Hôm nay thời tiết đã dần bước sang mùa đông. Cái lạnh của thiên nhiên từ từ tràn về, thấm dần qua từng lớp áo khoác dày cộm của mỗi người.
Đối với Yori, cô cảm thấy mùa đông năm nay rất lạnh, lạnh hơn bất cứ mùa đông nào, như thể nó mang theo hơi thở chết chóc của tử thần. Một điều
gì đó…dường như đang chờ đợi cô… Một nỗi kinh hoàng.
Từng tia nắng yếu ớt còn sót lại khi bị đám mây che khuất, đang dần
rọi vào khung cửa sổ đang dần đóng băng do cái lạnh. Yori cựa mình, cô
gỡ tay Kiyoshi ra khỏi eo rồi ngồi bật dậy. Đưa tay vuốt mớ tóc rối bù
xù, cô thẫn thờ đi vào nhà tắm. Mở mấy nước nóng lên, cô để nguyên bộ đồ ngủ mà ngâm mình trong bồn tắm phản phất mùi hương Lavender.
“Cộc… Cộc…”
– Yori, em trong đó à!
Kèm theo tiếng gõ cửa, đó là giọng nói còn ngái ngủ của Kiyoshi. Cô
đưa mắt nhìn ra phía cửa rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, ngã đầu dựa vào
thành bồn tắm, không mở miệng.
– Em không có trong đó thật sao?
Kiyoshi bước vào, anh thoáng chút ngỡ ngàng khi thấy cô đang ngồi trong bồn tắm.
– Sao em không lên tiếng?
Yori từ từ mở mắt, đôi mắt tím u buồn nhìn thẳng vào anh, cái nhìn đầy sự yêu thương.
– Lại đây! – Cô khẽ nói.
Anh bước đi, nhưng chưa tới thì cô đã kéo mạnh anh vào bồn tắm rồi
ngồi lên người anh. Vết thương dù đã gần lành lặn, nhưng khi bị động
mạnh liền đau nhói, anh nhăn mặt, nói:
– Yori, vết thương…
– Nhìn em này!
Cô cắt ngang, đôi bàn tay lành lạnh của cô áp vào má anh, giữ anh
nhìn thẳng vào mình. Cô dường như không hoàn toàn để ý tới vết thương
đang từ từ rỉ máu của anh.
– Yori…
Kiyoshi lúng túng khi nhìn vào ánh mắt tràn ngập sự yêu thương pha
lẫn lạnh lùng của Yori. Cô nhìn anh như vậy một lúc lâu, rồi lên tiếng:
– Em xin lỗi…
Ba từ khẽ phát ra từ đôi môi nhợt nhạt không chút sắc hồng của cô.
Anh ngỡ ngàng. Dù chỉ là ba từ nhưng sao tim anh đau, đau mà không thể
diễn tả được.
– Em còn nói nữa là anh đau lòng lắm!… Và em cũng đâu có lỗi.
– Xin lỗi vì đã không thể làm gì cho anh…xin lỗi…
– Em đừng nói nữa, anh không muốn nghe…
Lúc này, trán trán anh bỗng nhễ nhại mồ hôi, lăn dài xuống má. Cô
nhíu mày, bây giờ đang là mùa đông sao anh lại đổ mồ hôi nhiều thế. Hơi
thở anh ang cũng không còn đều đều như lúc nãy… Đến khi nhìn ra được sự
việc thì cô đã thấy dòng nước trong lúc nãy đã đỏ thẫm, cả mùi hương
Lavender cũng bay đi mất, thay vào là một mùi máu tanh nồng.
– Anh… đi ra ngoài, nhanh lên…
Cô gấp rút đỡ anh đứng dậy và đi ra ngoài. Để anh nằm xấp xuống
giường, cô cởi áo anh ra.Giật mình khi thấy vết thương anh đang không
ngừng chảy máu, cô lấy điện thoại gọi bác sĩ đến.
Khoảng 10 phút sau, ông bác sĩ già lật đật chạy vào, chưa kịp mở miệng đã bị cô mắng té tát:
– Ông chết ở nơi xó xỉnh nào mà giờ mới mò tới hả? Làm nhanh lên.
Ông bác sĩ túa mồ hôi, tay run run lấy dụng cụ ra. Ông ta sợ đến nỗi
mặt cắt không còn máu, cũng phải thôi, vì đôi mắt lạnh buốt của Yori cứ
nhìn chằm chằm vào ông ta… (Tội nghiệp!)
Sau khi vết thương được băng bó lại, ông bác sĩ thu dọn đồ nhanh chóng, đưa Yori một đơn thuốc rồi chuồn nhanh.
– Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản ông.
Ông ta bây giờ chỉ cần chạy khỏi nhà là được, không cần biết có tiền
hay không. Vì đối với ông ta, mạng sống quý giá hơn tiền dù ông ta cũng
đã sắp đến tuổi lìa đời.
– Ơ, ông bác sĩ, ông làm gì ở đây?
Ông bác sĩ chạy ra đến cổng liền gặp Haruko và Takagi. Ông ta lắp bắp nói:
– Tôi đến…đến chữa trị…cho cậu Saito… Tôi đi trước.
Rồi ông ta leo lên chiếc taxi đậu ngay đấy. Haruko nhìn Takagi với ánh mắt khó hiểu.
– Ta vào thôi.
———-^3^———-
– Anh không sao chứ?! – Yori vừa hỏi vừa đỡ anh ngồi dậy.
Anh khẽ lắc đầu rồi ôm cô để cô ngồi vào lòng mình. Hôn lên mái tóc mềm mượt của cô, anh nói:
– Em đừng lo lắng nữa, anh không sao!
– Đều do em mà ra cả, em xin lỗi anh rất nhiều…
– Em mà nói nữa là anh giận đấy!
Nghe anh nói vậy, cô liền quay người lại ôm chầm lấy cổ anh như sợ anh biến mất.
– E hèm… Takagi à, hình như tụi mình đến không đúng lúc rồi nhỉ!? –
Haruko đứng khoác tay Takagi ngoài cửa, mặt cười cười nhìn cô và anh
đang tình tứ bên nhau.
– Sao lại tới đây? – Yori hắng giọng, cô vẫn không để ý đến cái tư thế đầy ám muội của cô và anh.
– Tới thăm Kiyoshi, không được à? – Haruko bĩu môi
– Ngoài việc đó!
– Hì hì… để tụi tớ ngồi đã.
Rồi Haruko kéo Takagi ngồi xuống sofa trong phòng, Yori cũng để anh ngồi đó mà tiến đến sofa.
– Có chuyện gì? – Cô nói.
– À thì, sáng nay tớ nhận được một lá thư từ ông chủ tịch công ty H,
đây! – Takagi đưa cho cô một lá thư màu đỏ, còn phản phất mùi hương nước hoa nào đó.
Cô mở ra đọc. Một lúc sau…
“Xoạt”
Lá thư ấy bị xé ra từng mảnh, rơi xuống sàn nhà. Gương mặt cô không có một chút biểu hiện gì, nhưng đáy mắt lộ rõ vẻ phẫn nộ.
– Mời đi tiệc sao! Ông ta nghĩ chúng ta là ai chứ! – Cô gắt lên.
– Tớ nghe nói chủ tịch công ty R cũng đi đấy!
Takagi dứt lời, căn phòng chìm vào sự yên lặng đến rùng người. Yori
nhìu mày. Chủ tịch R, nếu ông ta đi thì có thể sẽ có thêm thông tin về
thủ lĩnh của Nika. Nhưng nếu cô đi thì thật mất thể diện. Công ty H vốn
chỉ là một công ty bình thường, vì một phần bám víu vào Moyoshi nên cũng được chút tiếng tăm. Do ông quản gia nói, ngày xưa chủ tịch công ty ấy
với gia đình cô từng là bạn bè thân thiết nên cô bỏ qua, nay ông ta tưởng mình là ai mà lại dám mời cô đi dự tiệc, thật…chẳng ra làm sao cả…
– Yori, ta nên đi đi, anh nghĩ thế nào cũng tìm ra danh tính của thủ
lĩnh Nika.. – Kiyoshi lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này.
– Nhưng như vậy mất thể diện lắm anh biết không?
– Anh biết. Nhưng mất một chút cũng có sao đâu…
Yori lại nhíu mày…
– Được thôi, đi thì đi. Takagi, Haruko, hai cậu về chuẩn bị đi.
– Không, tớ muốn ở lại với cậu cơ…
Haruko nhảy qua ôm chặt cánh tay Yori, mắt híp lại. Takagi khẽ ho khan vài cái:
– E hèm…Haruko, cậu không thấy người ta cần chút riêng tư à? Đi về.
Rồi Takagi kéo Haruko đi, mặt nhỏ đỏ ửng hết lên vì tức giận mà lại
chẳng nói được câu nào. Yori bật cười. Cô nghĩ ngợi một lát rồi quay
sang nói với anh:
– Anh nghĩ sao nếu cho Rian theo?
– Hm… Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Dù sao bữa tiệc đó…
– Em sẽ chịu trách nhiệm! – Cô cắt lời anh.
– Tùy em.
Hoàn chương 47.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT