Yêu người IQ cao (Phần 10)

Nghe nó nói thế tôi quay lại nhìn nó với ánh mắt đầy thù hằn, nó thấy thế thì khẽ nhếch môi cười nửa miệng đoạn nói tiếp:Nhưng liệu cái điện thoại đó đã mất hay chưa thôi.

Ông thầy chỉ huy (không nhớ tên ông này luôn, ông gì mà khó tính hay chửi bới ấy nhỉ) quay sang hỏi: Ý em là sao. Sao lại là mất hay chưa.

Thư vẫn lạnh te: Phòng này có tất cả 6 cái giường tầng chia thành 2 hàng song song nhau. Bạn bị mất điện thoại nằm ở tầng 1 giường giữa. Tên trôm chắc phải to gan lớn mật lắm mới dám lẻn vào giữa phòng lấy trôm điện thoại. Nhất là khi đi tập quân sự, sinh viên hầu hết đều ít ngủ và hay thức khuya.

Mặt khác, tâm lý của tên trộm luôn muốn lấy đồ nhiều nhất và nhanh nhất có thể rồi tẩu thoát. Trong khi cả phòng có tới hơn 10 người. Nó không lấy bất cứ thứ gì khác mà lại đi lấy cái điện thoại đắt tiền nhất phòng. Trong khi để tiếp cận cái điện thoại đó, nó sẽ có rất nhiều thời gian để lấy những điện thoại khác.Vậy mà nó lại không lấy.

Tóm lại ở đây có sự mâu thuận trong cách thức phạm tội của tên trộm.

Mình nói các bạn đừng buồn, mình nghĩ thủ phạm lấy điện thoại chỉ là người trong phòng này thôi.

Nghe đến đây, mấy thằng trong phòng nhao nhao lên nói không có chứng cứ đừng có suy diễn linh tinh làm mất tinh cảm anh em trong phòng. Xong thằng nào cũng hùng hổ bảo nếu thích thì cứ khám xét từng người một là biết ngay.

Thư có vẻ chả bận tâm đến mấy thằng đó, nó vẫn thản nhiên nói tiếp: Tên trộm khi quyết định lấy cái điện thoại chắc hẳn nó cũng nghĩ đến tình huống bị khám xét người nên chắc chắn nó chẳng dấu điện thoại trong người hay trong đồ đã cá nhân của mình đâu.

Nói đến đây Thư lại nhìn quanh phòng một lượt rồi nói tiếp: Từ sáng tới giờ có ai ra ngoài hay chưa.

Thằng mất điện thoại đáp: Tôi vừa ngủ dậy đã thấy mất điện thoại xong cũng đề nghị mọi người ở nguyên trong phòng rồi lên báo thầy chỉ huy rồi.

Thư cười nói: Vậy rõ ràng là cái điện thoại còn ở trong căn phòng này.

Đoạn nó đi quanh phòng ngó nghiêng xong trèo cả lên giường tìm. Cuối cùng nó ngửa cổ lên trần nhà nheo mắt một lúc rồi nói. Nếu mình đoán không nhầm thì chỗ khả dĩ dấu điện thoại nhất ở trong cái phòng này chính là cái lỗ thông gió kia. Chân tường dưới cái lỗ thông gió có nhiều bụi rơi xuống lắm. Bạn nào cao thử với lên đó xem thử.

Tôi nghe thế thì nhảy luôn lên chiếc giường gần lỗ thông gió, xong kiễng chân với lên thì quả nhiên vớ được cái điện thoại mang xuống.

Mọi người thấy thế đều ồ lên. Đến đây Thư nói tiếp: Điện thoại thì cũng tìm được rồi. Mình nghĩ cũng không nên truy đến cùng xem ai là thủ phạm. Nhưng 2 bạn Thành với T.A chơi bài trong khi gác là vi phạm kỷ luật. Em nghĩ thầy phải xử phạt nặng hơn nữa để làm gương cho những người khác.

Nói xong nó lại quay qua tôi cười nửa miệng thêm lần nữa rồi quay lưng bước ra khỏi phòng.

Ngay hôm đó, tôi với Thành thối bị ông thầy chỉ huy bắt đi chân đất quét rác cả khu từ sáng đến chiều luôn, nhục không để đâu cho hết.

Có điều tôi vừa quét rác vừa tự cảm nhận thấy rằng hình như tôi không còn hận Thư nữa. Nó thông minh như vậy, tôi làm sao hận được nó đây. Đã nói là tôi thích người thông minh mà.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng giờ mọi việc không đơn giản như trước nữa. Sau hôm đó, tiếng tăm của Thư nổi như cồn, chí ít là với bạn bè trong lớp tôi và lớp của đứa bị mất điện thoại. Thằng Bình triết sau khi đi do thám tình hình về mặt mếu xệu bảo: Trước một mình tao một chiến tuyến còn chẳng ăn ai, giờ lúc sang phòng nó cũng thấy có 2, 3 thằng ngồi chầu chực. Đã khó lại càng thêm khó. Phải làm sao bây giờ.

Tâm già cười bảo: Chú sao phải xoắn xít lên thế, chú cứ áp dụng chiêu thức cũ đã áp dụng với anh em, anh tin là chú sẽ thành công thôi.

Bình triết 2 mắt sáng rực hỏi: Chiêu gì vậy anh.

Tâm già đáp giọng tỉnh queo: Thì chú sang phòng nó, kiếm cái góc nào thuận mắt, đái một bãi đánh dấu lãnh thổ như hôm trước chú đái ở trong phòng náy ấy.

Nghe thế, Bình triết tắt điện luôn, không dám nói gì nữa. Cái hôm nó đái bậy trong phòng bị phát hiện, Nó bị cả phòng đè ra xong thằng Thanh búng chim nó 20 phát. Thấy Bình triết bảo đến mấy ngày trời nó ko đái ra được giọt nào. Chắc ku cậu ám ảnh vụ đó cả đời quá.

Quay lại chuyện cái Thư, đến lúc đó tôi mới chỉ bỏ từ thù hận sang có chút cảm tình với nó, kiểu như mang ơn vì nó đã giúp tôi 2 lần ấy.

Nhưng mấy hôm sau, khi điểm thi học kỳ 1 từ trên trường báo lên thì tôi chính thức đổ nó đứ đừ. Cái con dở dở, suốt ngày nghỉ học ấy lại có điểm phẩy cao nhất khoá luôn. Và bây giờ, sau cái vụ tìm ra điện thoại, cả lớp không ai còn lôi cái thân thế của nó ra để dè bỉu kết quả thi của nó nữa .

Tất cả đều thừa nhận nó là đứa thông minh. Tôi cũng vậy. Và như tôi đã đã nói đấy. Tôi thích chơi với người thông minh, à không, bây giờ … tôi yêu người thông minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play