Cám ơn các bạn đã Vote nhiệt tình vai nữ phụ phản diện cho fic. Và vai nữ phụ đã thuộc về ......... Kim So Hyun (School 2015)
Mới sáng Baekhyun đã thay đồ gọn gàng, cậu lấy lại phong độ chững chạc và
vẻ khó gần của một Bác Sĩ như lúc trước. Rồi Baek khoác lên người chiếc
áo trắng vĩ đại vào và không quên cài vào túi áo một cây bút ánh kim
vàng sang trọng (Au có miêu tả cụ thể ở chap 5 ấy). Cậu bậm môi,
thở mạnh một cái lấy tinh thần rồi thẳng tiến đến phòng của viện trưởng
để xin chuyển sang phòng trực của Bác Sĩ nội trú. Cậu nộp đơn cho ông
với gương mặt gượng cười, không mấy vui vẻ nhưng lại cố làm ra vẻ màu mè "à! tôi đang vui mà! nhưng thực sự cậu không vui tí nào đâu!" Còn viện
trưởng thì tròn mắt ngạc nhiên chẳng hiểu cái quái gì đang xảy ra với
cậu nhóc này nữa.
- "Đây là cái gì thế?" ông ngơ ngác hỏi
- "Dạ! Đây là đơn xin chuyển sang chế độ Bác Sĩ nội trú ạ!"
-Ngạc nhiên"Sao tự nhiên cậu lại muốn làm Bác sĩ nội trú? Sẽ rất vất vả đó,
vả lại ta thấy sức khỏe của cậu cũng không được tốt lắm đâu".
- "Ùm" mũi hếch lên "Tại tôi không còn nhà để về nữa rồi!"
- "Có chuyện gì sao?" Viện trưởng bắt đầu chau mày, ông nhìn châm châm vào từng cử chỉ trên gương mặt của Baekhyun
- "Dạ, không có gì, chỉ là do một số lí do cá nhân không tiện nói ra thôi"
Viện trưởng tặt lưỡi, thở dài "Được rồi! ta hiểu, cậu không nói cũng không
sao, ta tôn trọng cá nhân của cậu. Ta sẽ nói với bộ phận nhân sự chuẩn
bị phòng cho cậu, tối nay cậu có thể ở lại được"
Baekhyun lại cố tỏ ra vui vẻ nhưng nhìn kìa mặt cậu hoàn toàn xiu lơ chẳng còn tí sức sống nào, trông ảo não làm sao ấy!
-"Không sao đâu ạ! Viện trưởng cứ sắp tôi ở phòng nội trú cùng với các Bác Sĩ trong khoa là được. Tôi không cần phòng đâu".
-"Làm thế thì còn coi sao được? Cậu đường đường cũng là một trưởng khoa của
một khoa mà lại sinh hoạt chung với các Bác sĩ trong khoa được?"
- "Tôi cảm thấy bình thường mà không sao đâu! mong viện trưởng chấp nhận
yêu cầu đơn giản này của tôi" Ánh mắt cầu xin lên ngôi làm lung lay trái tim của viện trưởng khó tính
- "Thôi được rồi! cậu muốn làm sao thì làm vậy" vẫy vẫy tay ra hiệu cho Baekhyun ra ngoài
Baekhyun cẩn thận cuối đầu chào kính cẩn rồi đi ra ngoài. Cậu đi một vòng khoa
của mình để xem Bệnh án và kiểm tra sức khỏe cho các bệnh nhân mà
Baekhyun phụ trách. Bàn tay vốn từ lâu đã lạnh lẽo nhưng giờ đây sao lại ấm áp đến lạ lùng như sưởi ấm lấy trái tim bất an của các bệnh nhân
đang từng ngày đối mặt với căn bệnh. Cậu không quên ghé sang phòng của
cô Na ji Min (người mà Baekhyun đã cứu sống bằng phương án phẫu thuật
liều lĩnh, cô ấy là một người phụ nữ có gương mặt bầu bĩnh, phúc hậu
trông giống như người mẹ quá cố của Baekhyun vậy. Cô ấy chắc cũng chạc
tuổi mẹ cậu lúc còn sống) Vừa thấy Baekhyun đi gần tới thì cô ấy vội gật đầu chào cậu với nụ cười rạng rỡ
-Ôi, chào Bác sĩ
Không
hiểu sao vỏ bọc khó gần của cậu lại trở nên ấm lòng đến thế! cậu cười
hiền, gật đầu chào lại rồi hỏi thăm "Cô thấy trong người như thế nào
rồi? vết mổ có còn đau không?"
- "Tôi khỏe hơn nhiều rồi, vết mổ
cũng không còn đau nữa. Cảm ơn bác sĩ rất nhiều, nếu không có cậu thì
chắc tôi... tôi... " xúc động "cảm ơn bác sĩ rất nhiều, mẹ cậu chắc hẳn
bà ấy sẽ rất tự hào vì đứa con trai như cậu, một đứa con lương thiện và
thật tốt bụng!"
