Một ngày nọ, hai vợ chồng cô đang tình tình tứ tứ ngồi xem phim…kinh dị. Hai người họ bình thản ngồi xem, đối với hai người, những tiếng thét cùng những hình ảnh rợn người trên màn hình đó chẳng là gì cả, nhiều khi mấy cảnh máu me hai người đã thấy ở ngoài đời rồi cơ, nhiều là đằng khác.

Bỗng, Kiyoshi hỏi cô:

– Nếu một ngày anh trở nên xấu xí thì em còn yêu anh không?

Cô chần chừ một lát, nói:

– Anh đừng có nói những điều ngu ngốc ấy chứ!

– Anh biết mà, em là…

– Ấy ấy, em chưa nói xong, anh bây giờ có đẹp đâu mà xấu với chả xí!?

Mặt anh đen như nhọ nồi nhìn cô. Rồi chẳng nói chẳng rằng, anh bế bổng cô vào phòng.

Trong lúc đang nồng thắm, anh lại nói với cô:

– Yori à, anh thề với chúa là anh yêu em rất nhiều!

– Nhiều như thế nào? – Cô vòng tay lên cổ anh, ánh mắt ma mị nhìn anh.

– Nhưng anh thề với em là anh không theo đạo Chúa!

.

.

.

.

.

Không gian tự dưng im lặng một hồi lâu, sau đó thì chỉ nghe tiếng la đau đớn của Kiyoshi.

Cô sau khi nghe câu đó của anh liền buông tay đang ôm cổ anh ra, đứng dậy. Bằng một cú đạp, anh đã nằm bẹp dí trên giường, cô cứ thế trèo lên người anh ngồi, tay ra sức véo vào người anh khiến anh la oai oái lên. (Cho chừa!)

—–

Sáng hôm sau.

Haruko và Takagi dung dăng dung dẻ dắt tay nhau đi vào nhà hai vợ chồng cô mà không một tiếng bấm chuông. Hai người họ bước vào phòng, mặt bỗng chốc cứng đờ hết lại.

– Anh không được nhìn!

– Em cũng vậy!

Haruko và Takagi lấy tay che mắt đối phương lại. Vậy họ đã thấy gì?

Trong một căn phòng với tông trắng và xanh nhẹ nhàng, có một chiếc giường kingsize với hai cơ thể khỏa thân đang nằm sấp lên nhau, không có một mảnh vải hay một tấm chăn nào che lại. Cảnh như thế thì Haruko và Takagi phải che mắt lại rồi.

– YA, YA, YA…Dậy ngay!

Haruko tay vẫn che mắt, mò mẫm lấy tấm chăn rớt dưới sàn lên đắp cho hai con người kia. Sau khi “cảnh hot” đã được che đậy kĩ càng, Haruko lay lay Yori dậy.

– Ưm…Là ai?

– Tớ nè!

– Tớ…tớ nào? Tôi không có quen người nào…tên tớ…hơh.. – Yori lười nhác mắt nhắm mắt mở trả lời.

– Trời ạ! Là tớ, HARUKO đây!!! – Haruko lại cất giọng “vàng anh”.

– Haruko?? Là nhỏ nào?

Haruko tức giận đến đỏ mặt, vừa định lao đến chỗ cô thì liền bị Takagi ôm lại.

– Anh buông ra, em phải…

– Để lát đi! Giờ xuống dưới.

Đến giờ ăn trưa, cô và anh vui vẻ ăn uống, đùa giỡn mặc kệ Haruko đang mặt mày hậm hực ngồi bên cạnh, hàn khí tỏa ra xung quanh cơ hồ như muốn làm đóng băng hết mấy món ăn nóng hổi trên bàn.

– Haruko, hôm nay cậu sao vậy? – Yori trưng bộ mặt ngây thơ hỏi.

– Cậu lúc nãy bảo cậu không quen biết tớ mà!

– Có…có hả? – Yori cười gượng.

– Định nói cho cậu một chuyện mà cậu…

– Ai bắt cậu nói đâu? – Yori làm lơ, cúi xuống ăn cơm tiếp.

– Cậu…cậu…haiz…tớ bỏ cuộc! Về thôi Takagi! – Haruko kéo tay Takagi đứng dậy, liền bị cô kéo lại.

– Ế! Ế! Ế! – Cô gọi với lại.

– Ế gì? Ở đây ai cũng có vợ có chồng mà ế gì?

– Thôi mà Haruko, hôm nay cậu sao thế?

– Thôi, khi nào tới thì cậu biết!

Rồi Haruko lôi Takagi trong khi cậu đang cố ăn cho xong bát cơm. Yori nghệch mặt ra, chuyện gì vậy chứ. Bộ cô làm gì sai à, chỉ mới nói đùa một câu mà đã thế rồi.

“Ding…dong…”

Chuông cửa vang lên, cô lật đật chạy ra mở cửa nhưng lại chẳng thấy ai. Vừa định bước vào nhà thì cô thấy một dáng người ở góc cổng. Bước ra xem, cô ngạc nhiên khi thấy một bé trai đang ngồi ở đó.

– Cháu sao vậy? – Cô hỏi.

Cậu nhóc ngước lên nhìn cô, rồi lại cúi mặt xuống, nói:

– Cháu…cháu…

– Thôi, vào nhà đã.

Cô nắm tay cậu nhóc, kéo nó đứng lên, nhưng vừa đứng nó lại ngồi thụp xuống.

– Cháu bị bong gân.

Yori thương tâm nhìn nhóc, cả người nó dường như chỗ nào cũng có vết thương, rồi bế nó lên đi vào nhà. Kiyoshi khá ngạc nhiên khi thấy cô bế một cậu nhóc vào nhà.

– Ai vậy em?

– Em thấy nhóc ngồi ở cửa.

– Ừm. Nhưng giờ sao?

– Thì anh đi tìm cho nhóc một bộ đồ đi, em đi tắm cho nhóc!

Kiyoshi gật đầu rồi rút điện thoại ra:

– Mua giúp tôi vài bộ đồ cho bé trai.

– …

– Mấy tuổi?…Ờ…Cháu bao nhiêu tuổi? – Anh quay sang hỏi cậu nhóc.

– Dạ 7 tuổi.

– 7 tuổi! Mua nhanh rồi mang đến đây liền. Tôi cho cậu 20 phút!

Kiyoshi cất điện thoại rồi nhìn cậu nhóc, nở nụ cười tươi.

– Em mang nhóc đi tắm rửa đi!

Một lát sau, sau khi cậu nhóc được tắm rửa sạch sẽ thì liền trở thành một cậu nhóc cực kì dễ thương. Đôi gò má hồng hào, dáng người có hơi gầy nhưng nhìn khá chững chạc hơn so với những nhóc cùng lứa. Tuy vậy nhưng ánh mắt của cậu nhóc lại chất chứa một nỗi buồn không thể lí giải được.

– Cháu tên gì? – Yori hỏi.

– Natsu.

– Natsu? Mỗi Natsu thôi sao? Bố mẹ cháu là ai?

Cậu nhóc lắc lắc đầu.

– Cháu không biết. Cháu lớn lên ở cô nhi viện.

Cô ngạc nhiên nhìn anh. Rồi lại hỏi cậu nhóc.

– Cô nhi viện sao? Vậy sao cháu lại ở đây?

– Cháu trốn đi.

Natsu là một cậu nhóc bị bố mẹ bỏ rơi ở trước cổng cô nhi viện. Cô nhi viện ấy nằm ở vùng ngoại ô, cách Tokyo cũng không xa mấy. Mấy sư cô ở đó đã nuôi nấng nhóc lớn đến bây giờ, mấy người bạn cùng tuổi với nhóc đa số đều được người đến nhận nuôi, chỉ còn mình nhóc. Mấy sư cô dần dần ghét bỏ nhóc, suốt ngày chỉ đánh đập, rồi bắt nhóc đi ra ngoài làm bất cứ việc gì để kiếm tiền cho mấy sư cô ấy. Nhưng làm gì có ai cho một cậu nhóc mới vỏn vẹn 7 tuổi đầu. Mỗi ngày sống ở cô nhi viện ấy, nhóc cảm thấy mình chẳng khác gì đang ở địa ngục. Sáng sớm mấy sư cô bắt nhóc đi ra ngoài làm gì thì làm, đến chiều về phải đem tiền về, nếu không sẽ bị cắt cơm hôm ấy. Đến một hôm, nhóc trộm một số tiền của sư cô lúc họ đang ngủ rồi lén bỏ đi. Số tiền nhóc trộm được chỉ đủ mua vài cái cơm nắm ăn qua ngày. Nhóc đã gắng sức chạy vào Tokyo, đến lúc mệt lả người, không còn đồng xu dính túi thì nhóc cũng đã đến được Tokyo. Hôm đó là một ngày nắng gắt đến bỏng da, nhóc đi lang thang vào một nơi toàn là những ngôi biệt thự rộng lớn, nhóc đành ngồi tạm ở một góc cửa đợi cái nắng dịu lại rồi đi tiếp nhưng lại gặp Yori. Và mọi việc lại xảy ra như trên.

Yori làm một phần cơm và một ly nước ép cho Natsu. Rồi lại kéo anh vào một góc bếp.

– Mình…nhận nuôi Natsu nhé! Hoàn cảnh nhóc em thấy tội nghiệp quá!

Anh trợn to mắt nhìn cô.

– Đi mà chồng! – Cô nắm tay anh lắc lắc.

– Hm…để anh nghĩ đã…

– Nhanh lên.

– Rồi rồi, nhận thì nhận!

Cô vui mừng ôm chầm lấy anh rồi rướn người hôn chụt vào má anh một cái. Vừa định đi ra bàn ăn với Natsu thì thấy nhóc đã đứng đó tự bao giờ, tay cầm cái đĩa và cái ly rỗng.

– À…hì hì hì…cháu còn đói không?? – Yori buông anh ra, cười trừ.

– Dạ không. Cháu cảm ơn cô chú nhiều, giờ cháu xin phép đi!

– Ấy ấy, đợi một lát.

Cô vội vàng kéo nhóc ra phòng khách ngồi.

– Cô chú sẽ nhận nuôi cháu!

Natsu ngạc nhiên nhìn cặp vợ chồng trước mặt.

– Cô…cô nói thật ạ?

– Ừm. Thế nào, con trai?

Natsu mừng đến độ nước mắt rơi lã chã, nhóc cứ nghĩ đến suốt đời này sẽ mãi làm kẻ cô độc ở trên đời này chứ.

– Đừng khóc chứ! – Cô lau nước mắt cho Natsu.

– Cháu cảm ơn cô chú nhiều lắm!

– Phải gọi là bố mẹ chứ! – Anh xoa đầu nhóc, cười cười.

– Dạ, bố, mẹ!

– Ừm. Con đã 7 tuổi, đến tuổi đi học rồi đấy! Anh, làm hồ sơ nhập học cho Natsu nhé!

Anh gật đầu.

Và thế là trong gia đình cô đã có thêm một thành viên nhí cực kì đáng yêu. Haruko và Takagi ngày nào cũng sang nhà cô, còn đem rất nhiều đồ chơi cho Natsu. Và có thêm môt điều ngạc nhiên nữa, Haruko đã mang thai. Vậy là sắp có thêm một đứa bé nữa rồi.

TBC…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play