Cũng nhờ cơn bệnh của Kiyoshi mà cả hai đã thoát khỏi buổi chụp hình
của và chủ tịch, nhưng vì thế mà hai người lại mất khá nhiều bài vở vì
nghỉ học. Kiyoshi cũng đã khỏi bệnh và hôm nay cũng đã cận kề giáng
sinh, đồng nghĩa với việc, các học sinh sắp được nghỉ đông.
Lúc này, trên lớp của Yori phải nói là ồn không thể tưởng. Các học
sinh cứ ngồi bàn tán với nhau về việc giáng sinh này đi đâu, làm
gì,..v.v… Nhưng ở một góc cuối lớp, sự tĩnh lặng vẫn bao trùm không gian nơi đây, cô vẫn đang ngồi nghe nhạc với ánh mắt thờ ơ, không quan tâm
đến những gì xảy ra xung quanh mình.
– Yori, giáng sinh cậu có đi đâu không??? – Haruko quay xuống hỏi.
– Không! – Yori hờ hững đáp.
– Sao vậy??! Hay cậu đi với tớ nhé!! – Haruko chớp chớp đôi mắt long lanh.
– Không thích! Đừng phiền tớ! – Yori hầu như không đoái hoài đến hành động làm bao chàng trai gục ngã của Haruko, chỉ lạnh lùng đáp rồi gục
mặt xuống bàn ngủ.
– Cậu thật là!! Tính cậu cứ y như tảng băng ở Nam Cực ấy!!! – Haruko nói xong rồi quay lên, tám chuyện cùng đứa bàn trên.
Yori hé nhìn lên bầu trời ngày đông xám xịt trước mắt mà không thoát
khỏi tiếng thở dài. Thực tình thì cô muốn đi chơi lắm chứ, nhưng có cái
ký ức vài năm trước đã giữ cô lại. Đôi mắt tím cứ nhìn đăm đăm lên bầu
trời cao, loáng thoáng chút buồn. Bất chợt, hình ảnh người con trai đeo mặt nạ trắng toát chạy ngang qua ý nghĩ. Cô nhíu mày lại, khẽ lắc đầu xua đi cái hình ảnh đó.
*-*-*
Trên phòng hiệu trưởng.
– Chú, chú cho cháu vào học nhé!!! – Giọng nói tên con trai nhẹ vang lên khiến ông hiệu trưởng già không khỏi rùng mình.
– Được thôi, cháu không cần phải cất cái giọng đó lên đâu!!
– Hm… để xem, dù gì cũng sắp nghỉ đông rồi nên… sau kì nghỉ này nhé!!
– Dạ, vậy cháu về!!
“Trò vui chuẩn bị bắt đầu!!!”
*-*-*
Đêm trước giáng sinh.
Hiện giờ, Yori và Kiyoshi đang trang trí chuẩn bị cho giáng sinh cũng như năm mới sắp đến. Nhà cửa thì cũng đã được dọn dẹp xong, cây thông
cũng đã được để ngay phòng khách, đèn trang trí giăng khắp nhà,… nói
chung là căn nhà bây giờ lấp la lấp lánh như pha lê bảy sắc.
– Mệt quá!!!! – Kiyoshi ngồi phịch xuống sofa, cầm chai nước tu một hơi cạn hết một nửa.
– Lên phòng đây!!! – Sau khi dọn dẹp những thứ còn lại, Yori bỏ đi lên phòng.
– Khoan đã… – Kiyoshi gọi với Yori, nghe vậy, cô liền xoay người lại… – Giáng sinh… cô có đi đâu chơi không??!
– Không!
– Vậy… đi với tôi được không?? – Kiyoshi lắp bắp
Yori trong khoảnh khắc đó như đóng băng hoàn toàn. Ánh nhìn lạnh lùng nhìn thẳng vào Kiyoshi không dời, cô mím chặt môi lại. Đây có lẽ là lần thứ hai cô được một người con trai rủ đi chơi vào đêm giáng sinh, từ
khi vài năm về trước…
– Cô đi được không??/ – Kiyoshi kiên nhẫn hỏi lại
Yori xoay người chuẩn bị bước đi, gương mặt cô cúi gầm xuống, đôi môi mím chặt khẽ hé mở.
– Được thôi!!
Nói xong cô bước bỏ lên phòng, để lại Kiyoshi với nụ cười tỏa nắng sớm ban “đêm”.
*-*-*
Sáng hôm sau.
Tít…
“Rầm”
Chiếc đồng hồ chỉ mới vừa reo lên một tiếng thì ngay lập tức đã vỡ
vụn, nằm “thoi thóp” dưới sàn nhà. Yori ngao ngán ngồi dậy, đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù, cô lê từng bước vào nhà tắm.
– Đồng ý làm gì không biết!! – Yori tự mắng mình.
Một lát sau
– Này, cô dậy chưa?? – Tiếng Kiyoshi vang vọng ngoài cửa.
Yori đang ngồi nghịch điện thoại, lười biến trả lời nên đi ra mở cửa
luôn. Thật tình… không hiểu sao tên Kiyoshi này hôm nay sao lại dậy sớm
đến thế.
– Đi thôi!! – Kiyoshi vui vẻ nắm tay Yori kéo cô đi.
– Buông ra! – Yori gằn mạnh giọng.
Kiyoshi phớt lờ câu nói của Yori, tay vẫn nắm chặt tay cô cho đến khi cả hai đã đến gara.
– Đợi tôi!! – Kiyoshi bỏ lại Yori đứng ở ngoài, còn anh thì đi vào lấy xe.
Lúc này, Yori mới để ý, Kiyoshi hôm nay ăn mặc đúng chất Play Boy.
Chiếc áo thun tay dài in hình đầu lâu ngay giữa. Quần jean đen tôn lên
đôi chân dài. Đính kèm thêm một chiếc snapback đội ngược trong cực kì chất. Còn cô thì cũng phá cách không kém. Áo hoodie dài
tay cùng với chiếc khăn len đỏ ấm áp. Chiếc quần legging xám ôm sát để
lộ ra đôi chân thon dài của cô, đôi boots cao gót đen có thêm một sợi
xích nhỏ nhỏ bên hông. Mái tóc nâu bồng bềnh xõa tự do, còn đính thêm
một băng đô xanh cực đẹp. Và một phần cũng không kém quan trọng nữa là
chiếc khuyên tai đại bàng lấp lánh giữa trời đông lạnh lẽo.
– Lên đi!!! – Kiyoshi lái xe chạy ra, kêu lớn.
Yori không nói mà chỉ lẳng lặng bước lên xe. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, lao nhanh ra con đường lớn tấp nập xe cộ.
Hoàn chương XVI
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT