Cũng may là lúc bị tai nạn Lâm Nhược Tranh vẫn còn giữ được ý thức nên sau khi phẫu thuật bà cũng không mất quá nhiều thời gian để tỉnh lại. Và dĩ nhiên cũng vì vậy mà trong đầu bà lúc này vẫn còn đọng lại chút hình ảnh mờ mờ ảo ảo về người đã đưa bà đến bệnh viện lúc đấy, người đó hình như đang khóc thì phải? Đó rốt cuộc là người nào mà lại lo lắng cho bà như vậy chứ?

Nhưng sau khi bà tỉnh lại đã hỏi rất nhiều người, từ Trình Tố Vi đến Trình Sở Uy và cả Trình Dân hay Hứa Vĩ Thành thì đều nói rằng không biết người đó là ai,chỉ là người đi đường tốt bụng giúp đỡ mà thôi. Lâm Nhược Tranh nghe thế nào cũng không thể không nghi ngờ, dù khi đó bà nhìn không rõ gương mặt nhưng vóc dáng đúng là rất quen, giống như bà đã từng gặp ở đâu đó trước đây rồi. Hơn hết người đó còn đang khóc nữa…

Tất cả mọi người hình như đều đang cố tình che giấu chuyện gì đó, nếu đã vậy thì bà càng muốn tìm cho ra lẽ chuyện này.

Trùng hợp là sáng nay Trình Dân sẽ đến muộn mà vừa hay bây giờ chính là giờ tiêm thuốc nên đây cơ hội duy nhất để Lâm Nhược Tranh có thể tìm ra được thân thế của người đã cứu mình.

Sau khi tiêm thuốc xong, y tá còn phải ghi lại tình trạng các chỉ số của bệnh nhân, Lâm Nhược Tranh liền bắt lấy cơ hội mà dò hỏi.

- Y tá, tôi có thể hỏi mấy câu không?

Nữ y tá rất nhiệt tình thân thiện nên không có chút ý định từ chối nào, vui vẻ gật đầu.

Lâm Nhược Tranh suy nghĩ một lúc rồi mới bắt đầu đưa ra câu hỏi của mình.

- Người đã đưa tôi vào bệnh viện đấy, tôi muốn biết thông tin về người đó để còn cảm ơn nữa.

Nữ y tá nghe câu hỏi của bà thì hơi ngẩn người ra mất mấy giây, sau khi hiểu được ý của bà, cô ấy mới ồ lên một tiếng và gật đầu mỉm cười.

- À, phu nhân đang nói đến vị tiên sinh đã đưa bác vào bệnh viện kia sao? Thật ra vị tiên sinh đó không chỉ đưa bác vào bệnh viện thôi đâu, lúc đó bệnh viện không đủ máu dự trữ, cũng may là anh ấy có nhóm máu trùng với bác nên mới cứu được bác lần nữa đấy ạ. Trông anh ấy rất lo lắng, tiên sinh đó không phải con của bác sao?

Đúng là một sự thật khiến người khác kinh ngạc đây mà, vậy là bà đã không nhớ nhầm, người đó rõ ràng là có quen biết với bà nên mới lo lắng và còn khóc vì bà nữa. Vậy rốt cuộc người này có thể là ai chứ? Cả gia đình đều muốn giấu bà thì chắc chắn là có gì đó bà chưa biết rồi.

Lâm Nhược Tranh lắc đầu và hỏi tiếp.

- Không thể là con của tôi đâu, nhưng mà cậu ấy không để lại cách thức liên lạc sao?

Y tá giống như đang nhớ lại gì đó, lắc đầu suy tư.

- Trình lão gia đã giữ rồi đấy chứ. Nhưng cháu có nghe các đồng nghiệp khác gọi anh ấy là Tô tiên sinh.

Manh mối cũng chỉ có nhiêu đây thôi, tiếp theo bà phải tự tìm ra người này và mối liên hệ giữa hai người rồi.

Ai cũng biết Trình Dân là con nuôi của Trình gia, nhưng Lâm Nhược Tranh và Trình Sở Uy biết rõ anh là con riêng của Trình Sở Uy, hơn nữa Lâm Nhược Tranh bà với đứa con này không hề cùng nhóm máu nên chắc chắn không phải con trai bà như lời y tá vừa nói được. Vả lại, con trai bà đã mất từ ba mươi năm trước rồi kia mà…

Tô tiên sinh? Không lẽ nào là…

Nếu thật sự là Tô Vận thì tại sao hắn lại có mặt ở chỗ đó để có thể cứu bà kịp lúc như vậy? Hắn đến vì mộ của con trai bà sao? Và tại sao hắn lại lo lắng cho bà chứ? Là vì Trình Tố Vi? Bà và hắn vốn dĩ chẳng có chút giao tình gì cả, nói chính xác hơn có thể là gần giống kẻ địch hơn vì hắn là kẻ đã khiến con gái bà chịu rất nhiều tổn thương và đối mặt với cái chết không biết bao nhiêu lần.

Và nếu thật sự là hắn thì sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được chứ? Hắn có cùng nhóm máu với bà?

Trình Sở Uy, Trình Tố Vi, Trình Dân, cả Hứa Vĩ Thành đều biết hắn là người đưa bà vào bệnh viện và còn truyền máu cho bà, vậy thì lí do gì khiến bọn họ đều cùng che giấu chuyện này đi? Là vì cuộc hôn nhân đang trên nguy cơ li dị của hắn với Trình Tố Vi?

Dù sao cách thức liên lạc cũng do Trình Sở Uy giữ rồi nên bà không thể trông chờ vào đó để biết chính xác người đó có phải Tô Vận không.

………………………………………..

Đã hai tiếng rồi nhưng Tô Vận cứ ngồi nhìn tờ giấy li hôn trên bàn, Trình Tố Vi đã ký tên rồi, chữ ký của cô bên nguyên đơn giống như một lưỡi dao sắt nhọn đâm xuyên qua ngực hắn. Hắn thật sự muốn biết lúc cô ký tên có chút do dự hay đau lòng nào không? Liệu cô có thực sự là đã dứt tình đến như vậy rồi không? Hay cô lại như những lần trước đó, cố gắng tỏ ra thật ổn để che đậy đi sự suy sụp lẫn cơn đau đang dày vò chính mình?

Nhưng hắn cứ cố gắng níu giữ cuộc hôn nhân này trong khi cô đã tin rằng hai người là anh em thì sẽ đi đến đâu chứ? Nếu không thể nói hết sự thật với cô, giải thích rõ ràng nhất hắn và cô không phải là anh em như cô đang nghĩ thì sẽ không bao giờ có hy vọng gì vào mối tình này nữa rồi. Chẳng phải những gì hắn mong muốn chính là cô không bị tổn thương thêm sao? Mà tất cả những tổn thương cô đã chịu đựng thì đều từ hắn ra cả, vậy thì buông tay cô để cô sống một cuộc sống bình yên, cứ để cô tin rằng hắn là anh trai của cô, như vậy có lẽ là cách duy nhất hắn có thể làm được lúc này để bảo vệ cô.

Cầm bút ký hợp đồng hàng tỷ cũng không nặng nề và áp lực như lúc này. Khi hắn đã đặt bút xuống ký tên của bên còn lại thì cũng đồng nghĩa rằng từ nay về sau hắn và cô không còn gì liên quan nữa. Nhưng sao vẫn khó khăn như vậy chứ?

- Tô tiên sinh!

Tiếng gọi của Hàn Tiềm cùng sự hấp tấp vội vàng của cậu ta đã làm cho động tác chuẩn bị ký tên của Tô Vận phải dừng lại.

- Có chuyện gì mà nhìn cậu kích động như vậy chứ?

Hàn Tiềm đưa chiếc tablet đang hiện thị định vị xuống bàn của Tô Vận, đồng thời báo cáo những gì vừa điều tra được.

- Tên đó đã khai địa chỉ mà hắn thường gặp tên đứng sau rồi, đó cũng chỉ là một tên thuộc hạ trung gian. Nhưng tôi đã bí mật cho người gắn định vị vào người cậu ta, địa điểm mà cậu ta thường xuyên lui tới chính là vị trí này. Thật trùng hợp là đó cũng là biệt thự mà phu nhân đang ở.

Tô Vận cầm chiếc tablet lên xem, một tay hắn gõ gõ ngón trỏ nhịp nhàng trên mặt bàn, mày kiếm đen rậm nhíu lại tạo nên những nếp nhăn trên ấn đường, có vẻ như hắn đang suy tính điều gì đó.

- Chuẩn bị xe cho tôi đi.

Trò chơi nên kết thúc ở đây thôi, bây giờ đến đó tìm La Mục Nhiễm thì cũng sẽ gặp được kẻ đã đưa bà ta đi, cũng biết được kẻ đang trốn trong cái mai rùa chơi trò trốn tìm kia rốt cuộc là kẻ nào.

Hàn Tiềm nhìn hắn một lúc, sau đó cũng gật đầu nhận lệnh rồi đi ra.

Cửa phòng vừa đóng lại, Tô Vận cũng ném chiếc tablet lên bàn và đứng lên vớ lấy áo khoác treo trên mắc, nhưng lúc hắn vừa chuẩn bị ra khỏi phòng thì điện thoại lại đổ chuông, là số lạ!

Cầm điện thoại đang reo trên tay một lúc hắn mới quyết định nhận cuộc gọi.

- Alo! Ai vậy?

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mới lên tiếng.

- Là tôi đây! Lâm Nhược Tranh, tôi có thể xin cậu ít thời gian chứ?

Thật không ngờ người gọi đến lại là mẹ của mình nên trong vài giây ngắn ngủi Tô Vận có chút phấn khích, nghe giọng bà như vậy thì chắc là bà đã khỏe rồi. Hắn cố gắng giữ thái độ bình thản nhất để trả lời bà.

- Vâng, nhưng có chuyện gì sao ạ?

Lâm Nhược Tranh có chút do dự mới tiếp tục nói.

- Bây giờ cậu có thời gian chứ? Tôi muốn mời cậu một chén trà, tiện thể có vài điều cần nói với cậu.

Đương nhiên điều kiện tốt nhất để có thể gặp mẹ mình một cách chính thức như vậy thì Tô Vận sẽ không thể nào mà từ chối rồi. Nhưng sao đột nhiên bà lại gọi cho hắn như vậy nhỉ? Là vì đã biết hắn là người đưa bà vào bệnh viện và truyền máu cho bà ư? Nếu vậy chắc bà chưa biết chuyện bà và hắn là mẹ con chứ? Chắc chắn là không rồi.

…………………………….

Vì Lâm Nhược Tranh vẫn còn nằm viện nên Trình Tố Vi và Trình Dân luôn thay phiên nhau đến bệnh viện trông nom mẹ. Nhưng hôm nay lại đặc biệt hơn chính là cả hai anh em đều cùng đến bệnh viện, Trình Tố Vi ngồi ở ghế lái phụ đang xem lại ảnh chụp của cả gia đình lúc nhỏ. Vừa nãy khi vào phòng mẹ lấy vài món đồ bà dặn, cô vô tình tìm thấy quyển ablum này.

Trình Dân vừa lái xe vừa cười rất ngọt ngào khi thỉnh thoảng lại nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của cô gái bên cạnh. Nhưng xen lẫn đó lại là một tâm tư khác, giống như một gánh nặng khó mà giải bày.

Mà Trình Tố Vi vẫn không hề nhận ra điều gì khác lạ, cô xem từng bức ảnh và liên tục gọi Trình Dân xem cùng mình, cứ thấy hình của anh thì cô lại đưa cho anh xem.

- Vậy mà em cũng không nhớ đấy, thì ra từ nhỏ anh đã bắt nạt em rồi.

Trình Dân cũng cười theo cô, nhưng được một lúc thì lại trở về với tâm trạng bứt bối nãy giờ, không biết đã quay sang nhìn lén cô bao nhiêu lần rồi mới nói được một câu trong ý tứ của mình.

- Vi Vi, em cũng biết rõ chúng ta vốn dĩ không phải anh em ruột mà. Anh đối với em, không phải là anh trai với em gái…

- Anh hai, em biết lâu rồi. Nhưng em không muốn chúng ta sẽ mất luôn mối quan hệ duy nhất này nên em mới giả vờ không biết gì, cố gắng tiếp tục xem anh như anh trai như lúc nhỏ. Vì vậy, những lời này từ nay anh đừng bao giờ nhắc lại với em nữa.

Không để anh nói hết câu thì cô đã chặn lời rồi, lại còn rất kiên quyết như vậy nữa. Thì ra là cô đã biết từ lâu rồi ư? Vậy là cô không hề có chút tình cảm nào khác với anh? Cho nên là dù anh có nói ra tâm tư của mình hay không thì cũng chẳng có gì khác? À không, nếu anh cố gắng nói rõ hơn có lẽ là sẽ như những lời cô vừa nói, chính là đến cả mối quan hệ hiện giờ cũng không thể giữ được nữa. Hơn thế, dù hai người không phải anh em ruột nhưng chuyện anh trai lại yêu em gái thì làm gì có ai chấp nhận được chứ!

Đối với Trình Tố Vi lúc này thật sự là có chút châm biếm và nực cười, tại sao cô chỉ toàn gặp chuyện trớ trêu tình yêu anh trai và em gái như vậy nhỉ? Chẳng lẽ ông trời thật sự đang trêu chọc cô ư?

Không khí trong xe bây giờ sau những lời nói vừa rồi của Trình Dân đã có chút ngượng ngùng, để phá vỡ bầu không khí này nên Trình Tố Vi liền chuyển đề tài, hỏi đúng vấn đề cô đang thắc mắc mấy ngày nay.

- Anh hai, anh có tại sao lúc đó mẹ lại đến ngoại thành phía tây không? Mẹ đi gặp ai sao?

Nghe cô hỏi sang vấn đề khác nên Trình Dân cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, suy nghĩ một lúc mới đưa ra phân tích của mình.

- Em cũng thấy Tô Vận là người đưa mẹ vào bệnh viện rồi sao? Không thể nào lại có chuyện trùng hợp vậy cả, giả sử mẹ không đi gặp hắn thì hắn cũng là theo dõi mẹ nên mới có mặt ở đó ngay lúc mẹ gặp tai nạn như vậy được.

Những lời anh nói không phải hoàn toàn không có lí, nhưng Trình Tố Vi vẫn nghĩ rằng Lâm Nhược Tranh đã bí mật đi gặp ai đó và người đó có thể cũng là người mà Tô Vận biết. Càng phân tích cô lại càng có cảm giác cha mẹ cô có rất nhiều bí mật đang giấu cô….

……………………………….

Địa điểm mà Lâm Nhược Tranh hẹn gặp Tô Vận là một quán café trong bệnh viện. Tô Vận đến rất đúng giờ nhưng vừa đến đã thấy bà ngồi đó rồi, vậy chắc là lúc gọi cho hắn bà cũng đã ra đây.

Nhìn thấy hắn đến, bà cũng đứng lên gật đầu chào một cái cũng như đáp lại lời chào của hắn.

- Phu nhân, bác tìm cháu có chuyện gì sao ạ?

Lâm Nhược Tranh chỉ tay về cuốn menu trên bàn, ý bảo hắn cứ gọi đồ uống trước đã.

Tô Vận thấy vậy cũng đưa tay gọi phục vụ đến rồi gọi một tách café.

Lâm Nhược Tranh đặt tách trà vừa uống xong một ngụm xuống bàn, nhìn người đối diện với ánh mắt phức tạp.

- Trước tiên, tôi muốn cảm ơn cậu vì đã đưa tôi vào bệnh viện và còn truyền máu cho tôi nữa.

Vậy là hắn đã đoán đúng chăng? Bà muốn gặp hắn là vì chuyện hắn đã cứu bà, nếu được hắn chỉ mong là có như vậy thôi.

- Bác không cần khách sáo vậy đâu.

Lâm Nhược Tranh vẫn nhìn hắn như vậy rồi nhoẻn miệng cười cười, nhưng sau đó lại chuyển sang thăm dò. 

- Tôi biết như vậy sẽ hơi đường đột, nhưng tôi có thể nhờ cậu một việc không?

Tô Vận có hơi bất ngờ nhưng cũng gật đầu,

- Bác cứ nói đi!

Lâm Nhược Tranh thở dài rồi hạ giọng cương quyết.

- Tôi nghe nói Vi Vi đã gửi đơn li hôn cho cậu rồi, tôi có thể xin cậu hãy ký đơn li hôn được không? Tôi biết cậu vì Vi Vi nên đã rất lo lắng cho tôi, điều này tôi rất cảm kích, nhưng nếu cậu thật sự yêu con bé thì tôi mong cậu có thể hiểu.

Thì ra là vậy sao? Đây là lí do bà muốn gặp hắn? Thì ra bà nghĩ rằng hắn lo lắng lúc bà gặp tai nạn chỉ là vì Trình Tố Vi? Như vậy cũng tốt, như vậy có nghĩa là bà vẫn chưa biết hắn chính là đứa con trai mà bà tưởng đã chết của mình. Nhưng thật lòng mà nói, hắn có chút ghen tị với Trình Tố Vi đấy, cũng là con của bà nhưng cô lại luôn được bà lo lắng như vậy, yêu cầu của mẹ đối với hắn lại là muốn hắn buông tay người hắn yêu, đúng là có chút buồn cười nhỉ?

Thấy hắn im lặng như vậy Lâm Nhược Tranh cũng có chút e ngại vì có khi mình lại nói gì đó quá đáng nên bà cũng vội giải thích thêm.

- Tô thiếu, tôi không phải vì có ác cảm gì với cậu…

- Cháu hiểu rồi ạ, đơn li hôn cháu sẽ ký và chuyển lại cho Vi ngay. Nếu không còn gì nữa thì cháu xin phép.

Bà còn chưa kịp nói hết câu thì hắn đã cắt ngang lời bà rồi. Mặc dù có chút ngỡ ngàng nhưng Lâm Nhược Tranh cũng kịp thời giữ hắn lại.

- Khoan đã, tôi có cái này muốn đưa cho cậu.

Vừa nói bà vừa cầm một chiếc túi trên chiếc ghế bên cạnh đẩy đến trước mặt Tô Vận, có chút lúng túng nói.

- Đây là tôi tự tay làm, coi như quà cảm ơn, hy vọng cậu sẽ không chê.

Tô Vận nhìn túi đồ trước mặt nhất thời có chút kích động, bàn tay hắn có chút run rẩy lấy chiếc túi xuống đặt trên đùi của mình.

…………………………………..

Trình Tố Vi và Trình Dân đến phòng bệnh của Lâm Nhược Tranh thì không thấy bà đâu nữa. Hai người hoảng loạn tìm hết trong phòng đến cả bệnh viện đều không tìm thấy.

- Vi Vi, đừng sốt ruột, chắc là mẹ đi dạo đâu đó thôi, để anh đi hỏi y tá xem thử.

Vừa nói Trình Dân vừa vỗ vỗ vai Trình Tố Vi trấn an, sau đó đi đến quầy lễ tân hỏi y tá.

Trình Tố Vi cũng đi hướng khác tìm thử, cũng đã gọi cho Lâm Nhược Tranh mấy cuộc rồi mà bà vẫn tắt máy, bà có thể đi đâu được chứ?

- Anh hai, em đã tìm hết các phòng điều trị rồi, bác sĩ cũng nói vẫn chưa đến giờ điều trị của mẹ, rốt cuộc mẹ đã đi đâu vậy.

Trình Dân cũng đã bắt đầu sốt ruột, tai nạn của Lâm Nhược Tranh rõ ràng là có người sắp xếp, không biết chừng kẻ đó lại tìm đến làm hại bà lần nữa. Nhưng không muốn Trình Tố Vi lo lắng hơn nên anh cũng phải động viên cô bình tĩnh lại.

……………………………….

Cầm túi đồ để sang ghế bên cạnh, Tô Vận cũng chuẩn bị đi về. Mà Lâm Nhược Tranh chỉ mới vừa tỉnh lại chưa bao lâu đã ra đây như vậy rồi thật sự không tốt nên hắn mới nhắc bà.

- Phu nhân, bác vẫn chưa khỏe hẳn, không nên ra ngoài lâu như vậy đâu. Để cháu đưa bác vào trong.

Lâm Nhược Trạnh nghe vậy cũng không từ chối, bám vào cánh tay hắn và từ từ đứng lên.

- Làm phiền cậu rổi.

Hai người vừa đi được vài bước thì Trình Tố Vi và Trình Dân cũng vừa tìm đến.

Bốn người chạm mặt nhau trong sự bất ngờ, nhìn thấy mẹ mình đang đứng cạnh Tô Vận, Trình Tố Vi liền lên cơn phẫn nộ, đi đến kéo mẹ mình về phía mình, đồng thời đẩy Tô Vận ra, cao giọng đay nghiến.

- Tô Vận, chẳng phải tôi đã cảnh cáo anh rồi sao? Tôi đã cảnh cáo anh đừng bao giờ đến gần mẹ tôi nữa rồi mà, anh muốn làm hại mẹ tôi? Tôi sẽ không để anh đạt được ý nguyện đâu.

Cô trừng mắt nhìn hắn như đang nhìn kẻ thù truyền kiếp, vừa nói xong thì cô cũng đẩy mẹ mình sang cho Trình Dân và nói với anh.

- Anh hai, anh đưa mẹ vào trước đi.

Từ lúc Trình Tố Vi về Trình gia, Lâm Nhược Trạnh vẫn chưa biết tại sao và giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến thái độ tuyệt tình của Trình Tố Vi với Tô Vận thì bà cũng phần nào đoán được nhất định là đã xảy chuyện gì đó mới dẫn đến việc Trình Tố Vi muốn li hôn.

- Vi Vi, con đừng hiểu lầm, là mẹ gọi Tô thiếu đến, không phải do cậu ấy đâu.

Trình Tố Vi nghe mẹ mình nói đỡ cho Tô Vận thì càng tức giận hơn, nhắc lại một lần nữa với Trình Dân.

- Anh hai!

Từ lúc Trình Tố Vi mới bước vào đây và dùng ánh mắt như tia sét nhìn hắn thì Tô Vận cũng thấy được vẻ mặt khó xử của Lâm Nhược Tranh. Mặc dù đã biết bây giờ cô rất ghét hắn nhưng hắn không nghĩ rằng cô lại căm ghét hắn đến mức này.

Hắn nhìn cô rồi nhìn sang Lâm Nhược Tranh đang đứng cạnh Trình Dân, không nói lời nào mà kéo cô ra khỏi quán café.

Trình Dân thấy vậy định đuổi theo thì Lâm Nhược Tranh đã kéo tay anh lại và lắc đầu.

…………………………………

Tô Vận kéo Trình Tố từ quán café kia đi qua bao nhiêu đoạn đường, cả quá trình Trình Tố Vi đều liên tục phản kháng, vừa mắng vừa vùng vẫy nhưng hắn chỉ dừng lại khi hắn muốn chứ không phải vì cô giãy giụa mà dừng lại.

Rốt cuộc hắn cũng chịu dừng lại, Trình Tố Vi lập tức hất tay hắn ra, cao giọng quát.

- Anh kéo tôi ra đây làm gì?

Tô Vận thở dài một cái, liếm nhẹ khóe môi, giọng có chút bất lực pha lẫn bất mãn.

- Vi, từ lúc nào mà em chẳng thèm nói lí lẽ nữa vậy?

Trình Tố Vi nghe hắn nhắc đến lí lẽ thì liền bật cười, giọng điệu mỉa mai châm biếm.

- Nói lí lẽ? Lí lẽ của tôi chính là một anh trai bệnh hoạn muốn chiếm đoạt cả em ruột của mình không xứng đáng được gặp mẹ.

Bọn họ bây giờ rất khó để có thể hàn gắn lại nữa, dù sự thật hắn không phải anh trai cô thì trong lòng cô đã có một vết thương rất lớn, ngay từ lúc bắt đầu có lẽ cô và hắn đã không nên ở bên nhau rồi. Lâm Nhược Tranh nói đúng, điều duy nhất hắn có thể làm để cô hạnh phúc và không còn tổn thương nữa chính là buông tay cô.

- Em yên tâm, đây sẽ là lần cuối cùng anh quấy rầy bác gái. Đơn li hôn anh sẽ ký và gửi lại cho em sớm nhất.

Nói xong hắn cũng xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn càng lúc càng xa, trái tim Trình Tố Vi không hiểu sao lại lần nữa vỡ vụn thành từng mảnh, cô cảm giác hai chân mình đang tê cứng lên. Hai hàng nước mắt lăn dọc xuống hai bên má nhưng cô lại bật cười như một kẻ mất trí, mới hôm qua thôi hắn còn khẳng định với cô dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ không buông tay, vậy mà hôm nay hắn đến để nói với cô hắn sẽ ký đơn li hôn. Đúng là không thể tin được lời của một tên khốn mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play