Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu trong trang phục mát mẻ, đang nhìn hình ảnh mình
phản chiếu trước gương. Lạnh lùng ra lệnh cô cởi trang phục mát mẻ đó
ra. Nói đùa một chút, nếu như Vô Ưu dám mặc như vậy ra đường, Phương
Đông Dạ nhất định sẽ nổi điên đấy!
Có tác dụng!
Sau khi Vô Ưu nghe thấy giọng nói uy nghiêm của Phương Đông Dạ, trên mặt lộ ra nụ cười thật lớn, cô chẳng những không nghe theo Phương Đông Dạ,
thay bộ đồ đó xuống, ngược lại còn chạy đến trước mặt anh xoay hai vòng. Sau đó nhìn Phương Đông Dạ, mặt đầy mong đợi hỏi "Phương Đông Dạ, anh
có cảm giác gì?"
Cảm giác? Cảm giác muốn nổi điên lên rồi!
Đây chính là cảm giác thực sự của Phương Đông Dạ, anh chỉ vừa nghĩ tới sẽ
có vô số đàn ông, thấy được cảnh này, anh cũng cảm thấy trong lồng ngực
có một đốm lửa đang thiêu đốt. Chỉ là, khi anh thấy ánh mắt đầy mong đợi của Vô Ưu, liền nén xuống dục vọng. Giả bộ nghiêm túc quan sát Vô Ưu
một hồi, nói: "Cảm giác, cảm giác rất lạnh!"
Lạnh!
Vô Ưu nghe thấy kết quả ngoài dự đoán, nụ cười trên mặt lập tức biết mất, thay vào đó là vẻ mặt đầy thất vọng.
. . . . . .
"Thay trang phục đó xuống đi. Ăn mặc như vậy thà không mặc còn hơn. Nhất định sẽ lạnh lắm đấy, nhiễm lạnh bị cảm thì sao!"
Phương Đông Dạ thấy trong ánh mắt của Vô Ưu đầy thất vọng, cũng không có nghi
ngờ anh ta. Cũng không hỏi `lý do ’ bắt cô thay đồ khác.
Tỉnh táo, tỉnh táo, xúc động là ma quỷ!
Vô Ưu nghe thấy lời nói của Phương Đông Dạ, toàn thân cũng tràn đầy thất
vọng. Chỉ là, cô khuyên mình tỉnh táo lại, cô tin tưởng, thua keo này
mình bày keo khác. Không từ bỏ! Không buông tha! Cố gắng lên! ! !
"Tôi không sợ lạnh, tôi muốn mặc cái này."
Vô Ưu không để ý tới trí thông minh của Phương Đông Dạ, bởi vì cô cảm thấy mình ăn mặc như vậy, tràn đầy mê hoặc nha. Lần này cô liều, cho dù
không thể quyến rũ Phương Đông Dạ, khiến anh trở lại như cũ, cũng không
cho Đông Cung Phi quyến rũ anh. Dù có chết cô cũng không để cho Phương
Đông Dạ cùng Đông Cung Phi `bêđê' tung bay cùng nhau đâu!
Không đổi?
Phương Đông Dạ nghe thấy giọng nói của Vô Ưu, người liền đông cứng. Anh không
biết với tình trạng ở nơi này, thì diễn kịch thế nào đây. Thực ra, anh
không muốn diễn. Vẫn như cũ, anh không muốn Vô Ưu ăn mặc như vậy đi trên đường cho người ta xem! Anh tuyệt đối không thể chịu được!
"Vô Ưu. . ."
"Ví tiền đâu? Tính tiền!"
Lời nói của Phương Đông Dạ còn chưa ra khỏi miệng , Vô Ưu không chút nào
khách khí đưa tay ra. Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, không muốn lấy ra ví
tiền. . .
Vô Ưu cũng không tức giận. Hoàn toàn đồng ý với quan
điểm của chủ tịch Mao ‘ tự mình làm thì mới có cơm no áo ấm ’. Đứng
trước mặt Phương Đông Dạ, thọc tay vào túi của anh. Tìm được ví tiền mới thôi!
"Bao nhiều tiền?"
Phương Đông Dạ bị Vô Ưu không
chút khách khí động tay động chân, làm cho có chút bốc lửa. Lấy được ví
tiền Vô Ưu liền vui mừng tính tiền. Trả tiền xong, lôi kéo Phương Đông
Dạ đi ra ngoài, một bên đi một bên nói: "Ai nha. Thời gian trôi qua thật nhanh nha. Anh cũng mua quần áo rồi, mặc bộ đồ tây này rất ưa nhìn
nha." Nói xong, không suy nghĩ kéo Phương Đông Dạ vào thang máy. Nhấn
xuống hầm tầng 1 , bãi đỗ xe .
. . . . . .
Bên trong thang máy, Vô Ưu cười trộm. Cô nhìn trang phục mát mẻ trên người mình, nhìn
lại một chút đồ tây trên người Phương Đông Dạ. Trong lòng là cảm giác
chiến thắng. Cô tin, chỉ cần thực hiện bước tiếp theo, chắc như đinh
đóng cột. Cô có thể khiến Phương Đông Dạ mang ý đồ xấu nha!
(QG: Chị tính làm anh Dạ ngây thơ trong sáng sa lưới sao*cười xấu xa* ,chơi thật high nha.)
"Phương Đông Dạ, anh xem tôi mặc thế này có đẹp không?"
Vô Ưu hấp dẫn nhìn Phương Đông Dạ, khi anh xoay qua. Phương Đông Dạ cau
mày nhìn Vô Ưu, nói: "Cô thật sự không lạnh sao?" Nói xong liền cởi
xuống áo khoác của mình phủ lên người Vô Ưu, Vô Ưu bắt chước lập tức
nhíu mày. Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ anh ta đối với cô một chút hứng thú cũng không có sao?
Làm sao đây? Cô đặt ý định gả cho Phương
Đông Dạ vượt lên hàng đầu , nếu như Phương Đông Dạ biến thành kẻ đồng
tính, cô biết làm sao đây? Cô phải gả cho ai đây? Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ, hít sâu một hơi. Nhìn Phương Đông Dạ nói: "Dạ, anh nhăc tôi mới nhớ ra, tôi cảm thấy rất lạnh !"
Không có áo khoác, thì không nói lạnh. Hiện tại phủ thêm áo khoác của anh em lại nói lạnh. Em muốn diễn hài à?
"Dạ, anh ôm tôi có được không, tôi muốn mượn ngực của anh sưởi ấm."
Vô Ưu nói ra nhưng lời đầy trêu đùa nghe là muốn ói, miễn cưỡng nói ra lời trêu đùa này. Phương Đông Dạ thấy Tiểu Ưu áp vào lồng ngực anh , không
nhịn được thân thể run lên. Không phải anh muốn vậy, cái này căn bản là
bản năng của đàn ông.
Coong.. .
Lúc này, thang máy đã đến
nơi. Sợ khống chế không được chính mình, đối với Vô Ưu làm chuyện không
tốt. Vội vàng khe khẽ đẩy Vô Ưu đang vui vẻ ra, vội vàng ra khỏi thang
máy. Sau đó nói: "Tôi đi lái xe." Nói xong, chạy như ma đuổi. Bước chân
lớn, tốc độ nhanh. Giống như sợ Vô Ưu sẽ đuổi theo!
. . . . . .
Xong đời! Anh ta thật sự thành đồng tính luyến ái rồi! Hơn nữa còn đối với phụ nữ không có hứng thú !
Kể từ lúc Dạ đẩy cô ra, trong lòng của cô rất rối, lẩm bẩm mấy câu nói,
nhiều lần. Trên mặt đầy thất vọng, khổ sở, nhìn mỹ nam trước mặt trong
lòng có chút không đành lòng.
"Vô Ưu, tôi. . . Thật xin lỗi."
Phương Đông Dạ không biết nói gì hơn, liền nói một câu thật xin lỗi. Điều này
cũng tốt, một lời xin lỗi lại khiến cho Vô Ưu bắt đầu mơ tưởng viễn vông lên. Cô thậm chí hiểu thành, Dạ bắt đầu nhận ra, nên nói là, xin lỗi vì không thể trả lời tình cảm của cô, không thể đi cùng với cô !
"A! ! !"
Bị suy nghĩ lung tung làm cho khủng hoảng, cô chợt la to lên. Phương
Đông Dạ bị sợ đến ngồi ngay ngắn lại, nhìn Vô Ưu, quan tâm nói: "Thế
nào? Vô Ưu, chỗ nào không thoải mái sao?" Nói xong, thấy Vô Ưu chỉ bất
động, nhìn không chớp mắt hắn, một câu cũng không nói. Trong lòng lại
càng không yên tâm, thái độ cũng càng nóng nảy.
Chẳng lẽ ngọn lửa trong người, Vô Ưu bị kích thích quá độ chứ?
Phương Đông Dạ đột nhiên ảo não không thôi, hận không thể cho mình một cái
tát. Cô không nhúc nhích, trầm mặc hồi lâu. Chợt mắt càng ngày càng
sáng. Bên trong đều là vui mừng. . .
Phương Đông Dạ nhìn vẻ mặt
kỳ quái của Vô Ưu, chợt rựng tóc gáy, đầy lo lắng, anh ta hiểu rằng, Vô
Ưu đã nghĩ ra phương pháp đối phó anh
. . . . . .
Khẩn trương như vậy, bối rối như vậy! Chứng minh cái gì chứ?
Hắc hắc, chứng minh Phương Đông Dạ đối với cô không phải là không có cảm
giác, ít nhất có thể chứng minh điều này! Có cảm giác là tốt rồi, cô
nhất định phải thừa thắng xông lên, để cho anh thấy quay đầu là bờ rồi
anh ơi. Tuyệt đối không thể khiến mọi chuyện ngày càng xấu đi.
Từ bộ dạng khẩn trương của Phương Đông Dạ , lại một lần nữa thấy được ánh
mắt đầy hy vọng của Vô Ưu. Hung ác quyết tâm, cởi ra áo khoác của Phương Đông Dạ, ném nó đến chỗ ngồi phía sau. Sau đó quyến rũ nói: "Dạ, ta
nóng quá a!"
Trời ạ! Không phải chứ!
Phương Đông Dạ nhìn
Vô Ưu ra sức ‘ diễn xuất ’, thật sự là không biết nói gì hơn. Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ đang trầm tư suy nghĩ, cô đành xuất chiêu cuối ra. Cô
giả bộ, che lồng ngực của mình, nhìn Phương Đông Dạ nói: "Dạ, tôi nóng
quá, ngực, rất khó chịu. Anh giúp tôi nhìn xem, rốt cuộc là tôi bị cái
gì?"
Vô Ưu vừa nói xong, Phương Đông Dạ theo phản xạ nhìn vào ngực Vô Ưu. Đột nhiên thở gấp.
Trời ạ!
Em học từ ai thế hả?
Phương Đông Dạ nhìn vào cái nơi hấp dẫn của Vô Ưu, thật muốn dội cho mình một
gáo nước lạnh! Dĩ nhiên, việc anh muốn làm nhất chính là tiến tới. Nhưng mà, anh không thể. Thời gian, địa điểm, đều không thích hợp!
"Anh giúp em hạ kiếng xe xuống, gió không vào được, có thể sẽ tốt hơn một chút nhỉ!"
Bội phục a! Bội phục!
Sưc chịu đựng thật cao a. Thật khiến người ta thán phục!
Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ, tức giận sẽ hỏng chuyện. Cô là đàn bà, đều như
vậy rồi, thế nhưng anh lại có cái phản ứng này. Quá đau lòng đi! Vô Ưu
cực kỳ tức giận, thẹn quá hóa giận kéo tay Phương Đông Dạ, nhìn không
chớp mắt anh ta nói: "Tim tôi có chút không bình thường. Anh sờ một cái
xem sao!"
Đàn ông! Hiện tại, chỉ cần là đàn ông, mặc kệ có lý do gì, cũng sẽ không thể làm bộ thờ ơ nha.
Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, mãnh liệt nuốt nước miếng mấy cái. Anh biết hiện
tại nếu như bị hấp dẫn, thì mọi chuyện sẽ hỏng hết. Nhưng mà, hiện tại
nếu anh không làm chút gì. Anh bạn của hắn sẽ chết mất!
"Dạ. . ."
Phương Đông Dạ hô hấp dồn dập, nghe Vô Ưu hô lên cái chữ này .
Phanh một tiếng!
Dây kiên trì của Phương Đông Dạ, hoàn toàn đứt rồi. Ánh mắt anh nhìn Vô Ưu, bởi vì dục vọng mà phát ra ánh sáng của ác thú.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT