Hắn
lấy dù che mưa cho cậu, rồi vỗ vai cậu một cái nhưng mặt Chanyeol vẫn
lạnh nhạt. Cậu dồn hết can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn rồi hất mạnh tay
của hắn ra khỏi vai của cậu rồi cậu lùi về sau vài bước để né khỏi cái ô mà hắn đang giả vờ tốt bụng che chở cho cậu. Cậu không muốn nhận sự
quan tâm "cáo già" từ người cha máu lạnh, tồi tệ ấy. Chanyeol lấy tấm
hình trong túi áo khoác ra rồi đưa về phía ông ta. Giọng cậu như nghẹn
lại nữa vì tức giận, nữa vì cậu còn chút lòng tin với hắn
-Ông giải thích đi, tấm hình này là như thế nào? Chẳng lẽ tôi là con trai
của ma cà rồng sao? hay tôi cũng là một con ma cà rồng?
Mắt
Chanyeol đỏ hoe, răng cậu bậm chắc lấy môi, ánh mắt cậu luôn dõi theo
từng biến chuyển nét mặt của hắn. Chẳng lẽ cậu vẫn còn nuôi hi vọng rằng ông ta là một người tốt hay sao? đừng hi vọng nữa Yeol à! Tôi xong cậu
đấy! Đừng tin vào gương mặt đang cố làm ra vẻ lương thiện nhưng chất
chứa đâu đó là một sự thật không hề nhỏ đâu...
-(trả lời một cách
thản nhiên-nhún vai) Ta không b iết tại sao ta lại xuất hiện trong tấm
ảnh này và ta cũng không hề quen biết những người trong đây, có lẽ là do người giống người thôi con trai ạ!
-Trên này không thể nào có người giống người y đúc đến như vậy được.
-Con thử nhìn xem người trong hình lúc đó cũng chạc tuổi ta bây giờ, nếu ta
là người trong hình chẳng lẽ ta trường sinh bất lão à? Con không thấy Bố vẫn còn phong độ lắm hay sao? (tiếp tục biện minh cho sự dối trá của
mình). Tấm ảnh này chắc có lẽ cũng đã được chụp lâu lắm rồi
-Sao ông lại biết tấm ảnh chụp lâu lắm rồi?
Hắn cười phá lên để che lỗ hỏng-một con ác quỷ ranh ma- nhưng dù sao ông ông cũng còn có chút tình với đứa con trai này:
-Nhìn ảnh này màu trắng đen nên ta đoán vậy, thôi vào nhà đi con trai
Chanyeol đổi giọng
-Con không vào đâu, bố vào nhà đi con chỉ đến để hỏi bố chuyện này thôi
-Nhưng sao con lại có tấm hình này?
-Con chỉ vô tình nhặt được ở nhà cũ thôi à! (nói xạo có quy mô luôn)
-Được rồi! vào nhà uống với ta tách trà nào?
-Con...con...thôi con chào bố con về đây ạ! muộn rồi bố vào nghĩ đi nhé! nói với mẹ là
con vẫn khỏe, hôm nào rảnh con sẽ đến thăm mẹ ạ!
Sau đó Chanyeol
vội vàng quay lưng lên xe, cậu nhanh chóng lái xe đi. Thật sự cậu biết
ông ta đang nói dối nhưng tại sao cậu lại tự ép bản thân phải tin vào
những thứ mà ông ta nói? tại sao? tại sao không phải là ai khác mà là
ông ta? chắc có lẽ Baekhyun sẽ hận cậu đến chết mất, cậu nên tự nói cho
Baekhyun biết hay giấu nhẹm những chuyện xảy ra của ngày hôm nay?
Nhưng cậu ngốc lắm Yeol à! ông ta không hề đang giản như những gì mà cậu nghĩ đâu. Khi xe Chanyeol vừa khuất bóng trong làn mưa đêm tối thì ông ta đã gọi một tên thân cận đến để sai bảo:
-Ngươi hãy bám theo cậu chủ, lấy lại cho ta tấm hình, nhớ đừng để con trai ta bị thương nếu ngươi làm hại đến nó thì.......
-Dạ, tôi sẽ giữ an toàn cho cậu chủ
-Tốt được rồi ngươi đi đi.
Sở dĩ Chanyeol hận ông ta đến thế là do ông đã quá tàn nhẫn với Yeol, chỉ
vì danh dự và lợi ích của mình mà ông ta đã ném đứa con trai yêu quý
sang Mĩ để nó tự lập một mình. Một căn biệt thự đồ sộ giữa thành phố
hoành tráng nguy nga của New York, một tấm thẻ Black card (Black card:
là một loại thẻ tín dụng chỉ những người thuộc hạng thương gia mới dùng, loại thẻ này được cấp với số lượng không nhiều-> giàu lắm nha!). Ông ta chỉ lo cho cái bề ngoài của mình chẳng hề dành một chút quan tâm cho nó cả, nó luôn mong những cuộc điện thoại mà ba, mẹ gọi đến cho nó, nó
thèm nghe giọng ấm áp của ba biết mấy, nói khao khát muốn được xô vào
lòng mẹ, được chọc ghẹo đứa em út (Sehun) của mình. Nhưng đó cũng chỉ là chờ mong của một đứa trẻ mà thôi. Những cuộc điện gọi sang càng ngày
càng ít lúc đầu là một ngày mấy lần, rồi 1 ngày 1 lần, tiếp đó là 1 tuần 1 lần và sau cùng nó cũng khôn ra rằng "Đừng nên chờ đợi những người vô cảm ấy". Chỉ có cậu em tốt bụng là luôn quan tâm đến cậu ngày nào nó đi học về cũng gọi cho anh nó đầu tiên cả, rồi cứ huyên thuyên kể chuyện
này chuyện nọ. Kể tóm tắt quá trình đầy bi thương của Chan Dẹo thế là
đủ rồi, ta quay lại với hiện tại đây!
Chiếc xe ô tô bám đuôi cậu
suốt cả quãng đường. Chanyeol cố đạp ga thật mạnh để thoát khỏi chiếc xe đó. Sau một hồi chạy mệt lừ qua các ngõ ngách thì xe ô tô đó vượt nhanh lên xe cậu rồi bất ngờ chắn ngang đầu xe cậu là cho Chanyeol một phen
hú vía. Bọn chúng trông đáng sợ lắm mặt nổi đầy những gân xanh, đôi mắt
xanh như mắt mèo hoang, môi hắn đỏ đầy những vệt máu, chẳng lẽ bọn chúng là ma cà rồng?
Bọn chúng bước nhanh xuống xa rồi tiến về phía
cậu, 1 bước....... rồi 2 bước......... Một tên túm mạnh lấy cổ của
Chanyeol rồi lôi cậu ra ngoài, tên còn lại lùng sục vào túi của cậu để
tìm vật gì đó. Hắn bóp mạnh lấy cổ cậu rồi giơ lên cao, chân cậu cách
mặt đất chừng 10 cm
Chanyeol cố chống cự cậu dùng hết sức nơi tay để cố lấy tay hắn ra khỏi cổ cậu,
nhưng sức của cậu chưa là gì hề hứng với bọn ma cà rồng cả. Sau một hồi
đôi co mãi tên kia đã tìm ra tấm hình rồi ra hiệu cho tên còn lại thả
cậu xuống. Yeol rơi xuống đất một cái "bịch" ê ẩm cả người nhưng vẫn
ngoan cố bám theo bọn chúng đến lấy lại tấm ảnh đó. Dường như hành động
chống chế của cậu chủ nhỏ làm cho tên đầy tớ bực mình rồi thì phải? Hắn
quay người lại giơ tay lên để đánh cậu nhưng thật lạ ai đó đã cản tay
hắn lại. Chanyeol sợ hãi từ từ mở mắt ra cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy
Baekhyun đứng đó, cậu ấy đang cản tay của tên kia lại. Baekhyun nắm chặt lấy tay hắn rồi cậu ấy quật mạnh ngược chiều tay thuận của hắn làm cho
hắn ngã lăn ra đất. Cậu nhanh chóng lấy lại tấm ảnh từ tay bọn chúng và
tất nhiên không quên phản biện lại một câu báo trước
-Về nói với Giáo Sư Park rằng ngày tàn của ông ta sắp đến rồi!
Hai tên đó dường như đã tự lượng được sức mình nên không chống chế lại mà
bỏ chạy. Còn Chanyeol vẫn đứng hình nhìn Baekhyun không chớp mắt
-Cậu...Tại sao cậu lại đến đây?
Baekhyun lạnh lùng quay lại, mặt cậu ấy hờ hững
-Đồ xấu xa, tại sao cậu lại là con trai của hắn? tại sao chứ? Tôi đã chứng
kiến hết rồi cuộc đối thoại giữa cha con hai người rồi, thật khinh bỉ... Tôi hận cậu, ba cậu và cả gia đình cậu Park Chan Yeol à! (lại rưng rưng nước mắt nữa rồi TvT- cuộc đời của Baekhyun trong fic này chỉ có khóc
và khóc thôi)
Chanyeol sững sờ, cậu bước tới ôm lấy Baekhyun thở dài trong vô vọng rồi nhẹ nhàng, trầm lắng nói ra nỗi lòng của mình
-Cậu hận tôi cũng được, cậu hận gia đình tôi cũng được, bất luận là cậu hận
ai cũng được nhưng tôi xin cậu đừng đối xử với tôi như thế, đừng xem tôi là con trai của thù, tôi xin cậu đấy! Baekhyun à!
Baekhyun đẩy người Chanyeol ra mắt cậu ngấn nước
-Thù hận thì mãi sẽ là thù hận, con trai của kẻ thù thì vẫn mãi mang dòng
máu của kẻ thù... Chanyeol à! đã đến lúc chính tay tôi sẽ giết ông ta,
mong cậu đừng oán trách tôi, cảm ơn vì những gì mà cậu đã giúp đỡ tôi
trong thời gian vừa qua...
Baekhyun quay lưng bỏ đi còn Yeol cứ đứng thẫn thờ nhìn theo bóng của Baekhyun lần đi từng bước trong mưa........
Au: My_Hanh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT