Trong một căn phòng trắng toát, rộng rãi, thoải mái và ngập tràng mùi thuốc sát trùng, Yori nằm trên chiếc giường nằm giữa phòng. Tay cô cắm truyền nước, mắt vẫn nhắm nghiền, sắc mặt trông nhợt nhạt hẳn ra. Cô hôn mê từ sáng đến giờ cũng đã được mười mấy tiếng. Bác sĩ có nói vết thương bị đâm khá sâu và mất nhiều máu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày và uống thuốc đầy đủ có lẽ sẽ khỏi nhanh. (vừa hết bệnh lại bị thương! Tội Yori ^^)

Cửa phòng mở toang, Haruko và Kiyoshi bước vào. Takagi đáng lẽ cũng đi nhưng anh lại bảo cậu lái chiếc trực thăng cùng mấy cái xác đi thủ tiêu, chứ để mấy vụ này dính dáng đến cảnh sát thì rất phiền.

– Hức hức…do tớ nên cậu ấy mới bị thương…hức…

Haruko bỗng mếu máo khóc rồi ngồi gục xuống cạnh giường Yori. Nhỏ hận mình lắm, và hận cả cô. Đáng lẽ người nằm đây không phải là cô nếu cô không đỡ nhát dao ấy.

– Không sao đâu. – Kiyoshi lên tiếng trấn an Haruko.

– Hức…sao cậu ấy lại làm…vậy…chứ…

Có lẽ vì tiếng khóc của Haruko nên Yori đã tỉnh dậy. Cô mở mắt, điều đầu tiên cô nhìn thấy là cái trần nhà trắng toát.

– Yori, em tỉnh rồi! – Kiyoshi vui mừng nhìn cô, bất giác la lên.

– Yori…Yori…tớ, tớ…xin lỗi cậu nhiều…

Haruko nắm tay Yori rồi lại khóc òa lên. Cô nhìn nhỏ, rồi nhìn anh, chậm rãi mở đôi môi khô khan mấp máy vài từ:

– Anh…cô ấy…là ai vậy?

Haruko ngạc nhiên không thốt lên lời, nước mắt cũng vì thế mà ngừng chảy. Không lẽ chỉ vì một nhát dao mà trí nhớ của cô có vấn đề.

– Cậu không nhớ…mình sao? Mình là Haruko, bạn thân của cậu…

– Haruko?… Là ai?

– Hơ…cậu không nhớ thật sao…

Rồi Haruko lại khóc, hai mắt nhỏ sưng húp lên do khóc quá nhiều. Yori thấy vậy bỗng bật cười, nói:

– Nín đi. Tớ đùa thôi mà.

– Cậu…đồ đáng ghét…

– Đau. Đau quá.

– Tớ xin lỗi.

Do hơi quá đà nên Haruko đã vô tình đụng trúng vết thương Yori khiến cô nhăn mặt kêu đau. Kiyoshi đứng nhìn cảnh tượng ấy cũng không khỏi bật cười.

– Em ăn gì không, anh đi mua?

– Anh nghĩ người bệnh ăn gì?

– À…thôi, anh đi.

—————

Đến khoảng 7 giờ tối, trên ti vi đưa tin về việc bà chủ tịch mất tích và xác đã được tìm thấy ở gần bìa rừng cùng gai tên khác, cả người bà ta loang lỗ máu và còn có những vết cào xước, cả những lỗ đạn bắn đầy người. Trông người chẳng ra người mà xác chết cũng chẳng ra xác chết.

Yori ngồi trong phòng xem ti vi về tin tức ấy tự dưng thấy hơi lạ. Rõ ràng cô trong lúc đau đớn thấy anh chỉ bắn có một phát đạn. Cớ gì người bà ta lại nhiều thế kia, cả những vết xước ấy nữa.

Haruko đã về lúc nãy nên bây giờ cô chỉ có một mình. Kiyoshi chắc lại đi mua gì đó nữa rồi. Thôi thì cô đành đợi anh về rồi hỏi cho rõ sự việc.

Khoảng 10 phút sau, Kiyoshi trở lại với tô cháo nóng hổi trên tay. Anh vừa đi vừa thổi thổi cho nguội, thấy Yori ngồi nhìn mình liền nở nụ cười.

– Em ăn đi rồi uống thuốc.

Anh đặt tô cháo lên bàn rồi đi rót nước.

– Anh lại đây em hỏi…

– Gì?

– Lúc nãy ti vi có đưa tin về bà chủ tịch, em nhớ ngoài vết đạn anh bắn thì bà ta hầu như không có vết thương nào. Sao giờ cơ thể bà ta lại xuất hiện thêm nhiều vết đạn với những vết xước vậy?

– À thì… – Anh gãi đầu. – Anh thấy cây súng ấy còn đạn nên bắn thêm mấy phát cho hết luôn, dù gì bà ta cũng chết… Còn vết xước…chắc lúc Takagi thả bà ta vào rừng chắc bị cành cây xước ngang qua… – Anh điềm tĩnh nói.

– Anh…em không ngờ anh lại ác đến thế!

– Ừ…thì…

– Nhưng có như vậy mới hợp với em.

Cô híp mắt cười, choàng tay qua cổ anh, kéo thấp người anh xuống để hai môi chạm vào nhau.

– Em thật là…Thôi, ăn đi rồi uống thuốc.

Anh buông cô ra, cầm tô cháo lên và đưa cô. Cô bĩu môi ý bảo anh đút cho mình. Hiểu ý, anh liền cười rồi múc từng muỗng đút cô ăn.

——-

Khoảng chiều hôm sau.

Tình trạng của Yori cũng đã khá hơn rất nhiều, cô đã có thể đi lại nhưng đi rất chậm. Chỉ cần tránh vận động mạnh thì cô sẽ phục hồi rất nhanh. Đi chầm chậm đến cửa sổ, cô đứng ngắm đường phố đang tấp nập xe cộ qua lại mà thở dài. Còn đúng ngày mai nữa thôi, liệu cô có đưa ra quyết định đúng hay không.

– Xin lỗi anh, Kiyoshi.

————-

Tối hôm đó, cô bắt anh phải xin bác sĩ cho xuất viện, nhưng bác sĩ không cho. Bảo rằng cô phải chờ tình trạng tốt lên rồi mới được về. Cô bực mình lấy dao gọt trái cây uy hiếp ông bác sĩ, ông ta sợ sệt liền viết giấy cho cô xuật viện.

Về đến nhà, cô nằm phịch xuống nệm. Bỗng điện thoại đổ chuông ầm ĩ. Là một số lạ.

– Là ai? – Cô hỏi, giọng nói có phần yếu đi.

– Là Toru đây. – Giọng Toru vang lên bên kia đầu dây. Cô bất giác nhíu mày.

– Chuyện gì? Ngày mai mới hết thời hạn mà.

– Tôi biết. Nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở với em một điều, rằng hãy đưa ra quyết định đúng đắn nhé! Tôi không muốn phải nghe tin một đứa bé dễ thương như Rian bị gì đâu.

– Anh…anh đã làm gì Rian?

– Tôi chưa làm gì cả. Rian đang ở với tôi rất vui vẻ đấy. Thôi, chào nhé.

– Yah…tên kia…

Điện thoại chỉ còn lại những tiếng chuông kéo dài. Yori khẽ thở hắc ra một cái, rồi siết chặt điện thoại trong tay mình.

———————-

Cuối cùng thì cũng đến ngày đưa ra quyết định. Đến khoảng 10h đêm, bốn người họ lên đường cùng với một nhóm người của B.C. Tất cả đi đến vách núi năm ấy.

Ban đêm trên vách núi ấy âm u và rùng rợn. Những cơn gió thổi mạnh làm những cành cây đung đưa như sắp gãy. Lâu lâu lại có tiếng chó sủa vang vọng dưới núi làm không gian thêm phần ghê rợn hơn.

“Kétt…”

Tiếng bánh xe phanh gấp trên mặt đường tạo thành những vệt đen dài. Yori bước xuống xe, cô khẽ nhăn mặt khi vết thương lại bị động đến. Hôm nay vì vết thương ấy mà cô đã không chọn mặc bộ đồ bó sát người như những lần trước, mà lần này cô mặc một bộ đồ rộng rãi hơn để tránh vết thương bị động mạnh.

Một lúc sau, hàng loạt những chiếc xe đen chạy đến và đậu đối diện với Yori. Trong xe, Toru bước xuống, theo sau là Ned và Rian.

– Chào. – Toru cất lời.

– …

– Ah, nghe nói em bị thương à?

– …

– Được rồi, không vòng vo nữa. Giờ em quyết định đi, theo tôi hay là để mặc Rian rơi xuống kia?

Kiyoshi ngạc nhiên nhìn cô và hắn. Cái gì mà theo hắn hay để Rian rơi xuống kia. Sao việc này cô không nói với anh mà lại giữ kín trong lòng. Anh nhíu mày nhìn cô, cô cũng quay sang đáp trả lại ánh mắt của anh. Ánh mắt cô như là lời xin lỗi đối với anh. Cô biết giữ kín chuyện này thì có phần ít kỷ, nhưng nếu anh biết thì đời nào anh cho cô đi.

– Nhìn nhau đủ rồi đấy! – Toru lên tiếng cắt ngang cái không khí khó chịu này. – Nhanh đi.

– Tôi… – Cô khẽ liếc qua anh, mím môi lại, mãi đến một lúc sau mới trả lời.

– Tôi sẽ theo anh…

– Yori… – Kiyoshi la lên.

– Em…xin lỗi. Giờ thì…trả Rian đây.

– Yori cậu đang nghĩ gì vậy? – Haruko nắm chặt tay cô lại, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

– Xin lỗi…

– Lại đây rồi tôi sẽ đưa Rian qua đó.

Yori thận trọng bước từng bước tiến đến gần Toru. Đến khi cô đã đứng đối diện hắn, hắn ra lệnh cho Ned dẫn Rian trả về Kiyoshi. Rồi hắn mở cửa xe cho cô và lái xe đi. Trước khi đi, cô nhìn anh, ánh mắt như bảo với anh rằng là cô không sao, và anh cứ tin tưởng ở cô.

Sau khi những chiếc xe của Toru rời đi, Kiyoshi vẫn thất thần đứng nhìn vào khoảng không tối đen trước mặt. Anh nghĩ, liệu việc này có làm anh mất cô…mãi mãi không.

Hoàn chương 55.

——————–

M.n à, au xin lỗi vì đã thất hứa một lần nữa.Tuần này không hoàn fic được rồi. Mai au về quê, mà quê thì không có wifi, 3G thì chậm rì. Thôi thì nói chung là tuần sau là hoàn.

Lần cuối xin lỗi m.n nhiều lắm! :'(

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play