- "Tôi cũng mong rằng mẹ tôi ở thiên đường sẽ tự
hào về tôi. À cô nhớ uống thuốc đúng giờ và ăn uống điều độ tuyệt đối
không được bỏ bữa đó. Nếu cô cảm thấy đau ở bụng trái thì nói với y tá
kê thêm thuốc giảm đau vào nha! thôi tôi đi trước đây!"
Vừa quay
lưng đi thì cậu nhận được cuộc gọi từ phòng quản lí nhân sự gọi tới. Vì
hôm nay có cuộc phỏng vấn tuyển Bác Sĩ thực tập mới cho khoa nội mà
Baekhyun lại quên bắn đi, thế là lại cong giò ba chân bốn cẳng chạy tức
tốc đến phòng hợp may mà cuộc phỏng vấn chỉ mới bắt đầu. Baekhyun thở
mạnh rồi nhanh chóng ngồi vào chỗ có để bảng tên sáng loáng "Trưởng khoa nội Byun Baek Hyun".
Cuộc phỏng vấn chính thức bắt đầu, một cô
gái xinh đẹp với gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt hai mí to tròn, long lanh,
cô nở một nụ cười rạng rỡ tôn lên đôi má hồng cao , mái tóc xoăn nhẹ kết hợp với bộ vest công sở thanh lịch, một người quá hoàn hảo . Nhưng tiếc thay, Baekhyun chỉ châm châm nhìn vào hồ sơ sơ yếu lí lịch của cô ta mà thôi.
Baekhyun nhìn lướt qua vài trang về thành tích học tập của So Hyun rồi thảy bộ
hồ sơ xuống bàn một cái "rầm", mắt cậu vô cảm nhìn cô gái rồi buông một
câu hờ hững:
-"Thành tích quá tệ, không có điểm gì đặc biệt tôi
không biết tại sao cô lại được nhận vào trường Đại Học Y Dược? Tại sao
cô lại nộp hồ sơ vào Bệnh Viện của chúng tôi?"
- "Tôi...tôi..." ấp a ấp úng, hai má đỏ ửng cả lên, đôi mắt tròn xoe bắt đầu hơi đỏ và long lanh, chậm rãi mà nói: "Bởi vì đây là tâm nguyện cuối cùng của mẹ tôi,
và tôi cũng có một cảm xúc đặc biệt với Bệnh Viện này. Chính Bệnh Viện
Seoul đã điều trị cho mẹ tôi giúp bà ấy kéo dài sự sống đến 8 tháng
trong khi các Bệnh Viện đều nói mẹ tôi chỉ còn có thể thể cầm cự đến 1
hoặc 2 tháng mà thôi, mẹ đã chờ đến lúc mà tôi tốt nghiệp phổ thông, tôi thực sự rất biết ơn Bệnh Viện này. Vì thế tôi muốn chọn Bệnh Viện Seoul là Bệnh Viện đầu tiên để thực tập"
- "Được rồi! Cô được chọn" Lại buông một câu hết sức vô cảm
- "Thật ạ!" Đôi mắt sáng rực lên đầy biết ơn
Câu nói cụt ngủn mà Baekhyun vừa thốt ra làm cho các Bác Sĩ trong khoa há
hốc mồm, không hiểu hôm nay trưởng khoa của họ có ăn nhầm hay uống nhầm
thứ gì không mà lại dễ dàng chấp nhận một thực tập sinh đầu đá như cô
ta. Bác Sĩ Kim không kiềm chế được nữa rồi, chị quát vào mặt Baekhyun
- "Tại sao anh lại chọn cô ấy trong khi thành tích của cô ta quá tệ?"
Baekhyun nhún vai một cái rồi bỉm môi và bình thản trả lời "Có viên ngọc nào
sáng lấp lánh mà chưa qua rèn giũa? hãy cho cô ấy một cơ hội, biết đâu
cô ấy là một nhân tài đấy"
Nói xong Baekhyun kéo ghế rồi đi ra
ngoài mặt cho nguyên một đội hình đang bỡ ngỡ mở toang hoang mắt ngạc
nhiên bàn tán xôn xao về cậu. Chẳng lẽ trưởng khoa của họ lại bị cảm
động trước câu chuyện ủy mị của con bé kia sao nhỉ? hay là tại con bé ấy xinh? khó hiểu đến lạ lùng. Còn So Hyun thì mừng rỡ đến phát khóc. So
Hyun nhanh chóng cuối đầu chào các Bác Sĩ rồi căng giò chạy thật nhanh
theo Baekhyun, So Hyun vừa chạy vừa gọi lớn
-"Trưởng khoa!"
Baekhyun quay lại, cậu khoanh tay đặt trước ngực nghiêm nghị hỏi "Chuyện gì?"
So Hyun liên tục gật đầu cảm ơn trưởng khoa tới tấp "Trưởng khoa à cảm ơn anh nhé!"
Baekhyun bỏ tay xuống rồi luồn vào trong túi áo "Sao lại cảm ơn tôi? À! vì
chuyện hồi nãy á, đừng hiểu lầm không phải vì câu chuyện cảm động sướt
mướt tốn nước mắt của cô đâu. Vì thế đừng cảm ơn tôi mà hãy lo thực tập
cho tốt đi!"
- "Vâng, em biết rồi ạ! cảm ơn trưởng khoa" lại khom
người một góc 45 độ "em sẽ mời anh một bữa thật hoành tráng luôn, thịt
bò nha!"
Cố ý nói lớn về phía Baekhyun còn Baekhyun thì lạnh nhạt bỏ đi một mạch không thèm quay lại. So Hyun lại nói lớn "Nhất định em
sẽ không để anh phải thất vọng đâu...."bla bla.
Baekhyun vào phòng dựa người vào ghế xoay, mắt tính nhắm lại thì đã bị chị Tae đáng ghét chạy vào làm phiền rồi!
-"Anh không đi dự hội thảo hay sao mà giờ còn ở đây?"''''''''
Trố mắt ngạc nhiên chả hiểu trời trăng mây gió gì đang xảy ra "Hội thảo gì? Sao tôi chẳng nghe ai nói gì hết vậy?"
-"Hội thảo ở Busan ạ! Tên người dự hội thảo được dán ở bảng thông báo ngoài sảnh Bệnh Viện mà, anh không thấy sao?"
- "Từ sáng giờ tôi có đi ngang qua bảng thông báo đâu mà thấy, vả lại sáng hôm nay tôi mới bắt đầu đi làm lại mà".
Baekhyun hơi bị "xù lông nhím" với Bác Sĩ Kim (Taeyeon) nên cậu vẩy vẩy tay
"Thôi được rồi, Bác Sĩ Kim cứ đến Busan trước đi tôi sẽ đến sau"
Tự dưng Taeyeon cười hiền, giọng dịu lại "Tay tôi bị đau không lái xe được"
Baekhyun chớp mắt một cái rồi trừng mắt khó hiểu nhìn Taeyeon "Vậy thì sao liên quan gì đến tôi à?"
Taeyeon điềm tĩnh cũng bắt đầu "dựng tóc" trước câu trả lời hóc búa của
Baekhyun, chị nhăn mặt, lúng ta lúng túng, cười gượng "Ha..ha.. Không
sao, tôi sẽ tự đi, à tôi đi trước đây" rồi lất ta lất tất đi nhanh ra
ngoài vừa đi đến gần cửa thì bị Baekhyun triệu hồn gọi lại, con người vô cảm kia tự dưng lại buông một câu quá ư là lạnh lùng nhưng cũng đủ làm
người khác vui
- "Đưa chìa khóa đây!" Baekhyun thản nhiên ngồi trên ghế, cậu nhắm tịt mắt lại ngã đầu trên ghế, chân thì xoay xoay cái ghế
Taeyeon ngạc nhiên hỏi "Ơ...Sao anh nói là...."
Baekhyun tặt lưỡi giọng giận dỗi "Vậy không đưa à?"
- Dạ, không chìa khoá đây!
-Baekhyun "............."
Sau khi taeyeon ra khỏi phòng thì Baekhyun mệt mỏi đi thay đồ, cậu lôi cái
vali ra. Ô cha! dù có buồn thì buồn nhưng cũng phải ăn mặt thật đẹp ấy
chứ. Cậu lục tung cả vali lên kiếm nào là áo sơ mi, cà vạt,.....Ôi túa
xua.
Quả thật thì người đẹp mặc cái gì cũng đẹp, Baekhyun lại một
phen làm cho cả Bệnh Viện nở hoa nữa rồi. Baekhyun bước từng bước chững
chạc trên hành lang Bệnh Viện cứ như là một minh tinh. Mọi người đều
căng mắt nhìn thay phiên nhau mà suýt xoa cái vẻ mỹ nam đẹp ngời ngời
của cậu.
Baekhyun khoác lên người bộ vest lịch lãm, áo sơ mi trắng ở trong, thắt cà vạt
đen đơn giản và luôn "xì-tai-ních" khi kết hợp thêm đôi giày lười cá
tính, tay cậu cầm một chiếc áo khoác dài để phòng trời lạnh. Nếu như
mọi lần thì cái tên "sang chảnh" này sẽ cực ngầu đi và đi không thèm đếm xỉa đến ai bao giờ nhưng hôm nay cậu ta lại khác lạ nhỉ? cậu ấy chào
bệnh nhân kìa, còn cười với cả y tá rồi cả nhân viên an ninh của Bệnh
Viện nữa. Nhưng nụ cười chưa nở được bao lâu Baekhyun chợt dừng chân
lại, mắt cậu có vẻ buồn buồn, vì Chanyeol đang ngồi ở ghế đá ngoài sảnh
Bệnh viện.....................
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT