không hề nghĩ ngợi kéo Đông Cung Phi tới toliet.
Đông Cung Phi không thể làm gì khác hơn là lười biếng phối hợp. Hai
người vừa mới rời đi, chị Như liền không kịp chờ đợi hướng tới chỗ Vô
Ưu, hỏi "Nhìn tình huống của Phương Đông Dạ chứng tỏ ngày hôm qua em làm không tệ nha!."
Không tệ?
Vô Ưu đối mặt với nụ cười tươi
rói của chị Như, cười hắc hắc, nói: "Nếu như em thật sự làm tốt như vậy. Vậy chẳng phải chị còn làm tốt hơn em sao, nhìn bộ dạng chán chường của Đông Cung Phi đi, Chỉ nhìn thôi đã thấy không đành lòng!"
Ha ha ha! ! ! Ha ha ha! ! !
Nghe Vô Ưu nói như vậy, chị Như chẳng những cảm thấy mình chơi hơi quá tay, ngược lại cười vui vẻ. Hơn nữa cao ngạo nói: "Đáng đời! Để xem sau này
cậu ta vẫn còn có dám hay không chọc chị!" Sau khi nói xong, kéo tay Vô Ưu nói: "Chiến hữu, hôm nay chúng ta sẽ chơi tới cùng, cho bọn họ một
trần nhớ đời!"
Ách?
Nhìn bộ dạng không thể chờ đợi của chị Như, Vô Ưu có chút do dự. Trong lòng có chút không đành lòng. Chị Như
phát hiện ra thái độ đó của cô, cho nên cười nhạt nói: "Làm sao? Mềm
lòng sao, không xuống tay được rồi hả ?" Nói đến chỗ này không cho Vô Ưu cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói: "Khó trách em chỉ có thể chịu cho
người khác khi dễ!"
"là sao?"
Vô Ưu không hiểu nhìn chị
Như. Chị Như coi đó là chyện đương nhiên nói: "là sao? Chính là phải cho bọn họ biết khi dễ chúng ta sẽ có hậu quả gì!"
Là thế phải không?
Vô Ưu không xác định nhìn chị Như, chị Như nhún vai nói: "Đương nhiên! Chị từ nhỏ đến lớn cũng không có bị người khi dễ bao giờ, bởi vì vô luận là ai khi dễ chị đều sẽ bị nhận lại gấp bội!!"
"Ha ha. Ra là vậy!"
Vô Ưu nghe chị Nhu nói như vậy, lại nhớ đến vẻ mặt lúc trước của Đông Cung Phi, nhịn không được bật cười. Sau khi cười xong, nói: "Được, lần này
em cũng sẽ trả lại gấp đôi, khiến Phương Đông Dạ về sau cũng không dám
lừa gạt em nữa!" Nói đến chỗ này, đưa tay phải ra hướng về phía chị Như.
Bộp!
Chị Như cũng vươn tay ra, đồng thời nói: "Hợp tác vui vẻ!" Vô Ưu chịu ảnh
hưởng của chị Như, cũng lộ ra nụ cười giảo hoạt. Nói: "Hợp tác vui vẻ!"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bên trong léo lên tia sáng của tiểu ác ma.
Trong toliet tình huống của hai người đàn ông có vẻ không tốt lắm. . . . . .
. . . . . .
"Phi, không thể tiếp tục nữa, tớ cảm giác hai người bọn họ biết gì đó!"
Phương Đông Dạ vừa bước vào toliet đã vội vã nói ra suy nghĩ trong lòng. Đông
Cung Phi lại lười biếng đáp lại: "Không biết đâu. Nếu chị Như phát hiện, bằng tính cách của chị ấy, nhất định sẽ phát hỏa, chứ sẽ không giúp tớ. . ." Đông Cung Phi càng nói càng nhỏ. Phương Đông Dạ cau mày hỏi "Giúp
cậu? Giúp cậu cái gì?"
"Riêng tư!"
Đông Cung Phi không
chút do dự cự tuyệt trả lời, nhưng Phương Đông Dạ nhìn thấy chút ửng
hồng trên má của Đông Cung Phi, đã dễ dàng đoán được đại khái mọi
chuyện. Chỉ là, anh không có hứng thú.
Phương Đông Dạ nhìn Đông
Cung Phi, nghiêm túc nói nói: "Phi, Vô Ưu nói, nếu như mà tớ nói dối, cô ấy vô luận như thế nào cũng sẽ không tha thứ cho tớ. Cô ấy cũng nói,
nếu như đó là sự thật cô ấy cũng không rời bỏ tớ. Hơn nữa, nếu như tớ
chịu chia tay với cậu, cô ấy sẽ ở bên tớ. Cho nên. . ."
"Cho nên cậu liền muốn cùng tớ chia tay!"
Ách!
Nói như vậy thật rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm, giống như Phương
ĐÔng Dạ bội tình bạc nghĩa. Chỉ là, thật may Phương Đông Dạ biết không
phải vậy. Hỏi Đông Cung Phi: "Vậy cậu định như thế nào?"
Đông
Cung Phi thấy Phương Đông Dạ hỏi ý kiến mình, cũng không quanh co lòng
vòng, mà là trực tiếp nói: "Tớ tối hôm qua vừa cùng chị Như bày tỏ, hai
người chúng tớ thề yêu nhau đến biển cạn đá mòn, hôm nay liền chia tay.
Chị Như thông minh như vậy, nhất định sẽ hoài nghi. Đến lúc đó cái gì
cũng kết thúc rồi !"
Biển cạn đá mòn!
Phương Đông Dạ nghe
Đông Cung phi nói như vậy nhịn không được nhíu mày. Chỉ là, nếu quả thật là tình huống như vậy. Thật vẫn không thể lập tức nói! Đa mưu túc trí
như Phương Đông Dạ giờ phút này chỉ có thể thở dài hỏi: “ vậy bay giờ
cậu định làm như thế nào?”
"Lấy bất biến ứng vạn biến, yên lặng theo dõi biến hóa đi!"
Phương Đông Dạ nghe lời nói của Đông Cung Phi, trong lòng chợt cảm thấy đau
xót. Trong ngắn hạn cuộc sống bi thảm này của anh, không thể kết thúc
được rồi ! Hai người không có lời nào để nói, cuối cùng lâm vào trầm
mặc. Nhưng quên mất lời nói của chủ tịch Mao: bị động sẽ bị đánh!
. . . . . .
", Vô Ưu, ăn cái này, ăn thật ngon ."
Lúc ăn cơm, chị Như dùng cái muỗng của mình múc cháo, đưa tới khóe miệng Vô Ưu . Vô Ưu cười híp mắt há mồm ra, vừa ăn cháo, vừa nói: "Ừ, quả nhiên ăn ngon thật đấy. Ha ha, chị nếm thử một chút của em đi, không tồi
nha." Vô Ưu nói xong, cũng múc một muỗng cháo đưa đến khóe miệng chị
Như.
Chị Như há mồm nuốt miếng cháo, vừa ăn, vừa nói: "Ừ, ăn ngon!"
"Ăn ngon, ăn một miếng nữa!"
Vô Ưu cười híp mắt lại múc một muỗng đưa qua, mà chị Như cũng noi theo!
Sau đó nói: ", chị cũng cho em ăn." Cứ như vậy, chị đút em, em đút chị
ăn. Hai người hi hi ha ha, không coi ai ra gì thật vui vẻ ăn cháo.
. . . . . .
Phương Đông Dạ thấy cảnh này, không nhịn được nhìn về phía Đông Cung Phi. Cau
mày nhìn anh ta, sử dụng ánh mắt biểu đạt ý của mình: tớ đã nói có gì
không đúng mà! Đông Cung Phi có chút mệt mỏi hỏi: "Chị Như, từ bao giờ
quan hệ hai người hai người tốt như vậy?"
Ha ha, bị lừa rồi!
Trong lòng chị Như cười vô cùng hả hê. Nhưng mà trên mặt lại có chút không
hiểu nhìn Đông Cung Phi nói: "Quan hệ của chúng ta rất tốt sao? Cũng tạm được nha!" Nói đến chỗ này, lại đút một miếng cháo cho Vô Ưu. Không
phải muốn tiếp tục chơi đùa, mà muốn bịt miệng Vô Ưu, không để cho cô ấy cười ra tiếng. Cho Vô Ưu ăn xong, quay đầu, không hiểu nhìn Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi nói: "Các cậu cãi nhau sao?"
"Cãi nhau? Không có nha!"
Đông Cung Phi lập tức trả lời, không hiểu tại sao chị Như nói như vậy. Chỉ
là chị Như cũng không giải thích gì, mà Vô Ưu lại mở miệng hỏi: "Không
có sao? Vậy sao hôm nay hai người có gì là lạ . Nhìn như có vẻ không
vui."
Trời ạ! Đúng nha! Bọn họ là ‘ đồng chí ’ đấy. Trước kia gặp mặt cũng ôm ôm ấp ấp, hôm nay lại không như bình thường, khó trách sẽ
bị nghi ngờ. Khi chị Như dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Đông Cung Phi nói:
"Phi, ngươi không giống bình thường như vậy, sẽ không phải là. . . . .
." chị Như vừa mới nói đến chỗ này, Đông Cung Phi đã vội vàng nói: "Ai
nha, chị không cần suy nghĩ lung tung! Là như vậy, ừ, đúng, là do Dạ
ấy..., nói gì lén lút thân mật mới tốt. Công khai trước mặt mọi người
không tốt."
Sau khi Đông Cung Phi nói xong, âm thầm vui vẻ vì
thấy mình phản ứng thật nhanh. Nhưng chị Như cũng không cho anh ta mặt
mũi nói: "Cậu không phải là nói với tôi, không cần để ý ánh mắt người
đời sao?"
Này!
Chị Như hỏi như vậy, Đông Cung Phi cũng không biết phải nói gì.
Đừng nha! Nếu còn tiếp tục nói, chắc chắn sẽ lộ chuyện? Vô Ưu thấy như vậy,
vội vàng nói: "Em biết rõ." Tất cả mọi người chuyển ánh mắt lên trên
người cô , cô vội vã nói: "Có phải không muốn mọi người dung ánh mắt
khác thường nhìn bốn chúng ta không?"
"Đúng , đúng,, đúng!"
Thật vất vả mới có người suy nghĩ lý do giúp anh ta, anh ta xúc động muốn
chết. Dĩ nhiên sẽ không phủ nhận. Mà chị Như sau khi nghe Vô Uu nói ,
nhịn không được mà lộ ra anh mắt khích lệ . Không ngờ Vô Ưu rất có
năng khiếu đóng kịch nha.
Chị Như cũng biết mình mới vừa quá kích động không có khống chế được cảm xúc, cho nên, vội vàng thu lại cảm
xúc, dựa theo kế hoạch phối hợp với Vô Ưu nói: "Không sao đâu, chúng tôi cũng giống hai người không để ý!" Sau khi nói xong, quay đầu nhìn Vô
Ưu, dịu dàng cười nói: "Có đúng hay không? Vô Ưu!" Vô Ưu vội vàng gật
đầu, nói: "Ừ, chúng ta không ngại!"
Chuyện gì xảy ra? Có cái gì không đúng!
Phương
Đông Dạ càng nhìn càng thấy Vô Ưu và chị Như kì quái. Trong lòng chợt
cảm thấy lo lắng . Anh không nói một lời, quan sát cẩn thận cảnh tượng
kì quái này!
. . . . . .
" Chị Như, hôm nay chúng ta đi chỗ nào ạ?"
Sau khi ăn xong, Vô Ưu tươi cười mang theo bộ mặt mong đợi kéo tay chị Như
nói. Mà chị Như vô cùng cưng chiều trả lời: "Em muốn đi chỗ nào, thì
chúng ta đi chỗ đó, có được hay không?" Giọng nói ấy, ánh mắt ấy, khiến
thấy mọi người đều cảm thấy có vấn đề.
Vô Ưu ‘ đơn thuần ’ cười
một tiếng, như trẻ con tựa vào bả vai chị Như, nói: "Chị Như, chị thật
sự là quá tốt." Nói đến chỗ này, ‘ ngoài ý muốn ’ nhìn đến sắc mặt khó
coi của Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi. Cho nên, vội vàng cười khan rồi nói: "Ai nha, thật xin lỗi, tôi quên còn có hai người!"
Quên!
Phương Đông Dạ trên đầu xẹt qua hai cái vạch đen.
"Vô Ưu, muốn đi chỗ nào?"
Chị Như cũng không nhìn đến hai người kia, mà vẫn tiếp tục chưng cầu ý kiến của Vô Ưu. Vô Ưu ngượng ngùng nói: "Ai nha, còn có người khác mà, chúng ta phải nghe bọn họ nói chứ!" Vô Ưu dùng từ ‘ người khác ’‘ chúng ta ’
vô cùng hay khiến cho trong lòng cả Phương Đông Dạ và Đông Cung Phi đều
không yến
"Chị Như, hai người. . . . . ."
Đông Cung Phi
định mở miệng dò hỏi, lại bị Phương Đông Dạ khéo léo nhắc nhở để cho hắn không nói ra. Chị Như ngẩng đầu lên, cuối cùng đem tầm mắt hương đến
Vô Ưu. Nói: "Cái gì? Phi, cậu muốn nói cái gì sao?"
"Không có, không có."
Đông Cung Phi dao động, cuối cùng vẫn nghe theo chỉ thị của Phương Đông Dạ.
. . . . . .
Tình huống của hôm nay thật kỳ lạ, tuyệt đối không nên thêm điều gì!
Phương Đông Dạ nghĩ vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Vô Ưu nói: "Vô Ưu, anh bỗng
nhiên nhớ tới, hôm nay có một cái hội nghị quan trọng. Anh thấy, chúng
ta. . . . . ." trong lúc Phương Đông Dạ nói, Vô Ưu nhịn không được sùng
bái nhìn về phái chị Như. Bởi vì, chị Như liệu việc như thần. Biết
Phương Đông Dạ sẽ cảm thấy có gì không đúng mà rút lui!
Ha ha, có một chiến hữu thông minh ở đây, xem ra muốn thua cũng không dễ dàng gì!
Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ nói xong, không chút suy nghĩ, cư theo kịch bản
hướng Phương ĐÔng Dạ nói: "Như vậy a! Vậy anh đi về trước đi. Hắc hắc,
có thể để cho Phi đến giúp anh nha."
"Em thì sao?"
Những
lời này không phải Phương Đông Dạ nói mà do Đông Cung Phi thiếu kiên
nhẫn nói ra. Vô Ưu đối mặt với nghi vấn của Đông Cung Phi, xấu hổ cúi
đầu, nói: "Tôi… tôi theo chị Như đi chơi a!" Sau khi nói xong, sợ mình
trình diễn không đủ mập mờ, còn ngẩng đầu nhìn chị Như ngọt ngào nói
một câu: "Chị Như, chị cảm thấy được hay không?"
Chị Như nhìn vẻ
mặt ửng hồng của Vô Ưu liền nói: "Dĩ nhiên, chị cầu còn không được !"
Bốn mắt nhìn nhau, chị Như và Vô Ưu trên mặt đều là nụ cười ngọt ngào.
Đáng chết! Đây là cái gì a?
Phương Đông Dạ tức đến muốn nỏi đóa lên rồi! Anh suy nghĩ thật kỹ, muốn đem
mọi chuyện phân tích cho rõ ràng. Nhưng lúc này đầu óc như có hàng ngàn
hàng vạn con muỗi cắn oong-oong-oong khiến anh không thể nào tập trung !
"Chúng ta đi toilet!"
Lần này không phải Phương Đông Dạ, mà là Đông Cung Phi kéo anh đi. Hơn nữa
vừa tiến vào toliet, liền nóng nảy hỏi: "Dạ, đã có chuyện gì xảy ra. Hai người bọn họ thật kỳ lạ?"
Cậu hỏi tôi, vậy tôi biết hỏi ai
Ánh mắt Phương Đông Dạ nhịn không được giật giật liên tục. Vừa tự nhủ mình
phải tỉnh táo, vừa nói: "Tình huống này, chúng ta phải tỉnh táo lại. Xem xem hai người họ đến cùng là đang làm cái gì quỷ, không cần biết đó là đơn thuần có tình cảm hay là đang có vấn đề gì." Nói đến chỗ này , dừng lại một chút hỏi "Cậu nói, chúng tacó nên làm bộ rời đi, sau đó bí mật
quan sát từng cử động của hai người đó. Và đi theo họ, quan sát tình
huống không?"
"Bí mật quan sát!"
