Bóng đêm liêu nhân, ái muội lan tràn.

Trên chiếc giường gỗ lớn.

Tô Nhan trở mình, gối đầu lên cánh tay ngừoi nọ, y liền dùng tư thế này đánh giá nam nhân trước mắt đã sáu năm không gặp, hắn thành thục rất nhiều, khuôn mặt lại càng thêm tuấn mỹ, bên môi đã có chòm râu lún phún, một đôi mắt mắt càng nhuệ khí bức người, nhìn liền làm nhân tâm ngứa ngáy khó nhịn.

Thấy đối phương không có phản ứng, y cố ý ở mặt trên cọ xát vài cái, Âu Dương Lam liền nghiêng mình đem y ôm vào trong ngực, than âm khàn khàn hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Nhan không trả lời, chỉ là đột nhiên duỗi tay cầm lấy dục bọng đứng thẳng của hắn, ôn nhu cười: “Ta đã tốt rồi.”

Ngụ ý vô cùng sáng tỏ.

Âu Dương Lam lại chỉ là buộc chặt cánh tay, đem người càng khẩn vây ở trong lòng ngực: “Từ từ đã, ngủ được không.”

Tô Nhan sớm biết hắn sẽ phản ứng như thế cũng không nóng nảy, chỉ là làm thêm mấy động tác vuốt vuốt, đồ vật hung mãnh phía dưới thoáng cái động lên, Âu Dương Lam kêu lên một tiếng, bắt lấy bàn tay không an phận, trầm giọng cảnh cáo: “Ngươi chơi với lửa.”

“Ta biết.” Tô Nhan chớp chớp mắt, cười đến rất là đắc ý.

Âu Dương Lam bất đắc dĩ thở dài, một lần nữa đem y khảm vào vòng tay, thanh âm ôn nhu tinh tế: “Thân mình ngươi mới vừa khỏi hẳn, ban ngày lại cùng bọn Bắc Linh chơi như điên nữa, hiện tại ngủ được không?”

“Không được!” Tô Nhan thong thả hữu lực phun ra hai chữ, một bàn tay bị Âu Dương Lam bắt lấy, liền đôi thành một cái tay khác.

Âu Dương Lam nhịn thật sự vất vả, giọng nói ám ách, lộ ra một tia nguy hiểm: “Tô Nhan, nghe lời.”

“Ta nghe Hoa Lân nói, sáu năm này ngươi một mực cấm dục?” Mí mắt khiêu khiêu, Tô Nhan cười hỏi.

Âu Dương Lam mím môi, nghĩ thầm nên đem Hoa Lân sớm một chút gả ra ngoài cho thỏa đáng.

“Kỳ thật a, ta cũng trôi qua rất vất vả.” Tô Nhan khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói. Âu Dương Lam liền lập tức buông tay ra, ngược lại bưng lấy mặt y: “Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?” Hắn hiện tại luôn là phi thường dễ khẩn trương, chỉ cần Tô Nhan có một biểu tình rất nhỏ, nói một câu không có ý nghĩa, thậm chí làm một ánh mắt nhàn nhạt đều có thể làm hắn cảm thấy bất an.

Tô Nhan nhìn khuôn mặt lo lắng của hắn, đột nhiên lấn qua, xoay người đè trên người hắn, cúi người nói bên tai, nhả khí như lan: “Sáu năm này ta vẫn luôn nằm ở trên giường, mỗi ngày đều nghe thấy ngươi nói chuyện, chính là vẫn chưa tỉnh lại. Kỳ thật, ta đã đến cực hạn.” Nói xong, hoàn toàn không cho Âu Dương Lam có cơ hội nói chuyện, liền dùng sức hôn xuống.

* Thổ khí như lan: câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người. (Theo 7days12months.wordpress)

Môi lưỡi nháy mắt chặt chẽ dây dưa ở bên nhau, hai đầu lưỡi linh động gắt gao quấn lấy đối phương, không chút nào lơi lỏng.

Âu Dương Lam ôm người phía trên nhẹ nhàng nghiêng mình, liền đem người đè ở dưới thân, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, sợi chỉ bạc trong suốt giữa hai cánh môi lập tức đập vào trong mắt, Tô Nhan mặt đỏ lên, lại vẫn cười: “Tắt đèn.”

“Vì sao?” Âu Dương Lam một tay xoa dung nhan càng thêm tinh xảo, hỏi đến không chút để ý.

Tô Nhan nhìn cái gương đồng cách đó không xa, hơi hơi mỉm cười: “Thân mình của ta thật sự không có gì đáng xem đâu, vẫn là……” Câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói, quần áo trên người đã bị nam nhân một phen xé xuống, nam nhân vung tay lên, tơ lụa rách nát thành từng mảnh nhỏ chậm rãi rớt lung tung trên sàn nhà.

Tô Nhan sửng sốt, ngay sau đó giơ tay câu lấy cổ nam nhân, cười đến vô cùng đắc ý: “Hoàng tử điện hạ, ngươi thật là càng ngày càng đáng yêu.”

Âu Dương Lam cúi đầu hôn cái trán y, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nửa thân trần của y, đích thật là có hơi gầy, trước ngực kia hai điểm đỏ bừng lại càng thêm kiều diễm, Âu Dương Lam cúi đầu, lập tức bao lại tiểu anh đào mẫn cảm kia, Tô Nhan thở gấp một tiếng, không chút nào ra vẻ phun ra rên rỉ.

“A…… Ân……”

Tiếng rên rỉ yêu kiều thở gấp khiến cho nam nhân bên trên càng thêm động tình, ngón tay từ trước ngực chậm rãi lần xuống phía dưới, đi vào cấm địa không người đụng vào. Tấm vải lót trên người Tô Nhan rất nhanh đã bị cởi xuống, lộ ra nửa đĩnh hành mầm, Âu Dương Lam giương mắt nhìn người nọ thần sắc mê loạn, cúi đầu đem vật nhỏ đáng yêu kia toàn bộ ngậm vào trong miệng.

Đầu lưỡi không ngừng liếm lướt vật nhỏ ngượng ngùng, cảm giác nó ở trong miệng dần dần trướng đại, tràn đầy, cùng với Tô Nhan càng ngày càng thở dồn dập, một cổ nhiệt lưu ấp áp nháy mắt vọt vào cổ họng hắn.

Ực ực.

Âu Dương Lam cảm thấy mỹ mãn đem bạch trọc nhàn nhạt kia nuốt xuống, sau đó chậm rãi cúi người, nhẹ giọng nói: “Tới, ngươi cũng nếm thử hương vị chính mình đi.” Nói xong đã ngậm lấy môi Tô Nhan, cọ xát dây dưa.

Hai người đều hôn đến dị thường động tình, trong phòng cũng nhiễm hơi thở ái muội.

Tô Nhan vẻ mặt ửng đỏ nằm trên khăn trải giường tố nhã, hải đường nữa đêm lại một lần nở rộ, ưu nhã mỹ lệ.

Ánh mắt Âu Dương Lam cực nóng bình tĩnh nhìn y, ánh mắt chuyên chú nhiệt liệt, tuy là Tô Nhan cũng không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng, muốn kéo chăn để che lại bị nam nhân một phen kéo lấy cánh tay, hôn môi gấp gáp lập tức đè xuống.

Ngón tay người nọ hơi lạnh từ lưng y một đường trượt xuống, lướt qua vòng eo tinh tế, đi vào kẽ hở giữa mông, cuối cùng tới nơi đã lâu chưa bị người chạm qua.

“A!” Tô Nhan kinh suyễn một tiếng, tình dục trong mắt càng tăng lên.

Ngón tay gắt gao bám vào cần cổ thon dài của nam nhân, thân mình hơi hơi uốn lượn thành một đường cong mỹ mãn: “Ân…… Lam……”

Âu Dương Lam thích nhất bộ dáng động lòng người này của Tô Nhan, ngón tay liền theo cánh mông chậm rãi trượt vào, khô khốc, xúc cảm chặt chẽ làm trán hắn dần dần chảy ra một tầng mồ hôi mỏng manh, Tô Nhan nâng người lên hôn đôi hắn thâm thúy của hắn, cười nói: “Từ từ tới, ta sẽ không ngủ.”

Lời nói khiêu khích, Âu Dương Lam tất nhiên là nghe không được, lại vẫn cố kỵ thân mình yếu ớt, từng chút từng chút đem ngón tay nhấn vào.

Cảm giác bị dị vật xâm lấn cũng không dễ chịu, Tô Nhan cau mày, bên môi lại trước sau treo một nụ cười: “Âu Dương Lam, ngày đó ngươi khóc.”

“Ừ.” Âu Dương Lam khom người, ngón tay còn tại nơi cấm kỵ tàn sát bừa bãi, trên mặt thâm tình ẩn hiện, nhẹ giọng nói: “Ta cho rằng ngươi rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại.” Tô Nhan liền cười đến càng vui vẻ, bờ môi chậm rãi dựa lại, mút lấy cánh môi mảnh khảnh của hắn, thật lâu sau mới nói: “Lần đầu tiên ngươi khóc vì ta, a!” Tiếp theo lại là một tiếng ngâm khẽ, ngón tay phía sau đã làn ngón thứ ba, Âu Dương Lam cười hôn trán y cái nữa, đem ngón tay rút ra một lượt.

Tô Nhan lập tức cảm giác được vật thô tráng nóng rực để ở vị trí phía sau mình.

Trong lòng không hốt hoảng chút nào, ngược lại Tô Nhan đem thân mình điều chỉnh thành một tư thế thích hợp cho hắn dễ tiếng vào, rất có một loại cảm giác dẫn lang nhập thất.

Lửa nóng trong mắt nam nhân càng rực, trầm mình xuống, đem vật kia tiến vào nơi mềm mại ấm áp để nơi đó bao bọc lấy mình.

Đã lâu chưa bị xâm nhập thình lình bị quái vật khổng lồ càn quấy một phen, chờ vật kia vừa tiến vào liền cắn chết không bỏ. Âu Dương Lam bang một tiếng vỗ lên mông y: “Ngoan, thả lỏng.” Tô Nhan cau mày theo lời thả lỏng thân thể, địa phương phía sau vẫn là cảm giác không khoẻ.

Y ngủ đến lâu lắm, mà ngay cả loại chuyện khiến người vui sướng này cũng quên đến không còn một mảnh.

Âu Dương Lam tựa nhìn ra tâm tư của y, đột nhiên đĩnh một cái, đụng phải nơi sâu nhất.

Vì thế, Tô Nhan liền vẻ mặt mê loạn kêu ra tiếng, thanh âm bị một lớp song áp đảo, như muốn đem nóc nhà xốc lên mới cam tâm.

Nam nhân trong mắt mang ý cười, mỗi một lần đều nhẹ nhàng rời khỏi, sau đó lại dùng lực đỉnh đi vào, cảm giác chính mình bị nơi ấm áp vây quanh, rất nhiều lần đều nhịn không được muốn phát tiết, lại đều cường ngạnh nhịn xuống.

Địa phương mẫn cảm nhất bị người hung hăng va chạm, khiến cho Tô Nhan vô pháp tự hỏi bất luận chuyện gì, chỉ có thể theo bản năng kêu thành tiếng, hiện tại tên là gì cũng không biết, thân thể tựa như một con thuyền mặc nước chảy bèo trôi, sóng có bao nhiêu lớn, thân thể liền bị nhấn bấy nhiêu.

Dục vọng khổng lồ tráng kiện của nam nhân ở địa phương đáng xấu hổ từng chút từng chút trừu cắm ra vào, mỗi một lần va chạm mang theo tiếng nước khiến cho phòng trong một mảnh dâm mĩ đúng nghĩa. Tô Nhan giống như một đóa hải đường rách nát nằm ở trên giường, mặc cho nam nhân trên người như đang hóa thành mãnh thú vô độ đòi lấy.

“Âu Dương Lam…… Âu Dương Lam…… Lam……”

Y luôn là như vậy kêu tên của hắn, cũng không biết khi chính mình kêu tên này, trên mặt là thâm tình cỡ nào.

Đôi mắt nam nhân trầm xuống, dục vọng thật sâu khảm nhập thân thể y, lại đột nhiên cúi đầu hung hăng hôn lên môi đỏ bừng của y, chỉ nghĩ hung hăng chà đạp cánh môi kiều nộn, làm nơi đó hoàn toàn đánh thuộc về hắn là ký hiệu của riêng Âu Dương Lam hắn.

“Tô Nhan, ngươi là người đầu tiên ta yêu mến nhất,” trong khe hở hôn môi, nam nhân nhẹ nhàng nhấn rõ từng chữ: “Cũng là người cuối cùng.”

“Là vinh hạnh của ta.” Y chậm rãi mở đôi mắt mỏi mệt, tươi cười ở sáng ngời dưới ánh đèn uyển chuyển như ánh trăng.

Cứ vậy bừng sáng, lại tỏ tường.

HOÀN.

======================

Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc bằng H-scene, tốt đẹp vô cùng a ~~~

PS:《 tạc niên 》 định chế đã khai thông, tặng kèm phiên ngoại độc nhất vô nhị về kiếp trước, có hứng thú muội tử có thể mua về đọc a. (^o^)/~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play