Hôm nay đã một ngày kể từ đêm hôm đó, cái đêm mà anh không ngờ cô lại bỏ anh đi theo cái tên đó. Mặc dù biết là cô sẽ không phản bội mình,
nhưng anh vẫn rất khó chịu.
Lạc lõng một mình trong căn nhà lớn, thiếu đi hơi ấm của người con
gái mình yêu bên cạnh khiến cuộc đời anh bỗng nhạt nhẽo đến lạ thường.
Suốt ngày anh chỉ đi vòng vòng trong nhà với cái điện thoại trong tay,
anh chỉ muốn cô gọi điện cho mình. Được nghe giọng nói của cô, biết cô
vẫn ổn thì anh có lẽ sẽ đỡ hơn. Nhưng đáp lại lòng mong muốn của anh chỉ là màn hình đen ngòm và không động tĩnh của cái điện thoại.
Sang đến ngày thứ hai từ cái đêm ấy. Anh tự nhốt mình trong phòng,
làm bạn với những chai rượu đắt tiền và say khướt không biết trời trăng
gì nữa. Dù cho Takagi và Haruko đã khuyên anh nhưng lại bị anh thẳng
thừng đuổi về.
Cô có lẽ không hiểu được tân tình anh lúc này. Anh biết cô đang có kế hoạch gì đó, nhưng việc rời xa anh như thế này chẳng khác gì đả thương
nội tâm của anh. Nếu cứ tiếp tục thế này thì anh làm sao sống được những ngày tiếp theo. Anh nắm chặt tay, cầm điện thoại gọi cho cô.
– Có gì không…anh?
Nghe tiếng cô trả lời, anh mừng đến nỗi muốn nhảy cẫng lên.
– Em…hai ngày nay sao không gọi cho anh?
– Em xin lỗi…ah…điện thoại hết pin mà em quên sạc…ah…đau quá…
– Em sao vậy?
– Em…không…ưm…a…anh nhẹ lại…ah…đau…
Anh cơ hồ nhận ra giọng nói cô có phần gấp rút, nghe tựa như những
tiếng…rên rỉ. Trong đầu anh bỗng liên tưởng đến những điều…không trong
sáng. Tức thì, anh cúp máy, tháo luôn pin ra. Cô…thật không ngờ mà, vậy
mà bảo là yêu anh. Đúng là giả dối mà.
[Mọi người nghĩ điều Kiyoshi nghĩ Yori làm những chuyện….đó là sự thật?…Hm…tất nhiên là sai rồi!]
——————–
Ngày đầu tiên cô ở trong nhà của Toru. Do vết thương tối hôm ấy vận
động nhiều quá nên đã chảy máu, cô suốt ngày chỉ nằm ì trong phòng để
dưỡng thương và tránh mặt hắn. Cô nguyên một ngày chỉ luẩn quẩn trong
phòng, không ăn không uống. Cô muốn gọi cho anh, nhưng lại hết pin và
không có đồ sạc pin.
Sang hôm sau, cô đành đi ra ngoài tìm đồ sạc pin. Sau khi sạc pin
được, bụng cô lại biểu tình dữ dội nên dành đi xuống bếp tìm đồ ăn.
– Em chịu xuống rồi à? Tôi vừa định mang đồ ăn vào phòng em. – Toru từ trong bếp đi ra với khay thức ăn trên tay.
– Thì…à…vậy anh mang lên phòng giúp tôi nhé!
Rồi cô quay lưng bỏ lên phòng trước. Toru nhoẻn miệng cười bưng khay
đồ ăn theo sau cô. Sau khi đặt khay lên bàn, hắn quay lại và vô tình quơ tay đụng trúng ngay vết thương của cô. Đau đớn, cô ôm chặt chỗ ấy mà
mặt nhăn lại, mồ hôi bắt đầu túa ra nhễ nhại.
– Tôi xin lỗi…Em không sao chứ…
– Nhìn như vậy…mà còn…hỏi…ah…
– Lên đây nằm, tôi sẽ băng bó lại cho em.
Hắn dìu cô nằm ngay ngắn lên giường rồi chạy đi lấy hộp cứu thương.
Hắn cẩn thận cởi cúc áo cô ra, để lộ vùng bụng được quấn băng trắng đang đỏ dần do máu.
– Anh…làm cẩn…thận…đau quá…
Riết rồi vết thương cô không biết khi nào sẽ lành lặn hoàn toàn. Vừa
mới lành được một xíu là cô lại cử động mạnh, thế này chắc một, hai
tháng nữa mới có thể trở lại bình thường mất.
Toru vụng về tháo bỏ lớp băng đã đẫm máu, rồi hắn nhẹ nhàng lau sạch
chỗ máu của vết thương. Nhưng dù gì hắn cũng không thể làm thuần thục
như một bác sĩ được, nên không hiểu sao, hắn càng lau thì máu lại càng
ứa ra.
Cùng lúc ấy, điện thoại cô vang lên. Kiyoshi gọi. Để anh không lo
lắng cho mình, cô đã cố nén đau và nói chuyện như thường. Nhưng cái tên
nghiệp dư kia lại bất cẩn trong lúc bôi thuốc nên cô đã không kiềm được
mà la lên. Cũng vì thế mà anh lại hiểu lầm.
—————-
Kiyoshi sau cuộc nói chuyện với Yori thì ra ngoài lang thang đến tối. Anh về nhà, thấy đèn đuốc bật sáng trưng, cứ tưởng cô về nên vui mừng
chạy vào. Để rồi nhận ra đó là Ichiru liền buồn bã, rồi lại đâm ra nổi giận với nó.
– Sao lại ở đây? – Anh ngồi xuống sofa, mắt không hề liếc nhìn đến nó.
– Thì em qua đây thấy nhà không khóa nên vào.
– …
– Em có nấu vài món cho anh nè, với lại em cũng đã dọn dẹp nhà giúp anh…
– …
– Anh đã đi đâu vậy?
– …
– Thôi, em không hỏi nữa, anh vào ăn đi.
– Ăn làm gì? Hay cô bỏ thuốc tôi giống lần trước?
– Em…em không có ý đó…
– Biến đi.
Nói rồi anh đứng dậy và đi lên phòng. Ichiru lúc này chạy theo anh, kéo tay anh lại, nói:
– Sao anh không cho em cơ hội? Em có gì không bằng chị ta chứ?
Kiyoshi nhíu mày, anh gạt phăng tay nó ra một cách phũ phàng rồi lớn tiếng nói:
– Cô chắc hẳn cũng nghe vụ việc của bà chủ tịch Hichiyo rồi nhỉ?
Nó gật đầu.
– Nếu cô dám đụng chạm đến người con gái của tôi, e rằng lúc đó đến xác cô cũng chẳng còn.
Ichiru sợ hãi khi nghe những lời đó từ anh. Nó không thể ngờ anh lại
tàn nhẫn như vậy, cho dù đó là mẹ nuôi của anh. Đến khi nó kịp nhận thức lại thì chỉ nghe tiếng đóng cửa một cách thô bạo. Nó đành ũ rũ bước về
nhưng trong lòng nó vẫn không bao giờ từ bỏ, rằng nó muốn có được anh,
nhất định.
Đêm ấy, có hai người trằn trọc mãi không ngủ được. Một người ngồi
uống rượu đến say mèm. Một người do lo lắng nên cứ ngồi thẫn thờ cạnh
cửa sổ ngắm cảnh về đêm.
———–
1 tháng sau.
Một tháng qua, chính xác là sau cuộc gọi bị hiểu lầm ấy, cô đêm nào
cũng gọi cho anh nhưng chỉ nhận lại được những tiếng chuông kéo dài
không hồi kết. Cô ngoài việc gọi cho anh thì cũng không nói chuyện với
ai, Toru có hỏi gì cũng im lặng, thực ra, điều cô mong muốn nhất bây giờ là nghe được giọng nói quen thuộc ngày nào của anh vẫn vang lên đều đều bên tai. Cô nhớ anh lắm. Nhưng trước hết, cô phải nghĩ cách thoát khỏi
cái nơi này.
Một tháng qua, ngày nào anh cũng nhận được một cuộc gọi. Cứ cầm điện
thoại lên, anh định nghe nhưng lại sợ cuộc nói chuyện giống lần trước
nên cứ để điện thoại reo ầm ĩ. Anh hầu như ngày nào cũng chỉ biết uống
rượu, anh chỉ muốn chuốc mình đến say mèm để quên đi sự thiếu vắng của
cô ở bên cạnh. Haruko và Takagi vẫn thường xuyên đến, hai người họ đã cố gắng đem giấu hết tất cả những thứ liên quan đến cồn có ở trong nhà, họ tưởng anh sẽ phát điên lên và đập phá đồ đạc vì thiếu thứ ấy. Nhưng
không. Anh không hành hạ bản thân mình bằng rượu thì cũng tự nhốt mình
trong căn phòng tối suốt cả ngày, không cơm không nước. Vây xung quanh
lấy anh chỉ có bóng tối đáng sợ và nỗi nhớ cô đến da diết. Cứ muốn quên
đi để chấp nhận cái sự thật đang diễn ra nhưng anh không thể nào làm
được. Mỗi lần cố gắng quên đi y như rằng từng kí ức về cái ngày cô rời
xa anh lại rõ mồn một…
Và cũng một tháng qua, ngày nào Ichiru cũng đến nhà anh để làm bữa
cơm cho anh, mặc dù anh chẳng đá động gì đến, thậm chí nhìn mặt nó anh
cũng không thèm. Ichiru nó buồn. Một phần buồn vì anh không để ý đến nó, phần còn lại là vì nó đã từng nghĩ, nếu anh rời xa cô thì nó sẽ có cơ
hội đến với anh. Chỉ là nó không ngờ sự việc diễn ra trước mắt nó thật
khác xa so với tưởng tượng. Nhìn anh đau buồn vậy, lòng nó đau lắm. Và
rồi, chuyện gì rồi cũng sẽ đến, nó không thể nhìn anh càng ngày càng
xuống sắc như vậy được.
Vào một đêm, nó nhẹ mở cửa phòng anh và đi vào. Nhìn xung quanh
phòng, nó nhận ra anh đang ngồi trầm ngâm ở một góc phòng, nơi mà ánh
sáng của trăng không thể chíu tới.
– Anh… – Nó ngập ngừng gọi.
– …
– Em biết anh rất nhớ chị Yori, nhưng nếu anh cứ tiếp tục như thế này là không được đâu…
– …
– Thực ra…em và tên Toru ấy đã bày ra trò này vì ham muốn riêng của
bản thân. Nhưng anh cứ như thế này em buồn lắm, anh hãy quay trở lại
giống lúc trước được không…
Mắt Kiyoshi tựa hồ phát sáng lên trong đêm, đôi mắt anh bỗng chốc đỏ
ngầu và cay xè. Anh gần như đã mất bình tĩnh khi nghe nó nói đây là một
trò đùa, anh chỉ muốn lao đến nó và hỏi cho ra lẽ nhưng không thể, cả cơ thể anh do rượu mà bây giờ chẳng có chút sinh lực nào cả. Điều anh có
thể làm bây giờ là ngồi nghe nó nói hết sự thật, chỉ vậy thôi.
– Em biết là anh đang rất giận em, em cũng rất giận bản thân mình. Em xin lỗi, anh hãy đi tìm chị ấy trước khi quá muộn…
– …
– Đây là địa chỉ…
Ichiru để tờ giấy note trên giường rồi đi ra ngoài. Không biết tự lúc nào mà hai hàng nước mắt nó đã chảy dài.
Kiyoshi nhìn chằm chằm vào tờ giấy note trên giường, anh muốn đi đến
đó nhưng cả cơ thể đều mệt mỏi đến rã rời. Cố gắng dồn hết sức lực lại,
anh đứng bật dậy, tiến đến lấy tờ giấy và phóng như bay ra ngoài.
Vừa lái xe theo địa chỉ, anh ấn gọi cho Yori.
– Anh..
– Em chuẩn bị đi, anh đang đến chỗ em.
– Nhưng sao anh lại biết nơi này?
– Đừng hỏi nhiều.
Cuộc nói chuyện diễn ra trong chốc lát. Anh nắm chặt vô lăng, chân
đạp mạnh ga và hướng xe về phía vùng ngoại ô cách xa thành phố.
————–
Yori chuẩn bị tinh thần ngồi đợi anh đến. Bỗng cửa bật mở, Toru đi
vào và kéo cô đi mà không một lời nói. Cô chợt nhận ra, vẻ mặt hắn có vẻ đang rất tức giận.
– Anh làm gì vậy?
– Im lặng.
Cô vùng vẫy cố giật tay ra, nhưng hắn lại càng siết chặt hơn, như thể xương cổ tay cô đang nứt ra.
Hắn mạnh bạo đẩy cô lên xe và lái xe rời đi. Trên xe, cô không dám mở miệng nói một lời vì trông hắn có vẻrất bực bội. Nhưng hắn đang chở cô
đi đâu vậy chứ. Nơi đây hình như rất cao, xung quanh toàn là sương mù,
cô loáng thoáng nghe được tiếng sóng đang đánh mạnh vào bờ. Trong đầu cô mơ hồ nhận ra mình đang ở đâu. Chính là vách núi ấy.
————
Lúc ấy, Kiyoshi cũng vừa đến nơi. Anh chạy nhanh vào trong tìm cô
nhưng chỉ có sự im lặng đáp trả lời anh. Anh đã chậm một bước rồi. Bỗng
chuông điện thoại anh reo lên, là một số lạ.
– Ah, Kiyoshi.
– Toru?
– Phải, tôi đây.
– Anh đưa Yori đi đâu?
– Một nơi…rất cao, bên dưới thì có sóng. Vậy thôi, tự tìm nhé.
“Tút…Tút…”
Ngay khi Toru miêu tả nơi hắn đưa Yori đến thì anh đã nghĩ ngay đến
vách núi ấy, nhưng lại không chắc chắn. Nhấc điện thoại gọi Takagi, anh
bảo cậu đem theo một vài người và đi đến vách núi đó. Dù anh không chắc
là nơi đó, nhưng cũng vẫn đáng để đi thử.
Hoàn chương 56.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT