Hôm ấy là một ngày thời tiết chuyển biến thất thường. Buổi sáng có nắng gắt, vào chiều sẽ có mưa kèm theo gió và lốc xoáy, tối thì có gió thổi nhè nhẹ..Ấy, lạc đề. Giờ vào lại… E hèm…

Buổi sáng đầy nắng đẹp, tại nhà hai vợ chồng cô vẫn cứ bình yên, tiếng cười vẫn cứ vang lên vui vẻ. Nhưng đến đêm, khi cô đang nằm trong lòng anh nghịch máy tính bảng, bỗng cô hỏi:

– Chồng nè, trái tim chồng thuộc về ai?

Anh hơi ngỡ ngàng vì câu hỏi này của cô. Chợt trong đầu anh nảy ra một ý. Vì từ trước đến giờ chưa thấy cô ghen lần nào, bây giờ lại có cơ hội anh dại gì không thử cô. Khẽ nhoẻn miệng cười, anh nhẹ nhàng rót những lời trầm ấm vào tai cô:

– Trái tim anh chỉ thuộc về một và chỉ một người…

Nói tới đây anh dừng lại để lén nhìn vẻ mặt cô. Cô đang cười vu vơ, không nằm ngoài dự đoán vủa anh mà. Anh nói tiếp:

– Nhưng không phải em đâu!

Nụ cười trên môi cô tắt ngúm khi nghe thấy những lời đó. Cô hơi nở nụ cười, đặt máy tính bảng sang một bên, trèo lên người anh ngồi, nhẹ nhàng vuốt ve cổ áo anh rồi nắm mạnh và lắc liên tục:

– Nói, là con nhỏ nào? Hả? Tôi thật không ngờ mà, cưới nhau về mới được có một tháng mà dám đi ngoại tình hả???? Tối nay ra sofa ngủ.

Và giờ thì anh lại thấy mình thật ngốc. Sao anh lại dám thử xem khi một thủ lĩnh ghen sẽ như thế nào chứ.

– Yori, em hiểu lầm rồi.

– Không nghe. Đi ra sofa cho tôi.

Anh đành lủi thủi ôm chăn gối đi ra ngoài. Nhưng chưa đi đến cửa thì nghe cô gọi, tưởng cô tha thứ rồi, ai dè đâu:

– Tôi có bảo anh cầm chăn gối đi theo à?? Bỏ lại!

Anh buồn thiu để chăn lại chỗ cũ. Rồi lại lủi thủi đi ra ngoài. Trước khi đóng cửa lại còn luyến tiếc nhìn cô, nhưng cô không thèm để ý.

Anh nằm trên sofa mà cười đau đớn. Cô đúng là dễ nổi giận mà. Sao cô không chịu suy nghĩ một tí chứ, có ai đi ngoại tình mà nói ra trắng trợn trước mặt vợ mình đâu. Haiz…chắc tại số anh xui mà. Nằm suy nghĩ một hồi, anh quyết định…đi ngủ. Sáng mai dậy rồi giải thích với cô sau.

Sáng hôm sau.

Kết quả sau một đêm chờ đợi của anh đã được hồi đáp. Ngồi đối diện với gương mặt lạnh tanh của cô mà anh như đang đối mặt với Diêm Vương dưới suối vàng.

– Giờ tôi sẽ hỏi lại, trái tim của anh thuộc về ai? Về tôi hay con nhỏ nào đó đầu đường xó chợ? – Cô lên tiếng hỏi.

– Trái tim của anh…đương nhiên không phải của em…

– … – Mặt cô tối lại.

– Mà con nhỏ nào đầu đường xó chợ anh làm gì có…

– … – Cơ mặt cô hơi giản ra được môt chút. – Nói nhanh.

– Được rồi. Tim anh thì đương nhiên thuộc về….anh. Không có tim sao anh sống.

Biểu cảm gương mặt cô thay đổi liên tục sau khi nghe câu nói đó của anh. Từ ngạc nhiên đến tức giận đến mức nước mắt lăn dài. Anh thấy vậy vội ôm chầm lấy cô, vỗ vỗ lưng cô, nói:

– Anh xin lỗi…anh chỉ muốn đùa với em một chút thôi! Xin lỗi. Em biết là anh yêu em nhiều đến cỡ nào mà.

– Đồ đáng ghét!!! Đừng đùa như vậy chứ!

Anh nở nụ cười rồi cúi xuống phủ môi lên môi cô. Sau đó bế cô lên và đi vào phòng. (Chuyện gì sau đó là của vợ chồng nhà người ta :v)

————————

#2

Vào đêm giáng sinh, Takagi và Haruko lại “lết mông” sang nhà cô và anh ngồi với lý do hết sức buồn cười- bị ba má đuổi, không cho ở nhà vì hai người lúc nào cũng làm ồn ào, ba má không thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. (Takagi và Haruko sau khi kết hôn thì không mua nhà riêng mà “ăn nhờ ở đậu” nhà ba má Haruko ^^)

Yori và Haruko đi ra ngoài để mua đồ về nấu ăn. Hai người lúc đi ngang trung tâm thương mại, thấy những bộ quần áo mùa đông bắt mắt liền kéo vào xem, hoàn toàn quên bẵng việc mua đồ ăn. Haruko khi đang đứng chọn quần áo thì có một người thanh niên dáng vẻ cao ráo, có thể nói là đẹp trai, anh ta tiến đến nói chuyện với Haruko cả buổi trời. (Có thể hiểu khác là đang tán tỉnh Haruko nhà chúng ta á ^.^) Yori đứng ở một góc lén nhìn Haruko, giơ điện thoại lên chụp hình rồi cười xảo trá. Để tránh bức ảnh đẹp đẽ lỡ bị Haruko xóa mất, cô đã nhanh chóng copy thêm mấy chục tấm. Phen này thì Haruko có vẻ mệt đây.

Một lát sau.

Sau khi mua xog đồ để nấu ăn và cả núi quần áo, cả hai lại ung dung ra về để đám người trong bang trước kia xách đồ. (Mấy người đó sau khi hai cặp vợ chồng đám cưới xong thì chuyển luôn nghề. Đó là nghề khuân vác, chủ yếu là khuân vác đồ mà Yori với Haruko mua á ^^)

– Cậu sắp chết rồi, Haruko à!

– Sao chết?

– Nè. – Yori giơ điện thoại có tấm hình mà Haruko và anh chàng kia đứng nói chuyện.

– Ya…cậu xóa ngay cho tớ!!

– Tại sao? Nếu cậu không có ý gì với anh chàng kia thì sao phải sợ? – Cô nói giọng khiêu khích.

– YORI!! Cậu mà dám bán đứng tớ, tớ thề…sẽ băm cậu thành trăm mảnh… – Haruko cầm vai Yori mà lắc mạnh.

– Cậu yên tâm. Tớ sẽ không bao giờ bán đứng bạn bè…khi chưa được giá… – Nói rồi cô bỏ chạy, Haruko thấy vậy mặt mày đen như cục than, tức tối đuổi theo.

Về đến nhà, Yori và Haruko xem như là tạm thời gác chuyện vừa nãy sang bên để cùng nhau đón Giáng Sinh đầu tiên bên người chồng thân yêu của mình. Nói vậy thôi chứ cũng chả được bình yên đâu.

Sau khi ăn xong bữa tối, Takagi bỗng gọi cô lên sân thượng nói chuyện. Kiyoshi nghe lén được cũng đi lên sợ vì sợ vợ mình có gian tình.(==”)

– Chuyện gì mà cậu gọi hai vợ chồng tớ lên đây? – Anh đứng ôm eo cô, mặt nghênh lên hỏi.

– Tớ gọi vợ cậu, ai gọi cậu?

– Sao tớ biết được sẽ có chuyện gì xảy ra chứ?

– Thôi, nói nhanh đi. – Cô nhanh chóng cắt ngang “cuộc chiến” sắp sửa bùng nổ này.

– Hừm…Yori, lúc nãy cậu với Haruko đi mua đồ có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Yori hơi bất ngờ trước câu hỏi của Takagi. Rồi trong đầu chợt nghĩ ra trò vui, cô liền nói:

– Thực ra tớ đã làm một việc có liên quan đến hạnh phúc gia đình cậu…

– Chuyện gì?

– Ây da…nhưng tớ không thể bán đứng bạn bè được…

– Được rồi, cậu cần gì?

– Anh, anh muốn gì? – Cô quay sang hỏi anh.

– Hm…anh chỉ muốn có một đêm Giáng Sinh vui vẻ bên em, nhưng lại bị phá đám…

– Rồi rồi, tớ và Haruko sẽ cuốn gói khỏi đây. Giờ thì nói việc làm của cậu đi.

Yori mừng thầm trong lòng. Phen này Haruko sẽ không thoát khỏi đâu. Haruko à, xin lỗi nhé.

Rồi cô lấy điện thoại gửi tấm hình sang điện thoại Takagi. Cậu vừa thấy tấm hình đó thì ngạc nhiên hết cỡ, sau đó vội vàng chạy xuống nhà và kéo Haruko khiến nhỏ không kịp ú ớ gì. Cô và anh đứng trên sân thượng xem “kịch câm” mà cười chảy cả nước mắt.

– Mà chuyện đó là thật à? – Anh hỏi.

– Tất nhiên là không rồi!

.

.

.

.

.

Sáng hôm sau. Khi cô đang say giấc nồng trong vòng tay anh thì chuông điện thoại reo liên tục.

– Ai…

– Yori, cậu dám bán đứng tớ!!!!

Cô chưa nói hết câu đã phải để điện thoại cách xa mấy mét vì tiếng hét khủng bố của Haruko.

– Thì tớ được giá rồi, dại gì không bán?

– Cậu…ya, anh bỏ em ra…

Yori nghe thấy một số tạp âm hỗn loạn ở đầu dây bên kia. Khẽ cười rồi tắt máy. Quả thực, giờ nghĩ lại cô thấy mình hôm qua quá ngu xuẩn. Tự dưng lại đồng ý với cái điều kiện anh đưa ra làm gì cơ chứ. Gì mà hai vợ chồng vui vẻ, chỉ có mình anh là thấy vui, còn cô thì đến xoay nhẹ người thôi cũng đủ đau điếng rồi.

Liếc nhìn anh đang ngủ ngon lành, cô bực bội đấm mấy cái vào ngực anh rồi ngượng người đi vào nhà tắm.

——————–

#3

Trong một quán bar với tiếng nhạc xập xình đến choáng cả đầu, mấy vũ công nữ ăn mặc thiếu vải đứng ôm cột giữa sàn mà lắc lư, đu múa trên đấy. Ở một góc phòng, có một người con trai đang say bét nhè, trên bàn la liệt toàn mấy chai rượu nặng. Người con trai ấy là người mà đầu truyện đến giờ chỉ xuất hiện đúng một lần. Là Ken. Ken đang làm gì ở đây chứ.

– Này, cậu say rồi, để tớ đưa cậu về?

Kiyoshi ngồi bên cạnh không ngừng vỗ vai Ken- người đang gục lên gục xuống do uống quá nhiều. Bỗng có một ả mỹ nhân “ngực to mông lép” (:v) tiến về phía anh và Ken. Thấy Ken say nên ả không đếm xỉa tới, từ từ tiến lại bên cạnh anh, nhưng chưa kịp đặt mông xuống thì đã bị anh thẳng thừng đuổi ra. Nhưng với da mặt dày đắp thêm cả tấn phấn, ả nào chịu bỏ cuộc, vờ õng a õng ẹo, khóc lóc với anh. Ả nói:

– Sao anh lại nỡ ruồng bỏ em? Anh nhìn xem, em có gì mà anh không thích? Cả cơ thể em hoàn chỉnh thế này, không phải ai em cũng cho đâu!

