*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Juli thích Tôn Triều Hy, tất cả mọi người đều biết.
Miêu Lê thích Tôn Triều Hy, ngoài cô ra, không một ai biết.
Hiện giờ, ai cũng biết Juli - người thích Tôn Triều Hy, sắp đính hôn với anh ấy.
Ngoài cô ra, ai cũng không biết Miêu Lê thích Tôn Triều Hy đang ngồi ở đây, tiếp tục yêu thầm Tôn Triều Hy.
Miêu Lê không hiểu, tại sao chỉ trong chớp mắt, hai người họ đã sắp đính hôn? Tại sao Triều Tử có thể đính hôn với cô gái khác? Mà cô gái ấy lại là Juli!
Cô không kìm được mà suy nghĩ, nếu như người có dũng khí nói ra tình cảm của mình là cô, thì có lẽ sẽ khác phải không? Nhưng mà, thế giới này không có nếu như.
Triều Tử đính hôn với Juli, vậy thì anh ấy sẽ không phải là Triều Tử mà cô yêu thầm. Triều Tử, người để cô dựa vào bả vai đến nỗi tê rần cũng không nói, từ nay về sau, người có thể dựa trên bờ vai kia chỉ có một mình Juli.
Thanh xuân ngông cuồng, rốt cuộc cũng không quay trở lại được.
Tất cả những hình ảnh trước đây vụt qua ngay trước mắt, cô đã từng cho rằng, cứ coi như họ không nói ra tình cảm của mình, thì họ sẽ vẫn sống vui vẻ như vậy - - Nhưng hóa ra, cái gì cũng đều chỉ là cho rằng.
Tôn Triều Hy đính hôn với Juli. Sau đó, hai người sẽ kết hôn, bọn họ vẫn làm bạn với nhau, sau đó, trong mắt hai người họ rốt cuộc không chứa được những người khác, sau đó, không có sau đó nữa. Về sau, trong thế giới của họ sẽ không còn có Miêu Lê.
Nghĩ tới đây, trong lòng Miêu Lê đau như bị khoét một lỗ thủng, nước mắt cô đã sắp rơi xuống.
"Tớ nói này Miêu Miêu, đối với chuyện vui của tớ, hình như cậu rất không vui?" Miêu Lê ngồi ở bên cạnh với vẻ mặt khó chịu, biểu cảm này trông không được tốt, đương nhiên Juli nhìn thấy sẽ không vui, cô ngồi ở bên giường sửa móng tay.
Ngón tay thon dài làm đủ mọi động tác ở trước ánh mặt trời, Juli xem kỹ một lát rồi cầm lấy dụng cụ tiếp tục sửa móng, miệng bắt đầu nhắc nhở: "Miêu Miêu, cậu cũng trưởng thành rồi, mau chóng tìm một người để gả đi thôi, mẹ cậu chưa từng nói với cậu sao? Cậu xem trong đại viện chúng mình có ai thích hợp, xem các anh ấy chiều cậu như vậy, tớ thấy chỉ cần cậu mở miệng, ai cũng đồng ý. Nếu cậu không thích người trong đại viện chúng ta, thì liệt kê tiêu chuẩn, xem thích người như thế nào, cậu thích có quyền, có tiền, hay là có tài? Hay là thích hết?"
"Tớ thích Triều Tử, có được không?" Miêu Lê nháy mắt nhưng chưa nói câu này ra khỏi miệng, Juli lại giống như đọc được suy nghĩ trong lòng cô, nói thêm một câu: "Cho dù là kiểu người nào, xét về tình chị em của chúng ta, ngoại trừ Triều Tử nhà tớ ra, tớ đều sẽ giúp cậu!"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, trong lòng Miêu Lê giống như là bị người ta đâm mạnh một cái: "Triều Tử nhà tớ! Triều Tử nhà tớ! Bắt đầu từ khi nào, Triều Tử đã thành người nhà Juli, trước kia, trước kia anh đều là người nhà cô."
Miêu Lê đau lòng, nào còn có tâm tư trả lời Juli, cô một mình yên lặng ngồi ở trên giường suy nghĩ.
Juli đợi một lúc lâu cũng không nghe được câu trả lời, cô ngẩng đầu nhìn rồi lại tiếp tục cúi đầu nghiên cứu móng tay của mình: "Miêu Miêu, cậu phải nghĩ kỹ, sau này người sống cùng Triều Tử là tớ, cậu đừng cứ giống một đứa trẻ không lớn đi theo sau anh ấy."
Đây được coi là gì! Trong lòng Miêu Lê cảm thấy tức tối, nhưng người ta nói cũng không sai, cô có tư cách gì mà phản đối chứ? Cô chỉ có thể miễn cưỡng cười vui vẻ, làm ra vẻ bình tĩnh: "Thật sự là chúc mừng cậu đạt được ước muốn."
"Nghe một câu "Chúc mừng" của cậu cũng thật khó." Juli vui vẻ nói mang theo vài phần đắc ý, "Hôm nay tớ đã tuyên bố chủ quyền. Miêu Miêu, cậu đừng cho là tớ không biết ý đồ của cậu, mấy năm nay, nếu không có cậu làm khó dễ từ bên trong, tớ phải mệt như vậy sao?" Đạt được tâm nguyện bao năm nay, cuối cùng Juli cũng có thể nói những lời này.
Nghe Juli nói như thế, khuôn mặt nhỏ của Miêu Lê đỏ bừng, rốt cuộc cơn ghen tuông