Tô Nhan thấy nàng không nói lời nào, bèn nhấc chân đến gần: “Vương Quý Phi, ngươi cảm thấy, phụ thân ta sẽ thực hiện lời ông hứa hẹn sao?”

Vương Chân chậm rãi ngước lên, trong mắt lấp đầy một loại hoảng sợ và tuyệt vọng, ngay sau đó lại hiện ra một tia kiên định, nàng chậm rãi mở miệng: “Vì sao không? Thừa tướng đại nhân từ trước đến nay nói là làm, Chân nhi vĩnh viễn đều sẽ đứng bên cạnh chàng, ủng hộ chàng.”

“Cho nên, ngươi tiến cung cũng là vì Thừa tướng?” Tiêu Tuyệt một bên nhịn không được xen vào.

Vương Chân lộ ra một mạt tươi cười ngượng ngùng, kia thoạt nhìn giống như mối tình đầu của tiểu nữ hài. Thanh âm nàng vẫn hàm súc ý vị của nữ tử trưởng thành, trong mắt là hồn nhiên đồng dạng với thiếu nữ: “Thừa tướng đại nhân là người thiện lương, với Chân nhi mà nói, chàng là thân nhân duy nhất trên đời này. Nếu không phải chàng, Chân nhi sớm đã hóa thành một phôi đất vàng, cho nên Chân nhi nguyện ý vì hắn làm bất cứ việc gì, cho dù là gả cho một người mình hoàn toàn không yêu cũng không sao cả.”

Tô Nhan nhìn nàng, tựa hồ đem người Thừa tướng thiện lương trong miệng nàng cùng kẻ ý đồ mưu phản Tô Nguyên Tu liên tưởng cùng một chỗ, nhưng vô luận nỗ lực thế nào cũng không có biện pháp đem hai người nhập lại thành một. Tô Nhan đột nhiên vì Vương Quý Phi trước mắt này cảm thấy tiếc hận thay. Nàng yêu một nam nhân lớn mình một nữa tuổi đời, nhưng mỗi ngày phải dùng việc sinh hoạt với nam nhân khác để duy trì ảo ảnh, còn mơ ước đến một ngày cùng người kia chung thân cuộc đời.

Đáng buồn đến cỡ nào.

Tô Nhan đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, nói với Tiêu Tuyệt đắng sau: “Chúng ta đi thôi.”

Tiêu Tuyệt nhíu nhíu mày, giương mắt nhìn nữ nhân đầu bù tóc rối đang ngồi dưới đất, nháy mắt đã sát khí đã che lấp mắt hắn, lúc Tô Nhan xoay người lại thúc giục, hắn đã khôi phục thần sắc như cũ.

“Tô Lục công tử, kỳ thật Thừa tướng không muốn giết ngươi.” Vương Chân dùng hai tay vịn cây cột nhà lao, thanh âm không nghe ra cảm xúc.

Tô Nhan dừng bước: “Ngươi nghĩ ta có tin không?”

Vương Chân giống như đang cười, thanh âm giữa không gian an tĩnh có chút khủng bố: “Ta vì sao phải lừa ngươi, tin cũng được không tin cũng được, dù sao hổ dữ không ăn thịt con, huống chi, Thừa tướng đại nhân vốn là một người thiện lương.”

Tô Nhan nghe xong không nói gì, chỉ cố gắng bước nhanh về phía trước.

Thời điểm bọn họ rời khỏi đại lao, mấy ngục tốt nằm trên bàn tiệc vẫn chưa tỉnh lại, sắc trời bên ngoài vẫn âm u. Bọn họ đứng trước đại lao, phảng phất như đứng trước một hồ nước sâu thẳm, lúc nhìn bầu trời sẽ phát hiện nó đen đến dọa người, ngay cả một tia sáng cũng không thể xuyên thấu.

“Tiêu Tuyệt, quyền lợi rốt cuộc là thứ gì? Vì sao nhiều người muốn có nó đến vậy?” Tô Nhan ngửa đầu, đôi mắt bị sắc trời nhuốn một mảnh đen kịt.

Tiêu Tuyệt bảo trì trầm mặc, sau một lúc lâu mới chậm rãi trả lời: “Ma quỷ.”

Tô Nhan nghe vậy nhẹ nhàng cười, hai con ngươi hơi nheo lại khiến cho cảnh tượng trong mắt lập tức bị ép xuống: “Ngươi nói đúng, nó chính là ma quỷ.”

“Phụ thân ta cả đời lăn lộn chốn quan trường. Khi còn nhỏ, ta chỉ cảm thấy ông ấy là một vị quan tốt bởi vì ông ấy thường lắng nghe lời dân, cùng dân chịu khổ. Thời gian trôi qua, ông ấy dần thay đổi, trở nên bảo thủ, trở nên âm trầm bất định, dã tâm của ông ấy không phải là thứ dễ có. Ông ấy rõ ràng biết, nhưng lại biến mình trở thành con thiêu thân.” Tô Nhan chậm rãi nói, ngữ khí an tĩnh như không. Tô Nhan không hẳn muốn đem những chuyện vốn giấu trong lòng nói cho Tiêu Tuyệt nghe. Giờ khắc này, có lẽ y chỉ muốn tìm một người hoặc là thứ gì để tiếp thu nỗi lòng tràn đầy thê lương của mình.

Tiêu Tuyệt rất phối hợp không nói gì, vì thế Tô Nhan lại tiếp tục nói: “Vương Chân là cô nhi ông ấy nhặt được từ rất nhiều năm trước. Nàng tiến cung cũng là chịu sai sử của ông ấy. Nếu ta biết trước, khi đó ta nhất định ngăn cản. Hiện giờ ta vốn định giết nàng nhưng ta không hạ thủ được. Có phải ta vô dụng lắm hay không? Rõ ràng biết còn cố tình mặc kệ, sớm hay muộn sẽ có một ngày, tất cả mọi người trong phủ Thừa tướng sẽ bị liên lụy, nhưng mà……”

Câu nói kế tiếp bị Tiêu Tuyệt đánh gãy, Tiêu Tuyệt vẫn bộ dáng lạnh lùng lại đột nhiên nói một câu: “Không cần để ý, ông ta là ông ta, ngươi là ngươi, hơn nữa ta sẽ vĩnh viễn đứng ở bên cạnh ngươi.” Tiêu Tuyệt luôn không thích những lời sao rỗng mà hôm nay lại trôi trải nói ra khiến Tô Nhan không khỏi sửng sờ, sau đó lập tức cười ra tiếng.

“Tuy rằng bản công tử võ nghệ cao cường, nhưng đứng trước cửa đại lao nói chuyện phiếm sẽ khiến ta mất đi phong độ đó.” Tiêu Tuyệt vừa nói vừa thuần thục ôm vòng eo mảnh khảnh, nhún một cái cả hai người liền bay lên nóc nhà. Hai người bọ họ giống như lúc đi thuận lợi trở về phủ Hoàng tử. Hai chân vừa mới chạm xuống Lạc Anh Các, liền nghe thấy thanh âm Âu Dương Lam tức giận: “Cút! Một đám vô dụng!”

Tô Nhan mím môi nhìn vào phòng chỉ thấy bóng lưng Âu Dương Lam lạnh nhạt tức giận, bên chân hắn quỳ một đống người, Hoa Lân cùng Tả Kỳ cũng ở trong đó. Tô Nhan trong lòng ngẩn ra, đang chuẩn bị bước đến lại ngó thấy thân ảnh Nam Cẩm đi vào, hắn như là từ địa phương rất xa đi tới. Trong viện ngọn đèn sáng ngời rất tốt phụ trợ cho hắn thêm phần phong trần mệt mỏi. Hắn thấy Tô Nhan đứng đây lập tức khựng lại, trên mặt nháy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó mới lên tiếng: “Thiếu gia tìm ngươi cả đêm.” Sau đó tầm mắt hắn dừng trên người Tiêu Tuyệt rồi không nói nữa.

Âu Dương Lam nghe thấy tiếng Nam Cẩm lập tức xoay người lại.

Tiếng tim đập quen thuộc lần nữa đã trở về, Tô Nhan vẫn cố đứng trong khoảng sân trống trải, dũng cảm đón nhận tầm mắt đen láy từ xa xa phóng tới. Tô Nhan lập tức cảm giác được trong đôi mắt kia là cổ cuồng phong cường đại lăng liệt, thổi vào lòng y từng trận đau đớn.

Lúc này, y lại để Âu Dương Lam lo lắng.

Hoa Lân thấy Tô Nhan nguyên vẹn đứng ở trong viện không khỏi vụng trộm thở phào một cái, sau đó hắn giương mắt nhìn thiếu gia nhà mình mới phát hiện đôi mắt thiếu gia đã thẳng tắp rớt trên người Tô Nhan. Hoa Lân chậm rãi đứng dậy, đem bọn hạ nhân lặng lẽ rút đi. Âu Dương Lam đứng ở trong phòng, Tô Nhan đứng ở trong viện, tầm mắt hai người xuyên qua một đống người va chạm giữa không trung, nháy mắt tóe lên vô số tia lửa.

Chờ đến lúc những người không liên quan rút đi sạch sẽ, Âu Dương Lam mới từ trong phòng chậm rãi đi ra, phía sau hắn phản chiếu khí thế bàng bạc lại tựa như phát ra từ bức sơn thủy đồ, đôi mắt phẫn nộ bị áp xuống dưới cố gắng dùng tỉnh táo mà bao trùm lại. Tô Nhan đứng tại chỗ, người đối diện càng lúc càng gần.

Tiêu Tuyệt lúc này đột nhiên đi lên che trước người Tô Nhan, ý tứ kia phi thường rõ ràng, nếu Âu Dương Lam muốn làm gì với Tô Nhan, hắn tuyệt sẽ không thủ hạ lưu tình, cho dù người này là chủ tử của mình cũng không được.

===================

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường 2 hào

Ngày nọ, Thái Dương Quân tâm tình rất tốt, chuyên chú chiếu sáng đến hăng sai.

Tối hôm qua bị cầm thú giày vò ăn sạch nên sáng ra khi Tô Nhan ngồi trước bàn, hai mi mắt bắt đầu đánh nhau vô cùng kịch liệt.

Cầm thú thấy vậy không khỏi mừng thầm, thò tay lại gần khảy khảy.

Tô Nhan lười mở mắt, nói: “Thiếu gia, thỉnh không cần đùa giỡn ta.”

Cầm thú (Âu Dương Lam) cười, rằng: “Ngươi không để cho ta đùa giỡn, chẳng lẽ muốn ta đi đùa giỡn người khác sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play