(Cả chương này là theo ngôi kể của Dương Chi)

Sau 2 năm mong mỏi thì cuối cùng anh cũng trở về….

Nhớ cái ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau…

Sân bay Nội Bài….

Hôm nay là ngày tôi đi du học rồi, nói thật chứ sang Mĩ có cách đếch gì đâu mà bố mẹ cứ bắt sang đấy nhỉ ?

Haiz… 4 năm đấy, chẳng khác gì nửa thập kỉ. Tôi vừa chản nản bước đi, kéo theo một đống vali đã chuẩn bị. Và…

Bịch !

Tôi ngã về phía sau, thằng nào đâm vào bà vậy !?

– Con nào/ Thằng nào mắt đui vậy!?

Cả 2 chúng ta đều đồng thời nói cùng một. Tôi ngước mắt lên nhìn.

Hiện lên trông đôi mắt đen láy vô hồn lúc này là hình bóng của một chàng trai. Cái dang vẻ cao cao( phải ha hồi đó nó lùn tịt mà).Mái tóc đen mềm mại. Anh mặc một chiếc áo kẻ caro đen đỏ khoác ngaòi chiếc áo khoác đỏ. Một chiếc quần jeans dài màu xanh đậm( công nhận chân anh dài thật đó ). Làn da trắng như tuyết. Đôi mắt nâu trông ngỗ nghịch và đầy hiếu kì. Cái mũi cao như mấy trai 2D. Khóe môi chợt nở một nụ cười bí ẩn.

– Con nhóc lùn tịt nào đây ?: Anh ấn đầu tôi xuống và nói với cái giọng điệu giễu cợt. Cái tên này chán sống hả !?

Theo thói quen tôi đá một cú ngay trúng bụng hắn.

Bụp !

Nào ngờ chỉ với một tay anh đã có thể đỡ được cú đá của tôi. Anh khá lắm đấy. Nhanh chí, tôi dùng chân còn lại đá vào chân anh. Như lần trước anh cũng kịp nhảy lên né cú đá đó.

Mà chờ chút,nếu anh né kịp thì đồng nghĩa với việc tôi sẽ chuẩn bị có một nụ hôn với đất mẹ thân yêu trong 5…4….3…2…1

Ủa ? Sao tôi chưa rơi vậy nè ? Mở mắt thì anh đã ôm lấy eo tôi để tôi không ngã rồi.

– Đừng có nghịch ngợm thế chứ cô bé: Anh nói

Lời anh vừa nói thật dịu dàng.

Thịch…

Hả ? Tim à, này vừa kêu ‘thịch’ đấy hả?

– Sao mặt nhóc đỏ thế ? Đừng nói là đổ anh đấy !

Hả ? Làm gì có chuyện đó. Tôi đứng dậy và hất tay anh ra. Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua tấm kính. Mặt tôi giờ đỏ ửng như quả cà chua.

– Làm gì có chuyện đó !Anh bị ảo tưởng sức mạnh hả !? ( tsundere nè ~ )

– Thế vừa này ai mặt đỏ như cà chua ấy nhỉ ?: Anh ta đang muốn ăn đấm hả !!?

– Tôi không thèm tốn nước bọt với anh : Tôi vênh mặt lên và xách đống vali đến chỗ kiểm vé (chẳng biết cái đấy gọi là gì nữa)

– Cho tôi một vé đi Hồ Chí Minh: Tôi nhẹ nhàng nói. Nói đi Mĩ du học chứ bây giờ tôi chả có hứng, thôi sang Sài Gòn chơi mấy bữa rồi đi cũng chưa muộn.

– Thưa quý khách, cô phải mua vé từ trước thì mới…

– Tôi chính là Mai Dương Chi, con gái tập đoàn FT đây: Tôi liền chặn họng cô tiếp viên lại và nói

Nghe xong cô tiếp viên liền cuống cuồng lấy một tấm vé đi Hồ Chí Minh rồi đưa cho tôi. Tiện thể nói luôn, tập đoàn FT là nhà tài trợ của cái sân bay này mà (em chém đó, mấy người bên sân bay Nội Bài đừng có đến kiện em đấy).

.

.

.

Nhẹ nhõm ngồi xuống chỗ ngồi của mình, tôi thở phào một cái.

Nhớ lại lúc vừa nãy mình bị làm sao vậy. Cảm giác như vừa đập lệch một nhịp tim vậy.

Hả ? Mình đang suy nghĩ vớ vấn gì vậy, Mai Dương Chi à, tỉnh táo lại đi !

Tôi tự tát nhẹ 2 bên má để tỉnh táo lại. Anh ta chỉ là một tên con trai thôi mà.

– A ! Lại gặp nhau rồi !

Cái giọng nói này…. Tôi quay đầu một góc 90 độ sang phải.

Tại sao lại là anh ta chứ, ai ngờ rằng anh ta cũng đi cùng chuyến bay với mình chớ.

Tôi cố tình bơ anh và lạnh lùng quay mặt đi. Anh cũng chẳng để tâm gì cả, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống ngay bên cạnh tôi.

.

.

.

Máy bay đã cất cánh được 2 tiếng rồi. Tự nhủ bản thân mình là ‘sắp đến rồi, sắp đến rồi’.

Giờ tôi đã hiểu cảm giác của ấy cuộc họp quan trọng là như thế nào rồi. Là một bầu không khí yên ắng đầy nặng nề chứ sao !?

Trên máy bay bây giờ thực sự rất yên tĩnh. Yên tĩnh đến nỗi tôi còn có thể nghe thấy rõ nhịp thở của mình từ từ đều đều.

Chán quá, chán chết mất !

– Ăn không ?

Đột nhiên anh chìa tay ra và đưa tôi một viên kẹo nhỏ, bên ngoài bọc với tờ giấy bóng màu vàng ghi chữ “Lemon” bằng màu kem.

– Cảm ơn: Tôi nhận lấy viên kẹo từ tay anh.

Bóc cái vỏ kẹo ra, bên trong là một cái kẹo màu vàng. Tôi liền bỏ nó vào miệng luôn.

Thứ đầu tiên tôi cảm nhận được chính là cái vị chanh ngọt ngọt đang tan dần trong khoang miệng. Công nhận cái này ngon thật đấy !

– Ăn cái nữa không ?: Anh giơ cái kẹo vừa nãy lên và quay sang hỏi tôi

Tính với lấy cái kéo thì tôi chợt dừng lại. Nhìn anh với con mắt đen sắc sảo của mình, tôi nghi ngờ hỏi:

– Anh có ý định dụ kẹo tôi để bán sang Trung Quốc không vậy ?

– Hoàn toàn không ! Nhóc nghĩ gì vậy ?

Hửm, tôi cũng chẳng hại gì khi tin anh ta. Thôi cứ kệ vậy.

Trong suốt cả chuyến bay tôi chỉ ngồi ăn hết đống kẹo của anh ta. Chắc phải đi mua lại cái công ty sản xuất cái kẹo này mới được. Ngon quá ~

Cuối cùng thì cũng đến Sài Gòn. Lúc tôi đến thì đã chập tối rồi. Phải thuê một phòng ở qua đêm thôi.

Có vẻ như đêm nay sẽ còn dài lắm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play