Kiyoshi nghe thế liền muốn nôn hết số rượu lúc nãy vừa uống lên người ả. Anh nói:

– Hoàn chỉnh? Toàn silicon thì hoàn chỉnh nỗi gì? Cô còn chưa bằng 1/1000 người vợ của tôi.

Rồi anh cầm ly rượu lên uống. Ả vẫn chưa chịu đi, lại õng ẹo nói:

– Vợ anh là ai? Em nói anh nghe nhé, không ai đẹp HOÀN HẢO được như em đâu!

“Phụt”

Lượng rượu anh vừa uống chưa kịp nuốt vào đã nằm hết trên “mặt phấn” của ả. Ả la lên rồi lấy khăn giấy lau lấy lau để, phấn son cũng thế mà be bét hết cả lên.

– Nè anh kia, anh có cần quá đáng thế không? Anh đúng là có mắt như mù, người ĐẸP ở trước mặt mà còn vậy hả?

“Ào”

Lần này không phải một ngụm nước mà là nguyên xô nước. Ai đó đã đổ cả xô nước đầy lên đầu ả, còn “tốt bụng” để luôn cái xô trên đó. Người đó không ai khác ngoài Yori. Bên cạnh cô còn có một người con gái. Cô gái này lúc trước là một tomboy, còn bây giờ là một người con gái chính hiệu, người này còn ai khác ngoài Chikako.

Vì sao Ken và Chikako lại ở đây?

Chuyện là Ken và Chikako sau một khoảng thời gian tìm hiểu, đồng thời cũng để Chikako thay đổi bản thân, cuối cùng hai người đã cưới và tuần trăng mật của hai người là ở Nhật Bản xinh đẹp, đầy thơ mộng này. Sáng hôm nay, bằng cách nào đó mà họ tìm được nhà của cô và anh. Cô và Chikako thì đi rủ nhau đi mua sắm, còn anh và Ken thì đi bar. Và diễn biến câu chuyện thì như phía trên.

Quán bar nhạc đang ồn ào bỗng im hẳn, tất cả mọi người đều lặng thinh để xem “kịch”. Một số người là khách VIP trong đây đều lắc đầu, vì họ biết, cái ả đang ướt nhẹp ngồi đó chính là chị đại của quán bar này, ai đụng vào ả sẽ không có kết thúc đẹp. Nhưng họ đã không biết rằng, Yori là chị đại của chị đại luôn ấy chứ.

– Con kia, mày là ai? – Ả trưng ra bộ mặt phấn son lem tùm lum, chu môi lên mà nói với Yori.

– Tao là vợ của anh ấy, Machiko Yori.

“Vù…vèo…”

Vài cơn gió thổi qua (?), tất cả người trong quán bar đều bỏ chạy hết. Ả ta không hiểu vì sao mọi người bỏ chạy, vẫn cứ nghênh mặt lên với Yori. Tất cả mọi người đều biết đến “ma vương Yori” từng một thời “tung hoành” ở thế giới ngầm cùng với Kiyoshi, tuy giờ hai người đã “rửa tay gác súng” nhưng tiếng tăm vẫn nổi như cồn. Ả chắc suốt ngày đi cua trai nên không biết đến cô.

– Tao không cần biết mày là con nào, nhưng đây là địa bàn của tao, mày không có quyền làm càn. – Ả chỉ chỏ vào mặt cô, nói chuyện thì “mưa” bay tứ tung. (^^)

– Chikako này, tớ nhớ trần nhà đâu có thủng đâu mà mưa lắm thế? – Yori vẫn bình thản nói đùa với Chikako.

– Mày…mày được lắm! Tao nói mày biết, tao là cung bọ cạp, một khi mày đụng đến lòng tự trọng của tao là tao không để yên lắm! Mày tưởng mày là ai? (cung bọ cạp :v)

– Ủa, tôi nhớ cô cung song ngư mà? – Một anh chàng đứng ở quầy pha chế rượu bất ngờ lên tiếng khiến mặt ả đỏ bừng bừng vì tức giận.

– CÂM! Ở đây ai là chủ? – Ả quay sang mắng anh chàng kia.

– Chủ hả? Chủ là chồng của bạn thân cô ấy!

“Bộp…bộp…bộp”

Takagi và Haruko không biết từ đâu đi ra, vừa đi vừa vỗ tay, còn cười khoái chí.

– Chikako, đến đưa Ken về nhà trước đi.

Chikako nghe Yori nói liền đi đến dìu Ken ra ngoài, nơi có một chiếc xe đã đỗ sẵn.

– Ủa, bar này của cậu à? – Kiyoshi hỏi.

– Ừ. Mình mở lâu rồi mà chưa có dịp giới thiệu. – Takagi cười cười, rồi quay sang ả ta, nói. – Cô là chủ chỗ này khi nào thế?

– Anh…anh…mấy người đừng có ỷ đông hiếp yếu! – Ả nói.

– Không không, chỉ có hai mình thôi, họ không nhúng tay vào chuyện này! – Yori lên tiếng.

– Hừ. Mày à? Có lẽ mày chưa nghe danh tao, tao là chị đại của cái quán bar…

– Còn cô ấy là chị đại của tất cả chị đại đấy bà cô! – Anh chàng lúc nãy lại lên tiếng.

Ả tức giận đến mức đầu muốn bốc hỏa tới nơi, tay thì nắm thành nắm đấm. Ả vừa định xông tới đánh anh chàng kia thì bị Kiyoshi xô ra, ả ta ngã xuống cái bàn gần đó.

– Đánh con gái mà không biết nhục à? – Ả hét lên.

– Kiyoshi, đừng đánh phụ nữ dù chỉ một cành hoa! – Takagi lắc lắc đầu nói.

– …Mà hãy dùng khăn mùi xoa, bọc thêm vài cục đá! – Yori tiếp lời.

Yori nhẹ nhàng tiến lại gần ả, nhẫn tâm đạp lên bàn tay với những móng tay sơn lòe loẹt. Cô nói:

– Đẻ chị nói cưng nghe, bớt đi cua trai mà lên mạng để biết thêm thông tin nhé! Hôm nay chị tha cưng, đừng để chị gặp cưng thêm lần nào nữa!

Nhìn vào ánh mắt sắc bén của Yori, ả sợ đến trán đổ đầy mồ hôi. Sau khi cô đi khỏi thì lại đứng lên chửi rủa:

– Mày tưởng tao sợ mày à?

Bỗng cô tự dưng đi vào khiến ả giật mình, trượt chân mà té xuống bàn một lần nữa.

– À, nhớ, lần sau đừng động đến chồng chị nhé cưng! Cậu kia, cái xô của tôi đâu??

Anh chàng lúc nãy cầm cái xô mà cô để trên bàn ra. Cô vỗ vỗ vai anh chàng đo, nói:

– Cố gắng làm việc. À, Takagi bảo cậu sẽ được thăng chức làm quản lí, lúc đó nhớ lượt bớt một số thành phần gây loạn nhé!

– Vâng, tôi sẽ làm vậy! Cảm ơn nhiều.

Yori nở nụ cười rồi đi ra ngoài. Ả ta khó khăn đứng dậy sau hai trận té, mồm mép lại tiếp tục “phun mưa”:

– Quản lí cơ đấy! Nhưng nếu mày dám đuổi tao, tao sẽ không để yên đâu!

– Thôi đi bà cô, cô chỉ mạnh mồm chứ chẳng được gì. Giờ đi nhanh đi, tôi phải dọn dẹp nữa!

Ả nhăn nhó mặt mũi, dậm dậm chân mấy cái rồi nguẩy mông đi. Và mấy ngày sau đó, nghe nói công ty gia đình ả đã bị phá sản và không ai nghe đến danh tính ả nữa.

TBC…

————–

Ta căm- bách rồi đây! Fic này khoảng 2 ngoại truyện nữa là hoàn nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play