*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu nói trời mùa hè của thủ đô giống như một cái lò nướng khổng lồ, mặt trời nóng bỏng nướng con người đến bốc hơi, thì ngày mùa hè ở phương nam là một cái lồng hấp lớn, hơi nước nóng hầm hập hấp chín mọi người đến mức vô cùng ngột ngạt.
Miêu Miêu vẫy vẫy tay, tiêu sái chào tạm biệt thủ đô, lúc này cô hoàn toàn không biết được nỗi phiền muộn của Triều Tử, cô đang chán nản đi dạo quân khu cùng Địch Mặc.
Đúng vậy, là đi dạo. Địch Mặc tới để công tác, nhưng Miêu Lê thì không, cô đi đi lại lại như thế này, chẳng phải là đi dạo hay sao.
"Tại sao thời tiết hôm nay ngột ngạt như vậy, ngay cả thở cũng không nổi nữa!" Miêu Lê vung vẩy vạt áo hòng quạt lấy gió.
Địch Mặc thấy động tác của Miêu Lê còn có chừng mực nên không lên tiếng.
Đồ Miêu Lê mặc trên người là quân phục do Địch Mặc đưa cho. Tổng cục chính trị phái người tới quân khu khảo sát, thuộc về chuyện trong bộ phận quân đội, nha đầu Miêu Lê đi theo sau chạy đông chạy tây, mặc quần áo hàng ngày hoặc đồ thời trang sẽ không ra thể thống gì. Cho nên cô đành phải mặc bộ quân phục, đến nỗi phải tháo quân hàm đi, Địch Mặc cũng không thể phạm phải loại sai lầm này.
Nha đầu Miêu Lê hơi bị chinh phục, cô nhìn bản thân "hiên ngang oai hùng" sau khi mặc quân phục ở trong gương, trong lòng cô cũng rất thích thú, nhưng không được hoàn mỹ vì không có quân hàm. Dù sao trên vai thiếu mất thứ bắt mắt kia thì cũng cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng đây là kỷ luật, cô chỉ có thể ngước mắt nhìn vạch quân hàm trên vai Địch Mặc mà chảy nước miếng.
Quân phục làm bằng vải cotton, mặc lên người mềm mại và thoáng khí, nhưng thời tiết phương nam thật sự quá oi bức, mồ hôi thấm trên quần áo màu xanh nhạt làm ướt một mảng lớn, da dẻ cũng đen đi nhiều.
Sĩ quan cùng đi khảo sát địa bàn là người có mắt, thấy cô gái nhỏ Miêu Lê như vậy, không có quân hàm nhưng vẫn theo bên cạnh Địch Mặc đi lần lượt mấy cái quân khu, tuy Địch Mặc có tác phong rất "nghiêm khắc" trong truyền thuyết là không nói nhiều, nhưng từ hành động cho thấy anh vô cùng nhân nhượng, đương nhiên viên sĩ quan sẽ đoán Miêu Lê là một người có lai lịch, nên dọc đường đi rất quan tâm. Lúc này viên sĩ quan nghe thấy câu nói của Miêu Lê, liền cười tít mắt đề nghị: "Ai nói không phải chứ. Chúng tôi ở ven biển, không khí hơi ẩm ướt. Hai ngày nay hơi nóng, nếu như có gió thì sẽ tốt hơn. Hay là tiểu đồng chí quay lại xe nghỉ ngơi trước? Trong xe có điều hòa."
Tuy Miêu Lê nóng đến bực bội, nhưng cô ngẩng đầu nhìn Địch Mặc rồi từ chối: "Trương doanh trưởng, cám ơn anh, hay là thôi đi. Anh và mọi người ở đây nhiều năm như vậy, còn có thể quen được, tôi chỉ ở một lát mà không cố gắng được sao?"
"Cô gái nhỏ như cô sao có thể so sánh với đám người thô kệch chúng tôi, bằng không, cô uống nước lạnh đi." Trương doanh trưởng nói xong, bên kia đã sớm có lính cần vụ nhanh nhạy chuyển cho chai nước khoáng vẫn còn đang tỏa ra hơi lạnh.
Miêu Lê lập tức nói cảm ơn, cô vui vẻ nhận lấy, vặn nắp chai ra uống vài ngụm rồi quay đầu nhìn Địch Mặc một cái.
Trương doanh trưởng nói khách khí vài câu, anh vốn không muốn tiếp tục nhiều chuyện, chỉ là thấy hai người này "liếc mắt đưa tình", suy nghĩ trong đầu tự nhiên xoay vài vòng, nhân tiện hỏi: "Tiểu đồng chí thật khá, hiện giờ không có nhiều cô gái bằng tuổi cô có thể chịu khổ, đúng rồi, còn chưa biết tên cô đấy?"
Địch Mặc tiếp lời: "Lần này Trương doanh trưởng nhìn nhầm rồi thì phải? Miêu Miêu của chúng ta không phải là cô gái được chiều chuộng như cô gái nhà bình thường khác. Khuê nữ nhà họ Miêu, lần này theo tôi đi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT