Chiếc xe dừng bánh trước cổng khu công viên giải trí nhộn nhịp, rộn rã.

– Gì đây??? – Yori ngạc nhiên hỏi

– Công viên giải trí!! Trời lạnh vào đây cho ấm!! – Kiyoshi nhoẻn miệng cười.

– Không phải anh không thích đến những nơi ồn ào sao???!

– Ờ thì… mà thôi, đi vào nào!!! – Kiyoshi đánh trống lảng, gương mặt anh phút chốc đỏ bừng, nắm chặt lấy tay cô, anh kéo cô vào trong khu giải trí.

Công viên giải trí này rất nổi tiếng, nó nằm ngay giữa trung tâm Tokyo. Đặc biệt hơn nữa, vào mùa đông, công viên trở thành một ngôi nhà lớn và ấm cúng. Nó có đầy đủ các loại thiết bị tối tân, tiên tiến nhất giúp trẻ em cũng như mọi người tránh rét. Công viên cũng có rất nhiều trò chơi thú vị, trò chơi nước cũng có, khô cũng có, từ cảm giác nhẹ đến cảm giác mạnh,… tất cả đều có.

– Lên đi!! – Kiyoshi dẫn Yori đến trước trò tàu lượn siêu tốc cực cao. (mùa đông mà đi tàu lượn hả trời??!/ Kiyoshi: câm ngay!!)

– Không! – Dù là một thủ lĩnh không nương tay trước kẻ thù, nhưng Yori lại khá sợ độ cao.

– Sợ độ cao à? Lên đi, không sao đâu!

Không để Yori nói lời nào, Kiyoshi cứ thế đẩy cô vào ghế ngồi, còn anh cũng nhanh chóng ngồi vào ghế bên cạnh. Và thế là chiếc tàu bắt đầu khởi hành. Cô nhìn khung cảnh phía dưới đang ngày một xa mà bỗng ôm chặt lấy cánh tay anh, mặt tím ngắt lại. Còn về phía anh, khỏi phải nói là anh sướng đến nhường nào, à mà đây là mục đích của anh cơ mà! (=.=”) Chiếc tàu cuối cùng cũng lên tới đỉnh, và rồi…

“Vèo”

– Á!!!!!!!!!!!

Chiếc tàu lao thẳng xuống từ độ cao 52m với vận tốc 172km/h, những tiếng hét chói tai cứ thế ầm ĩ khắp con tàu. Yori thì ngược lại, cô không hét mà chỉ ôm chặt tay Kiyoshi, xoay mặt vào người anh, mắt nhắm nghiền lại.

Vài phút sau, chiếc tàu cũng ngừng lại sau khi lộn mấy vòng, nhìn thôi cũng đã chóng mặt, hoa mắt. Yori vừa bước xuống đã té, nhưng cũng may là Kiyoshi đỡ kịp. Anh dìu cô đến ghế đá ngồi, đưa cho cô một chai nước ấm.

– Không sao chứ?? Thủ lĩnh mà sao sợ độ cao quá vậy?? – Kiyoshi trêu chọc.

– Anh có muốn được gặp lại bà cố không?? – Yori lườm anh, giọng nói đằng đằng sát khí.

– Thôi, tôi không cần, mà có gặp thì bà cũng đâu biết tôi!… Hm… A mình đi vào đó đi!! – Kiyoshi chỉ vào một lâu đài đẹp như trong chuyện cổ tích…

– Vào đó làm gì?? Của con nít mà? Này… bỏ tay ra… – Lại một lần nữa, Yori bị kéo xềnh xệ đi.

Sau khi mua vé xong, cả hai người đi vào cánh cổng màu hồng xinh xắn…

Một giây…

Hai giây…

– A!!!!!! TRÁNH XA TAO RA!!!!

À vâng, đó là “giọng hát ngọt ngào” của chị Yori nhà mình. Thực chất thì lâu đài đó bên trong toàn là những con ma quỷ mặt bê bết máu… (Lạ nhỉ, thủ lĩnh kiểu gì mà sợ độ cao với ma??)

– YAH… Mày cút đi!!!

– Á… ghê quá!!

– Á!!!!

Đại loại là Yori đã hét những câu như thế. Lát sau, cô và anh cũng ra được thế giới muôn vàn tự do. Và chính xác bây giờ thì mặt cô cắt không còn giọt máu, tim đập thình thịch không yên trong lồng ngực.

– Tôi thề tối nay sẽ bóp cổ anh chết!!! – Yori không kiềm được bản thân mà cầm lấy cổ áo Kiyoshi lắc mạnh.

– Này… này… NÀY!!!!! – Kiyoshi la toáng lên khiến ai nấy đều nhìn chằm chằm vào cả hai. – Cô bị gì vậy hả??? Khi không lại nắm áo tôi!!

– Còn nói được sao??? – Yori liếc xéo anh.

– Tôi có làm gì cô đâu???

– Cái gì?? Anh nói lại xem?! Anh dẫn tôi đi những thứ mà tôi ghét nhất trên đời này, dọa tôi muốn đứng tim mà còn nói không làm gì nữa là sao??! – Chỉ trong khoảnh khắc đó, dường như lớp băng của Yori đã tan chảy thành nước, bốc hơi thành không khí.

– Vui mà!!! – Kiyoshi cười

– Vui cái con khỉ!

– Thôi mà… A, lại đây đi! – Một lần nữa, Yori lại bị Kiyoshi kéo đi.

Anh dẫn cô đến khu trò chơi nước. Không khí ở đây hoàn toàn khác hẳn khu bên kia, cực kì ồn ào, có khi còn hơn những tiếng la hét bên kia.

– Tôi đâu có mang đồ theo?!! – Yori nhăn mặt lại.

– Yên tâm, ướt thì đi mua, vào nào!!

Cả hai cùng đi lên trượt ống. Đường trượt này không rùng rợn gì mấy nhưng nó rất tối (như trượt ống đen ở Đầm Sen á!!!), nó không chỉ là một đường trượt bình thường mà nó còn hơn thế. Bắt đầu, nó trượt nhẹ nhàng xuống rồi là đi lên, rồi lượn hai, ba vòng rồi lại đi xuống, và cuối cùng, nó xoay vòng tròn rồi lọt thọm xuống đường ống cuối và rơi xuống một cái hồ lớn. (Nói chung là chóng mặt!!!)

– Đau đầu quá!! – Yori chóng tay lên trán, ngồi phịch xuống ghế.

– Vui quá đi!!! – Kiyoshi ngồi xuống cạnh Yori, anh đưa tay vò mái tóc ướt, trông cực kì quyến rũ.

– Không chơi nữa!!

– Vậy đi mua đồ, rồi tôi chở cô đến nơi này! – Nói rồi, Kiyoshi đứng dậy bỏ đi trước.

Yori chẳng nói mà cứ đi theo anh, cô và anh đi đến một cửa hàng thời trang gần đó.

*-*-*

– Tới rồi, xuống xe đi!! – Kiyoshi lay Yori dậy khi xe dừng tại một cánh đồng hoa sặc sỡ sắc màu.

– Tới rồi sao?? Ở đâu đây!!?

– Xuống đi!

Yori tò mò đi xuống theo lời Kiyoshi. Một vài cơn gió cuốn theo mùi hương của hoa xộc thẳng vào cánh mũi cô, cảm giác thật thoải mái và dễ chịu. Cô không chần chừ mà đi thẳng đến một tán cây to rồi ngồi xuống.

– Sao nào, bớt căng thẳng chưa?? – Kiyoshi hỏi, anh cũng ngồi xuống cạnh Yori

– Thoải mái thật! Nhưng sao anh biết chỗ này??

– Hm… Chính tôi cũng không biết, có cái gì đó đã khiến tôi lái xe thẳng đến đây…

-… – Yori im lặng, mắt cô hướng về những bông hoa đang nhảy múa cùng gió dưới cái nắng mùa đông lạnh lẽo.

– Này, chiếc khuyên tai đó sao cô có được vậy??? – Kiyoshi bất giác thốt lên khi thấy chiếc khuyên tai.

– Của… anh tôi! – Yori miễn cưỡng trả lời.

– Tôi cũng có một cái giống cái của cô…

– Sao cơ??!

Hoàn chương XVII

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play