Tất cả mọi chuyện, đều vô tình xảy ra vào những ngày vô cùng bình thường. Đó, chính là cuộc sống của chúng ta.
Tối nay, ăn cơm hơi muộn, lúc đi ra ngoài thì trời đã tối đen. Địch Mặc lái xe đưa Miêu Lê về nhà.
Đến cổng tiểu khu, anh xuống xe, sau đó anh nói với cô bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Đêm nay trăng đẹp, chúng ta đi dạo đi.”
Vì thế, Miêu Lê không có cách nào để từ chối nên đành phải đi cùng đồng chí Địch Mặc tới hoa viên gần tiểu khu.
Lúc cột đèn đường kỳ lạ ở góc phía bắc hoa viên xuất hiện trước mắt đến lần thứ tư thì rốt cuộc Miêu Lê không nhịn được nữa, cô nhìn chăm chú vào vầng sáng trắng phía trước, cô nói: Địch Mặc, anh có điều kiện gì thì mau nói ra đi, chỉ cần là điều mà Miêu Lê tôi có thể làm được, tôi tuyệt đối không từ chối.
Đợi hồi lâu không nghe thấy câu trả lời, cô quay sang nhìn thì thấy Địch Mặc đang ngửa đầu nhìn mặt trăng tròn vành vạch trên đỉnh đầu.
Miêu Lê không nói gì. Vậy mà cô lại có thể vướng vào cái cảnh ngớ ngẩn cùng người ta nghiên cứu trăng sao! - - Đánh chết cô cũng không tin Địch Mặc đang vọng tưởng tới chị Hằng trên mặt trăng.
Chuyện này, phải nói từ hai tháng trước. Vào ngày đó, chuyện bất ngờ xảy ra liên tiếp.
***
Juli sắp về nước!
Tin tức truyền ra, bùng nổ đến mức khiến người ngã ngựa đổ, lúc ấy Miêu Lê đang nghe điện thoại.
"Cảm ơn sự hợp tác của ngài, tạm biệt." Giọng nói ngọt ngào du dương như nước ấm rót thêm mật, mềm mại lướt qua cổ họng thấm vào lòng.
Nói xong câu chào sau cùng rồi ngắt điện thoại, Miêu Lê nhìn thời gian, rất tốt, công việc của hôm nay đã hoàn thành sớm.
Miêu Lê làm nhân viên công ty nghiên cứu thuộc văn phòng quốc gia, nhiệm vụ chủ yếu là gọi điện và thẩm tra.
Cô rất hài lòng với công việc này.
Có rất nhiều người - - Đặc biệt là mấy anh bạn coi trời bằng vung, không giàu thì cũng sang trong đại viện kia - - Luôn xem thường chức vụ ba không, không kỹ thuật, không quyền thế, không tiền tài này của cô, nhưng cô cảm thấy làm công việc này rất vui vẻ. Ai bảo cô là một cô nhân viên ba không, không có lý tưởng, không có chí khí, không có mắt cơ chứ.
Ha ha, giọng của bổn cô nương hay nên thích gọi điện thoại khoe giọng thì có làm sao? Ngươi làm gì thì làm đi, đừng làm phiền cuộc sống nhàn nhã đại ẩn tại thị* của bổn cô nương.
*Đại ẩn tại thị: Nơi ẩn náu tốt nhất là ở thành thị. Dựa theo thành ngữ Trung Quốc “Đại ẩn tại triều, trung ẩn tại thị, tiểu ẩn tại lâm”, ý nói nơi lẩn trốn tốt nhất là trong triều, sau đó là ở thành thị và cuối cùng là ở trong rừng.
Miêu Lê cố gắng tham chính, nhưng mà cô thích cuộc sống của một nhân viên nhỏ bé hơn. Giống như hiện tại, đi làm rồi ngồi gọi điện, lĩnh tiền lương, không quan tâm đến bất kỳ điều gì khác. Nếu như quá rảnh rỗi, thì cô về đại viện tìm mấy anh bạn để trút giận, cực kỳ có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh. Giống như ngày hôm nay, nhân giờ nghỉ trưa gọi mấy cuộc điện thoại, buổi chiều cô sẽ có thể chuồn đi. Ngày hôm nay trôi qua, thực sự dễ chịu hơn heo......
Lúc tiếng MSN hiện thông báo, cô đang thầm vui sướng với kế hoạch chuồn đi dạo buổi chiều hoặc là tìm người chơi mạt chược, chọn đi chọn lại, cô chọn Juli.
Juli là con gái của chú Chu trong đại viện, bạn của Miêu Lê, còn được xem là khuê mật* của cô. Kỳ thật từ tận đáy lòng hai người ai cũng không muốn gặp ai, nhưng tốt xấu thì cũng là hai cô gái xấp xỉ tuổi nhau còn lại ở đại viện. Dù sao hai người cũng chỉ có thể làm bộ như keo như sơn hành hạ lẫn nhau và cùng nhận được sự bảo vệ của mấy anh bạn xấu xa.
*Khuê mật: bạn cực kỳ thân, chia sẻ với nhau về mọi thứ.
Tin nhắn của Juli gửi tới với giọng ngọt như mía lùi: Bảo bối, nhớ tớ không?
Lại làm bộ thân thiết, Miêu Lê chịu đựng cơn buồn nôn đến nổi da gà mà trả lời: Đương nhiên. Chị em tốt, nước hoa của Champs Elysees còn không mùi mẫn bằng cậu đâu?
Juli: Ồ, NO, bạn tốt à, cậu vĩnh viễn sẽ không hiểu được ý nghĩa của sự thời thượng đối với người hiện đại đâu, nhưng mà tớ cho cậu biết một tin bất ngờ, tớ đã đặt vé máy bay ngày mai, nhớ tới đón tớ nhé.... Hôn cậu.
Cái gì! Cánh tay cô gạt đổ ly trà bên cạnh, thay vì lấy khăn lau sạch, cô luống cuống tay chân lấy di động ra bấm số điện thoại. Có lẽ Juli cũng biết người ở đầu dây bên này không có tâm tình mà trả lời, không lâu sau, ảnh đại diện trên MSN tối om.
Điện thoại được kết nối, một chuỗi tiếng Anh đầy nhiệt tình ập vào tai.
"Xin chào, tôi tìm Triều Hy Tôn." May mà lúc trước cô học tiếng Anh cũng được coi là lưu loát.
"Xin chờ một chút."
Lập tức, đầu dây bên kia truyền tới tiếng gọi to: "Tôn, là một cô bé ngọt ngào này, giọng nói hay không chịu được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT