Tại một quán bar ồn ào với những tạp âm hỗn loạn, người người đều ngập chìm trong cơn say và điệu nhạc. Ở một góc tối của quán, một cô gái đang thơ thẫn ngồi, ánh mắt nhìn chăm chăm vào một nơi vô định. Cô gái ấy rất đẹp, một vẻ đẹp…son phấn. Cô ấy đung đưa ly rượu trong tay rồi nhấp một ngụm. Bỗng một người không rõ danh tính ngồi phịch xuống cạnh cô, hắn cười, nói:

– Chào mỹ nữ xinh đẹp!

– Biến. Mấy năm trước chửi bới tôi, bây giờ lại vác xác đến đây sao? – Cô gắt lên.

– Ây, đừng như thế chứ!… Lúc đó là do tôi hơi mất kiểm soát… Nhưng…cho tôi hỏi một câu!

– Hỏi gì?

– Có phải cô rất thích… Kiyoshi?

– Phải, thì sao? – Cô nhíu mày nhìn hắn.

– Haha, vậy là đúng rồi! Thằng này xem ra cũng có giá quá nhỉ? – Hắn bỗng cười lớn rồi uống cạn ly rượu.

– Anh có ý gì hả? Kiyoshi thì sao?

– E hèm…chẳng qua là vầy: Cô biết Machiko Yori đúng không?

Cô ấy gật đầu.

Hắn cười rồi nói tiếp:

– Tôi thích Yori, cô thích Kiyoshi, nếu như tôi và cô hợp tác…

– Không. Tôi không hợp tác gì cả. Chỉ vì một phút ngông cuồng của tôi mà anh ấy đã phải chịu khổ.

– Không phải cô cũng khổ đấy sao? Nếu như cô giúp tôi tách hai người họ ra thì tôi sẽ có Yori, còn cô sẽ có Kiyoshi, tốt cho cả hai.

– Không được. Dù sao Yori cũng là chị họ tôi, và tôi cũng đã hứa với chị Yoru..

– Vậy…tùy cô. Tôi định sẽ nói cho cô biết nguyên nhân cái chết của Yoru, nhưng cô không hợp tác thì đành vậy!

Nói rồi, hắn bỏ đi. Cô gái ấy mắt đỏ hoe, cô nắm chặt tay lại, nghĩ ngợi một hồi rồi cô đuổi theo hắn..

(Khỏi nói tên chắc ai cũng đoán đc cô gái kia là ai rồi nhỉ?)

*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*

Sáng nay gió đông thổi mạnh hơn, tuyết cũng đã dần rơi xuống phủ kín mặt đường. Đang cuộn tròn người trong chiếc chăn bông ấm áp, Kiyoshi bỗng bị ai đó đạp mạnh, mông không hẹn mà đáp cánh tự do. (Người ta còn bị thương cơ mà, ai mà ác thế! :'(( ) Và thủ phạm không ai khác ngoài Yori.

– Đau quá! Đứa nào dám đạp ta đấy?? – Anh nhăn nhó đứng dậy, vết thương sau lưng vẫn còn đau âm ỉ.

– Đứa này này! – Yori hét lên. – Anh mà không xuống là khỏi ăn sáng. Khụ khụ… – Cô nói xong thì ho mấy cái, chắc cô bị cảm mất rồi, tiết trời đang lạnh mà cô lại mặc mỗi bộ đồ ngủ.

– Anh xin lỗi… Mà trời lạnh thế sao em không mặc ấm chút, bệnh thì lại khổ!!

– Bệnh rồi còn gì nữa!Giờ xuống ăn sáng đi kìa!

Kiyoshi cười nhẹ rồi hôn vào má cô một cái và đi vào nhà tắm. Mặt cô đỏ ửng, cô liền chạy đi xuống nhà, không thèm đợi cái người kia.

– Yori, tớ đã chuẩn bị xong rồi! Tối mai đi! – Takagi ngồi gặm bánh mì, nói.

– Sao hai người cứ vào vào ra ra như nhà mình vậy hả?? – Cô nhăn mặt nhìn Takagi và Haruko đang vô tư ngồi ăn bữa sáng mà cô cất công chuẩn bị. – Mà khoan, tối mai đi sao?

– Ơ, có viết trong thư mà?

– Thì…hôm qua mới đọc vài chữ tớ đã xé mất rồi! – Yori cười ngượng.

– Ôi trời!… Tớ…câm nín với cậu rồi!

Cô cười rồi ngồi xuống, lấy ly sữa rồi uống hết một hơi.

– Tớ có một thắc mắc… – Haruko nói. – Nếu Kiyoshi là con trai nuôi của…ưm…cái gì vậy??

Yori không để Haruko nói hết câu liền lấy bánh sandwich nhét vào mồm nhỏ, lí do là Kiyoshi đang đi xuống.

– Hai người tới lúc nào vậy? – Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, hỏi.

– Vừa nãy! – Takagi cười

– Haruko, ra đây nói chuyện với tớ!

Không để Haruko đáp lời, cô đã kéo nhỏ đi ra sau vườn. Mặt cô bỗng tối sầm lại không rõ nguyên do.

– Lúc nãy tớ không chặn cậu kịp lúc là Kiyoshi đã biết rồi đấy!! – Cô nói, giọng có phần bực bội.

– Tớ xin lỗi, là tớ không để ý!!! – Haruko líu nhíu như sắp khóc đến nơi.

– Thôi…không sao! Anh ấy cũng chưa nghe mà!

– Ừ… Mà sao ta không cho Kiyoshi biết?

– Chỉ là…chưa đến lúc thôi.

– Ra vậy!…

– Lúc nãy cậu hỏi gì hỏi hết đi!?

– Thì, nếu Kiyoshi là con trai nuôi của bà chủ tịch, vậy làm sao lại có cái hôn ước ấy được?

Yori nhíu mày. Haruko nói đúng. Nếu Kiyoshi chỉ là con nuôi, vậy bà ấy lấy đâu ra cái hôn ước đó. Còn nữa, sao ông quản gia lại biết được chuyện đó? Phải chăng đây là một âm mưu?

– Tớ không biết! Hay cậu và Takagi đi điều tra thử xem.

Haruko gật đầu rồi cả hai đi vào trong nhà. Nhưng hai người nào biết, cuộc nói chuyện của họ đã lọt vào tai một người đứng cách đấy không xa.

Vừa vào tới nhà thì côthấy mặt mũi của Takagi và Kiyoshi đều sa sầm lại, không khí bỗng trở nên nặng nề.

– Yori…lô hàng vận chuyển qua bên Ý đã bị đánh tráo rồi! Hiện tại bây giờ khách đang đòi kiện chúng ta, phải làm sao? – Takagi thận trọng nói.

Yori lúc đầu khẽ ngạc nhiên, sau đó thì lại cau mày. Suốt mấy năm công việc vận chuyển của công ty không hề gặp phải chuyện này. Lần này có lẽ là do có người nào đó đã chơi cô một vố rồi.

– Vậy còn hàng dự trữ!? – Cô lên tiếng.

– Hàng dự trữ còn, nhưng ông ta bắt phải có hàng trong đêm nay! Mà vận chuyển qua đấy thì cậu cũng biết rồi, đâu phải muốn là nhanh được…

– Bắt đầu cho người vận chuyển đi! Và kết nối máy với người khách đó cho tớ!

Takagi lấy điện thoại gọi điện cho người đem số hàng dự trữ còn lại lập tức vận chuyển qua Ý, rồi lại nhanh chóng gọi cho người khách đấy. Yori mặt không còn cảm xúc, cô ngồi trên đùi anh, đôi mắt phóng ra tia nhìn chết chóc, cả người tỏa ra một luồng khí lạnh tột độ. Người khách kia bắt máy, cô bắt đầu giao dịch. Cả ba người còn lại một phần vì căng thẳng mà chẳng thèm chớp mắt, một phần vì không hiểu cô đang nói gì cả. Cô nói bằng tiếng anh, nhưng nói nhanh cứ như đọc rap nên không ai nghe kịp câu nào. (Nói như bắn rap cơ đấy!) Một lúc sau, cô dập máy rồi nói:

– Được rồi! Ông ta nói sẽ cho chúng ta thời hạn đến ngày mai, nếu không là sẽ kiện ta ra tòa. Còn bây giờ cậu hãy đi điều tra ra ai làm chuyện này!

Nghe Yori nói xong, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Và sự việc vừa rồi cũng đã được người lúc nãy nghe được hết. Hắn ta lén lút trèo qua tường căn biệt thự và leo lên chiếc xe đen đậu gần đó. Trong xe là một người phụ nữ trung niên đang ngồi, ngoài ra còn có một người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.

– Thưa chủ tịch, bọn họ còn hàng dự trữ và đang được vận chuyển ạ! – Người vừa nãy nghe trộm được cuộc nói chuyện ấy là một cậu thanh niên với dáng người nhỏ nhắn nhưng lại rất lanh lợi.

– Được rồi! Hãy trả lại số hàng ấy đi!

– Sao ạ?

– Lần này chỉ cảnh cáo thôi, lần sau ta sẽ lấy hết!

– Vâng, tôi hiểu rồi thưa chủ tịch.

Rồi chiếc xe lăn bánh trên con đường dài vắng lặng, xé toạt cái lạnh của mùa đông.

*-*-*-*-*

Tối.

Tokyo lúc này như ngập chìm trong tuyết. Cảnh đêm dày đặc với một màu trắng xóa. Vầng trăng hôm nay cũng đã bị che khuất bởi những áng mây to.

Yori hiện giờ đang chuẩn bị đi ra ngoài, Kiyoshi thấy vậy liền hỏi:

– Em đi đâu vậy?

– Em đi đón Rian và dì Diệp!

– Họ đi đâu à? Hôm qua tới giờ anh không thấy đâu!

– Hôm qua họ đi tới cô nhi viện, nhưng tuyết rơi dày quá không bắt được xe nên giờ em đi đón.

– Anh đi chung…

– Không được đâu! Anh còn bị thương mà, ở nhà đi!

– Ừ…vậy em cẩn thận…

Cô lên xe và đi. Anh đợi chiếc xe khuất bóng rồi đi vào nhà.

Một lúc sau, Yori cũng về tới nhà. Rian vui cười nắm tay cô đi vào, trời lạnh nên chóp mũi bé đỏ ửng hết cả lên.

– Rian này, mai cô đi dự tiệc, con đi chơi với cô không?? – Cô hỏi Rian, sẵn tay véo hai cái má phúng phính ấy.

– Dạ đi!

– Ngoan quá!! Bây giờ con đi tắm rồi đi ngủ nhé!

– Dạ.

Rian lon ton chạy lên phòng, cô nhìn theo dáng người bé bé ấy mà bật cười. Nhưng cô nào biết rằng, một điều nguy hiểm sắp đến…

Hoàn chương 48.

___________________________

Rds hóng đi nhé!! Chap sau sẽ xảy ra một việc có thể rất dễ đoán!!! :3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play