Đông Cung Phi rất sảng
khoái trả lời, bởi vì anh nghĩ, trước mặt anh và Dạ hai người kia có
thể giả bộ. Nhưng sau lưng chắc sẽ không cần thiết. Cũng giống như bọn
anh vậy.
Phương Đông Dạ nghe Đông Cung Phi nói xong gật đầu nói:
"Được, vậy chúng ta lấy lý do đi họp ròi khỏi đây. Sau đó ở trong bóng
tối len lén quan sát hai người bọn họ." Sau khi nói xong, vẫn không quên dặn dò: "Nhớ, ngàn vạn lần không thể bị phát hiện rồi, nếu không cũng
không cần phải nghĩ !"
"Tớ đương nhiên biết. Đi nhanh đi, chúng ta xem xem hai người họ bây giờ đang làm cái gì!"
Đông Cung Phi cũng không kỳ vọng gì nhiều, hiện tại sẽ biết hai người kia
đang diễn kịch gì. Anh chỉ không yên lòng chị Như của anh,, cùng người
khác âu âu yếm yếm, ngọt ngọt ngào ngào ấp ấp ôm ôm. Không chỉ anh, mà
Phương Đông Dạ cũng nghĩ như vậy. Cho nên, hai người bước nhanh đi ra
khỏi phòng vệ sinh.
. . . . . .
"Ha ha, chị Như, chị rất lợi hại nha."
Thấy Đông Cung Phi vội vã lôi Phương ĐÔng Dạ đi, Vô Ưu trên mặt lập tức phát ra nụ cười vui mừng. Chị Như cao ngạo nói: "Hừ, chỉ bằng cái tiểu tử
thúi kia dám cùng chị đấu, cũng không nghĩ xem hồi bé cậu ta bị người
khác khi dễ là ai giúp cậu ta báo thù đấy”
Vô Ưu nhìn vẻ mặt tự tin
của chị Như, trong lòng là không nhịn được khâm phục. Cô rất thích
những người phụ nữ thông minh. Vô Ưu liền vội vàng hỏi: "chị Như, chị
nói hai người bọn họ đi phòng vệ sinh thương lượng cái gì à? Không phải
là xem làm thế nào đối phó chúng ta chứ? Còn nữa, chị nói là hai người
bọn họ cho rằng chúng ta yêu thích nhau, cũng trở thành cặp đôi đồng
tính như họ sao?"
Chị Như lắc đầu một cái, nói: "Dĩ nhiên không
dễ dàng như vậy." Sau khi nói xong câu đó, ngẩng đầu nhìn Vô Ưu hỏi "Lúc em mới vừa nghe nói bọn họ là đồng tính luyến ái, em có phản ứng gì?"
Vô Ưu suy nghĩ một chút, sau đó thành thật trả lời: "Ta là cảm thấy khả
nghi. Sau đó liền mua quần áo quyến rũ, thử dò xét." Vô Ưu sau khi nói
xong, nhìn chị Như bừng tỉnh hiểu ra nói: "Chị nói là, bọn họ cũng sẽ
dùng Mỹ Nam Kế đến xò xét chúng ta?"
Chị Như nghe mấy câu nói
đáng yêu của Vô Ưu, nhe răng cười một tiếng, nói: "Sẽ không. Bọn họ là ‘ đồng chí ’ tuyệt đối sẽ không mạo hiểm bại lộ mà dùng cách đó. Hơn nữa, đánh chết bọn họ, bọn họ cũng sẽ không tìm người đàn ông khác đến chiếm tiện nghi của chúng ta. Cho nên, bọn họ tuyệt đối sẽ không dùng cái này loại biện pháp!" Vô Ưu sau khi nghe, gật đầu, sau đó hỏi nói: "Vậy nếu
như là chị, chị sẽ làm sao đây?"
"Nếu như là chị . . . . ."
Chi Như vừa kéo dài thanh âm của mình vủa tự hỏi. Cho đến khi trong đầu lóe lên ý tưởng. Cô không chậm trễ chút nào, ánh mắt lóe lên, kêu Vô Ưu lại gần cười giảo hoạt nói: ", em qua đây. Chị len lén nói cho em biết."
Vô Ưu mặc dù cảm thấy nụ cười của chị Như có chút kỳ lạ, nhưng mà vẫn là
tò mò tới gần. Chị Như thấy Vô Ưu tới gần bất chợt cho cô một nụ hôn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT