Không biết mình đã sống như vậy bao nhiêu lâu rồi, mỗi ngày trôi qua đều giống nhau, lặp đi lặp lại nhưng La Mục Nhiễm thật sự rất vui vì được gặp con trai của mình thường xuyên, cùng ăn cơm, cùng đi dạo, dù phải sống liệt toàn thân như vậy bà ta cũng không oán trách gì nữa. Nhưng sao hôm nay lại có một đội ngũ bác sĩ đến tận đây chứ? Đứa con trai của bà ta đang định làm gì nữa sao?

- Quản gia, những vị này sao lại vào đây vậy?

Quản gia luôn túc trực bên cạnh bà ta nên cũng không rõ tại sao bác sĩ lại đến đây.

Thấy vậy, một vị bác sĩ trong đó lên tiếng giải thích cũng như giới thiệu lại rõ ràng.

- Tô phu nhân, là thiếu gia đặc biệt mời chúng tôi đến đây để thực hiện một cuộc tiểu phẫu cho bà. Vì thiếu gia muốn bí mật thực hiện nên mới không thể đưa phu nhân đến bệnh viện của chúng tôi.

La Mục Nhiễm nghe bác sĩ nói vậy thì không khỏi bất ngờ, hình như đã hiểu được vấn đề nên bà ta mới xác nhận lại xem có đúng vậy không.

- Tiểu phẫu? Chẳng lẽ là chứng liệt toàn thân này của tôi?

Vị bác sĩ kia cười thân thiện, gật đầu xác nhận lại.

- Đúng vậy, tình trạng sức khỏe của phu nhân xuất phát từ một loại thuốc gây liệt cơ nên chỉ cần thực hiện một cuộc tiểu phẫu thì có thể hoạt động bình thường trở lại rồi.

La Mục Nhiễm suýt nữa không thể tin nổi vào tai mình nữa, từ lúc đưa bà ta về đây đứa con trai đó của bà không phải chỉ muốn bà ta sống như vậy để chuộc tội sao? Bây giờ lại cho bà ta đi lại, là vì anh ta đã tha thứ cho người mẹ này rồi ư?

……………………………

Từ công ty đi ra hầm giữ xe, Tô Vận vừa đi vừa nghe Hàn Tiềm báo cáo về La Mục Nhiễm.

- Kẻ đó đã giấu phu nhân một thời gian không để lộ chút thông tin gì, nhưng vừa mới điều bác sĩ ở bệnh viện Phục Nhân đến Hàng Châu, đó là nơi hắn đã giấu phu nhân. Có vẻ như hắn đang muốn hồi phục tình trạng sức khỏe cho phu nhân.

Tô Vận khẽ nhếch mép cười, giống như vừa tìm được một thú vui tiêu khiển gì đó. Hắn đưa tay nới lỏng carvat và bước nhanh hơn về phía xe của mình, không nhanh không chậm nói.

- Cậu tiếp tục tìm người đã gửi tin nhắn nặc danh cho Vi. Nếu tôi đoán không nhầm thì hắn có liên quan đến kẻ đã đem La Mục Nhiễm đi.

Hàn Tiềm gật đầu nhận lệnh.

Tô Vận vừa đi tới chỗ đậu xe thì đã ra lệnh cho tài xế đang đứng mở cửa xe đợi hắn.

- Tôi sẽ đi một mình,.

Mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng Hàn Tiềm cũng vừa kịp nghĩ lại lí do, liền cúi đầu nhận lệnh, đợi xe của hắn rời đi rồi mới đi làm việc của mình.

…………………………..

Vì phải giữ bí mật về thân thế của Trình Tố Vi, cũng như đứa con mệnh yểu của Lâm Nhược Tranh nên bà chỉ có thể đến thăm đứa bé vào ngày giỗ mỗi năm của nó.

Đứa trẻ được chôn cất trên một ngọn đồi phía tây ngoại ô thành phố, ngọn đồi phủ kín màu xanh của cỏ non, không khí vô cùng yên bình và trong trẻo. Ngôi mộ của đứa trẻ nằm bên cạnh một gốc cây, tán cây lan rộng che chở cho nó giống như một người mẹ.

Dù đã hai mươi tám năm trôi qua nhưng lần nào đến đây Lâm Nhược Tranh cũng nhớ như in ngày mà bà nghe bác sĩ đọc giấy báo tử của đứa con vừa mới được sinh ra của mình, bà còn chưa kịp ôm nó mà nó đã rời xa bà rồi, cả thế giới như sụp đổ ngay trước mắt của bà, khi đó bà đã nghĩ đến chuyện tự tử để có thể đi theo chăm sóc đứa bé biết bao nhiêu lần, tại sao lại trớ trêu đến như vậy? Mỗi khi nhớ con, bà càng hận người đàn ông đó, người được gọi là cha của con bà, ông ta đã giết chết đứa con của mình, nó cũng là đứa con giọt máu duy nhất của bà trong cuộc đời này. Ngày ngày bà đều cầu mong nó sẽ đầu thai vào một gia đình tốt hơn, không phải gặp một người mẹ tồi tệ như bà…

Lâm Nhược Tranh chậm rãi ngồi xuống bên bia mộ của con trai, cẩn thận phủi đi những chiếc lá khô trên đó, rồi mới đặt bó hoa lên. Bà thở dài nặng nề, có chút nghẹn ngào nói.

- Con biết không? Em gái con đã hỏi mẹ một câu rất lạ, nó làm mẹ nhớ đến con, trong một giây phút ngắn ngủi đó, mẹ đã hy vọng có phép màu xảy ra trong suốt hai mươi tám năm, mẹ đã nghĩ có khi nào con vẫn còn sống và đang sống rất tốt ở một nơi nào đó không? Buồn cười nhỉ? Mẹ đã chấp nhận sự thật là con đã mất từ lâu nhưng sao tự dưng hôm nay mẹ lại có hy vọng hảo huyền này chứ?

Nói đoạn, bà đột nhiên dừng lại vì hình như bà vừa nhớ đến điều gì đó, bàn tay vuốt ve tấm bia lạnh lẽo.

- Nếu con còn sống thì chắc bây giờ cũng trạc tuổi cậu ta rồi.

Không hiểu sao đột nhiên bà lại nhớ đến Tô Vận, thật trùng hợp là hắn cũng cùng tuổi với đứa trẻ này. Suýt nữa thì bà quên mất, không phải cả hai đều cùng một ngày sinh và cùng một bệnh viện sao? Và còn cùng cha nữa…chỉ khác là hắn còn sống rất khỏe mạnh, còn con trai bà lại chết yểu.

………………………………

Thì ra đây là nơi chôn cất của hắn sao?

Tô Vận dừng xe trước dưới đường lên ngọn đồi phía trước, nơi này rất yên tĩnh nên cũng ít người qua lại. Hắn ngồi trong xe, hạ cửa kính xuống nhìn về phía ngọn đồi, tâm trạng lúc này nặng nề đến khó tả. Đây là cảm giác còn sống nhưng lại được chôn cất ư? Cũng khá đặc biệt đấy nhỉ.

Đợi suốt một buổi, rốt cuộc hắn cũng đợi được Lâm Nhược Tranh đi ra. Nhìn người mẹ gương mặt đượm buồn sau khi thăm mộ của mình xong, tâm trạng của hắn lại thêm trùng xuống. Hôm nay bà lại gầy hơn rồi, mái tóc cũng đã hai màu, vậy mà hắn vẫn chưa một lần được nhìn bà kỹ hơn, chưa được một lần gọi bà một tiếng “mẹ”.

Cách xe của hắn một đoạn, Lâm Nhược Tranh choàng một chiếc khăn màu ấm đi ngang qua đường.

Trên chiếc xe kia, Tô Vận vẫn ngồi đó nhìn mẹ của mình, định đợi đến khi bà đi rồi hắn mới rời khỏi.

Rầm!

Tất cả diễn ra quá nhanh và quá bất ngờ, chiếc xe lao đến không một dấu hiệu báo trước. Chỉ vài giây trước Lâm Nhược Tranh vẫn còn khỏe mạnh bước trên đường, nhưng thoáng chốc bà đã ngã trên vũng máu.

Hai mắt Tô Vận mở to trong sự bàng hoàng, linh hồn như vừa bị rút sạch. Hắn kích động đến luống cuống cả tay chân, chạy nhanh nhất có thể đến chỗ mẹ hắn đang nằm.

Những người xung quanh lúc này cũng đã bao vây xung quanh hỏi thăm tình hình, người thì giúp gọi cấp cứu, người thì gọi cho cảnh sát địa phương.

Tô Vận đỡ người phụ nữ đang chảy rất nhiều máu lên, hai tay hắn run rẩy giống như đang cố níu giữ một thứ quý giá sắp mất đi. Điên cuồng gào thét.

- Cấp cứu! Cấp cứu đâu?

Rất nhanh xe cấp cứu đã đến, Tô Vận cùng nhân viên y tế đưa Lâm Nhược Tranh lên. Vừa mới vào xe hắn đã gào lên với đội cấp cứu.

- Còn không mau lái đi! Bà ấy mà có mệnh hệ gì thì các người cũng đi theo đấy!

Tất cả nhân viên y tế trên xe cấp cứu nhìn bộ dáng kích động cuống cuồng của hắn thì không thể nào phản kháng được, trên người hắn đầy máu, đôi máu đỏ rực đục ngầu, không còn chút bình tĩnh nào nữa.

Chiếc xe cấp cứu chạy với tốc độ nhanh nhất có thể, một phần là vì thiên mệnh cứu bệnh nhân, một phần là vì e sợ vị Tô tiên sinh này, như lời cảnh cáo của hắn thì nếu người phụ nữ này mà cấp cứu trễ thì tất cả bọn họ cũng coi như xong đời rồi.

…………………………….

Cuộc tiểu phẫu hoàn thành cũng là lúc La Mục Nhiễm cảm giác được tay chân cũng như cả cơ thể mình đã trở lại trạng thái bình thường. Đầu tiên là bà ta tự mình ngồi dậy, từ từ nắm chặt năm ngón tay lại và thả ra, bà ta mừng rỡ khoe với quản gia và bác sĩ bên cạnh.

- Tôi có thể cử động lại rồi này.

Bác sĩ cũng mừng thay cho bà ta, trước khi rời đi không quên dặn dò mấy câu.

Bị đứa con mình nuôi như chính con ruột làm cho liệt toàn thân phải nằm bất động trên giường, giờ thì con ruột lại giúp bà ta lấy lại cuộc sống bình thường, không cần phải nói trong lòng La Mục Nhiễm cũng đã có quyết định cho riêng mình rồi.

Vì thời gian bị tê liệt không quá dài nên cũng không để lại di chứng gì đáng ngại, bà ta có thể đi lại và hoạt động bình thường mà không cần phải tập vật lí trị liệu, mặc dù mấy ngày đầu sẽ có chút khó khăn do cơ thể mới bắt đầu thích nghi lại.

Thấy bà ta đã đặt hai chân xuống giường, quản gia nhanh chóng đến đỡ bà ta để giúp bà ta di chuyển những bước đi đầu tiên. Bà ta đang tập bước đi lại thì một người hầu chạy vào báo.

- Thưa phu nhân, thiếu gia đang đợi phu nhân trong vườn ạ.

La Mục Nhiễm nghe đến con trai thì không hề bận tâm đến tình trạng mới vừa phục hồi của mình mà bảo quản gia dẫn mình đi gặp con trai.

……………………………………

Tình trạng của Lâm Nhược Tranh đang được xác định là mất máu quá nhiều nhưng may mắn vẫn còn giữ được ý thức.

Nhìn mẹ mình được đẩy vào phòng cấp cứu trong tình trạng nguy kịch, Tô Vận suy sụp ngồi trước cửa phòng cấp cứu, khắp người dính đầy máu của bà, hai tay cũng nhuốm đỏ còn đang run rẩy.

Bên trong phòng cấp cứu đang bắt đầu cuống lên vì không còn máu dự trữ phù hợp với nhóm máu của bệnh nhân nữa. Một y tá nhanh chóng ra ngoài báo với người nhà bệnh nhân.

Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, Tô Vận liền chạy đến hỏi y tá đang đi ra.

- Bà ấy sao rồi?

Y tá nhìn dáng vẻ kích động của hắn vừa khuyên hắn bình tĩnh lại rồi mới nói tình trạng của bệnh nhân với hắn.

- Bệnh nhân mất máu quá nhiều, hiện tại bệnh viện không còn nhóm máu dự trữ phù hợp nữa. Anh là người nhà của bà ấy?

Tình trạng mất máu của Lâm Nhược Tranh và cả mối quan hệ của hai người lần đầu tiên có người hỏi đến khiến Tô Vận đứng hình mất mấy giây, cổ họng hắn nghẹn cứng, gật đầu và khó khăn nói rõ.

- Đúng vậy, bà ấy là mẹ tôi.

Y tá nghe vậy cũng tạm thở phào một hơi.

- Vậy anh cùng tôi đi xét nghiệm!

Tô Vận cũng không hề do dự mà lập tức đi cùng y tá đến khu xét nghiệm.

Câu trả lời vừa rồi của Tô Vận đã bị Tô Hạ Nhiên nghe hết, cô kinh ngạc đến mở to hai mắt. Mẹ của Tô Vận? Có thể là ai chứ? Hắn từng nói mình không phải con của La Mục Nhiễm, vậy mẹ của hắn thật sự là ai chứ?

Cô đi đến quầy lễ tân để tìm hiểu, một số bác sĩ và y tá trong bệnh viện này cũng có mối quan hệ quen biết với cô nên cũng không quá khó để hỏi thử. Không ngờ là hôm nay cô vừa đến đây hỗ trợ lại gặp phải Tô Vận.

Y tá trực quầy lễ tân vừa nhìn thấy Tô Hạ Nhiên đã tươi cười hỏi trước.

- Tiểu Nhiên, cô về rồi sao?

Tô Hạ Nhiên lắc đầu, nhìn về khu cấp cứu và hỏi y tá trực quầy lễ tân kia.

- Bệnh nhân mới được đưa vào phòng cấp cứu kia là ai vậy?

Y tá cũng nhìn theo về hướng đó, còn tốt bụng lấy danh sách bệnh nhân ra đưa cho cô xem.

- Bà ấy tên là Lâm Nhược Tranh, hình như bị đụng xe.

Lâm Nhược Tranh?

Đó không phải là mẹ của Trình Tố Vi sao?

Hai chân của Tô Hạ Nhiên suýt chút nữa không thể trụ vững cả người nữa, hai tay cầm danh sách đang run lên, gương mặt hồng hào trong chốc lát đã chuyển sang tái mét. Cô phải bám vào mép bàn của quầy lễ tân mới có thể đứng vững.

Mẹ của Tô Vận là Lâm Nhược Tranh, cũng là mẹ của Trình Tố Vi. Như vậy nghĩa là, nghĩa là Tô Vận và Trình Tố Vi là anh em cùng mẹ khác cha!

Vậy là suốt thời gian qua bọn họ yêu anh trai và em gái của mình? Thậm chí còn kết hôn rồi? Vậy thì đứa bé đã mất kia, nếu không xảy ra tai nạn đó thì đứa bé được sinh ra sẽ như thế nào chứ? Kết quả của mối quan hệ cận huyết thì không chết yểu thì hình hài cũng dị tật. Đây thật sự là nghiệt duyên sao? Bọn họ đã không nên ở bên nhau, ngay từ khi bắt đầu đã không nên rồi.

…………………………..

Mặc dù đã biết đó là mẹ mình nhưng giây phút nghe bác sĩ nói hai người có cùng nhóm máu và hắn có thể truyền máu cho bà thì hắn cũng không khỏi kích động. Đây là việc đầu tiên hắn làm được cho bà, cũng là lần đầu tiên hắn có thể nói với người khác người đó là mẹ của hắn.

Chính vì được truyền máu kịp thời từ Tô Vận nên bây giờ Lâm Nhược Tranh đã qua cơn nguy kịch. Nhưng phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, hắn vẫn ngồi đợi bên ngoài cho đến khi Trình Sở Uy đến.

Nhìn đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng, Trình Sở Uy lại đến hỏi Tô Vận.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao bà ấy lại bị tai nạn? Còn cậu? Cậu ở cùng bà ấy lúc đó? Cậu gặp bà ấy làm gì?

Tô Vận vẫn chưa khôi phục lại tâm tư, có vẻ như hắn chẳng có ý định sẽ trả lời những câu hỏi vừa rồi của Trình Sở Uy. Thấy hắn ngồi thất thần như vậy, ông cũng không định hỏi tiếp nữa, nhưng ông cũng vừa kịp nhìn ra cánh tay đang dán băng gạc của hắn, cùng với dáng vẻ này. Suy đoán của ông chẳng lẽ đã đúng.

- Cậu…cậu đã biết rồi?

Lúc này Tô Vận mới nhìn thẳng vào ông và nhìn xuống cánh tay vừa mới lấy máu của mình, đôi mắt sâu hút của hắn lộ rõ sự mệt mỏi chán chường, gật đầu một cái rồi lại nhếch mép cười tự giễu, chậm rãi nói.

- Quả nhiên, ông đã biết từ lâu. Vậy để tôi đoán xem nào, ông chính là người tráo đổi tôi và đứa trẻ còn lại?

Tuy có chút bất ngờ nhưng Trình Sở Uy không hề tỏ ra sợ hãi hay dè dặt chút nào, còn cao giọng khẳng định.

- Đúng vậy, tôi vì không muốn bà ấy phải vấn vương với cha cậu nên mới tráo đổi hai đứa nhỏ. Dù cậu là con của bà ấy nhưng sự thật cậu cũng là con của Tô Nhiếp Minh, cậu vẫn nên lớn lên ở Tô gia còn hơn là trở thành cơn ác mộng bám lấy mẹ cậu.

Sự thật của ba mươi năm trước hắn cũng đã biết hêt rồi nên chẳng còn gì khó hiểu khi Trình Sở Uy lại nói những lời này cả. Nhìn lại đèn trước phòng cấp cứu lần nữa, hắn chậm rãi đứng lên, nở một nụ cười bất lực.

- Khi tôi biết bà ấy là mẹ tôi thì cũng đã biết ông là người đã thay đổi thân phận của tôi rồi. Và hơn thế, tôi biết rõ Vi không phải em gái tôi, vì cô ấy không phải con ruột của Trình gia.

Nghe những lời này của hắn thì Trình Sở Uy liền nổi cơn thịnh nộ, nghiến chặt răng quát.

- Không phải cậu đã lớn lên rất tốt ở Tô gia rồi sao? Cậu có gì thiệt thòi chứ? Hãy cứ để mọi chuyện như vậy đi. Cậu nói ra mọi chuyện thì người bị tổn thương nhất chính là mẹ cậu và Vi Vi đấy! Hai mươi mấy năm qua bà ấy đã sống và nghĩ rằng cậu chết rồi, cả tôi và mẹ cậu đều xem Vi Vi như con ruột từ lâu, con bé cũng tin là như vậy. Bây giờ cậu đột nhiên xuất hiện nói với họ sự thật này thì mẹ cậu và Vi Vi liệu có thể vượt qua cú sốc này không? Cậu như vậy chính là ích kỷ đấy!

Tô Vận đưa tay lên day day mi tâm, vừa cười vừa lắc đầu.

- Ông đang sợ sẽ mất bà ấy? Không phải ông vẫn luôn đố kỵ với Tô Nhiếp Minh? Nếu mẹ tôi biết ông đã chia cắt bà ấy với con của mình thì chắc là lòng tin đối với ông cũng chẳng còn.

Dứt lời, hắn cũng đứng lại một lúc để quan sát vẻ mặt đang dần biến sắc của Trình Sở Uy, sau đó mới nhấc chân rời đi. Nhưng vừa đi vài bước, hắn lại dừng lại, không quay đầu hay xoay người mà vẫn giữ nguyên một thế đứng, nói lại một câu.

- Nhưng để bảo vệ Vi Vi, bí mật này cứ tiếp tục chôn vùi như ba mươi năm qua là được.

Nói xong hắn cũng dứt khoát rời đi, từng bước chân của hắn đều rất nặng nề và cô độc. Lần này thì chưa kịp rời khỏi khu phẫu thuật thì hắn lại chạm mặt với người vợ đang đòi li hôn của mình.

Trình Tố Vi đang vội vã chạy đến phòng phẫu thuật của mẹ mình nhưng lại rất bất ngờ khi lại gặp người đàn ông này ở đây.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, mấy giây đầu tiên còn chưa biết phải nói gì, sau một lúc thì cuối cùng Tô Vận cũng mở lời trước.

- Không cần phải quá lo lắng nữa đâu, bà ấy đã qua cơn nguy kịch rồi. Hai mắt Trình Tố Vi từ đầu đến cuối vẫn dán trên người của hắn, cô nhìn chiếc áo đã nhuộm đỏ và cánh tay đang dán băng gạc, gương mặt nhợt nhạt. Dáng vẻ này của hắn khiến cô có phần khó hiểu, và sự xuất hiện của hắn cũng như việc hắn đưa mẹ cô vào bệnh viện lại khiến cô thêm khó hiểu. Nhưng ngay sau đó cô như nhận ra điều gì đó, ánh mắt nhìn hắn không khác gì so với đang nhìn kẻ thù của mình, giọng điệu mỉa mai pha lẫn sự phẫn nộ. 

- Anh đừng bao giờ đến gần mẹ tôi nữa. Bà ấy sẽ không vô duyên vô cớ mà bị đụng xe đâu. Nếu anh còn đến làm phiền mẹ tôi thì tôi sẽ không nhân nhượng với anh nữa đâu.

Đi cùng cô là Hứa Vĩ Thành cũng có vẻ rất sốt ruột vì tình trạng của Lâm Nhược Tranh. Anh nhìn đôi vợ chồng đang li thân này vừa khó xử vừa lo lắng cho Trình Tố Vi. Nhưng dù sao cũng phải giữ phép lịch sự, đặc biệt là hiện giờ Tô Vận còn là xếp của anh nên anh cũng phải chào hỏi một câu.

- Tô tổng, đã làm phiền anh rồi.

Nhưng Tô Vận lại không chút hào hứng gì để bắt tay với anh. Hai mắt hắn chỉ chung thủy dán trên gương mặt của Trình Tố Vi.

Mà Trình Tố Vi chỉ nói mỗi một câu rồi tiếp tục đi thẳng, lướt qua hắn một cách vô tình, trước khi đi không quên trừng mắt nhìn hắn một cách căm phẫn, còn không để hắn có cơ hội trả lời hay biện minh.

Tô Vận chậm rãi xoay người lại nhìn người phụ nữ của mình đang đi về phía phòng phẫu thuật, tâm trạng hắn lúc này càng thêm rối rắm, cả mẹ hắn và vợ hắn đều vì hắn mà chưa bao giờ được hạnh phúc, hóa ra bất hạnh của họ đều là từ hắn mà ra…

……………………………….

Cứ tưởng sau khi đi lại được rồi sẽ được gặp con trai mình đầu tiên, nhưng thật không may La Mục Nhiễm vừa được quản gia dìu ra vườn thì lại nghe người hầu báo lại là con trai bà ta có việc gấp phải đi ra ngoài, có thể sẽ về muộn.

Cũng đành ngồi đợi thôi vậy, thật trùng hợp là bà ta vừa bật tivi lên thì tin tức đang phát về vụ tai nạn sáng nay của Lâm Nhược Tranh, Tô Vận cũng được đưa lên với thông tin là người đã đưa nạn nhân đến bệnh viện.

Chuyện gì thế này? Lâm Nhược Tranh đột nhiên lại bị tai nạn. Đây chắc không phải là trùng hợp ròi, nhưng nếu vậy thì có thể là kế hoạch của ai đây?

Mà Tô Vận có vẻ như đang chuẩn bị nhận lại mẹ ruột của mình rồi nên mới có mặt ngay lúc người phụ nữ đó gặp tai nạn. Nuôi nấng suốt hai mươi mấy năm trời hóa ra lại nuôi con của chồng mình với người phụ nữ khác. Không chỉ đơn giản là nuôi dưỡng thôi mà bà ta đã xem đứa con đó là con ruột của mình rồi, nhưng bây giờ chắc là hắn cũng chẳng buồn nhớ đến người mẹ này nữa.

Tin tức về tai nạn của Lâm Nhược Tranh đã thúc giục La Mục Nhiễm một lần nữa muốn đến gặp Tô Nhiếp Minh. Ông ta mà biết Lâm Nhược Tranh đang cấp cứu trong bệnh viện thì chắc sẽ lật tung cả thành phố này lên để tìm người đã gây tai nạn, và cũng đã rất lâu rồi bà ta chưa gặp lại chồng mình, trong tình trạng hiện giờ mà phải bắt gặp Tô Nhiếp Minh lo lắng cho Lâm Nhược Tranh thì đúng là một sự châm biếm đối với La Mục Nhiễm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play