Sâu trong Thái Hành Sơn có một cái trại, trong trại có trên một trăm thanh niên mặc áo đen cầm súng đi qua đi lại tuần tra.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, không ai có thể ngờ rằng trong lãnh thổ Trung Quốc còn có sự tồn tại đẳng cấp chuẩn quân đội.
Nhưng theo tiếng nổ lớn vang lên, ba chiếc trực thăng vũ trang xếp thành một hàng, bay tới bên này.
- Có địch tập kích.
- Chạy mau.
- Chạy vào boong ke.
Thanh niên mặc áo đen cầm súng dẫn đầu biết rất rõ uy lực của trực thăng, trước tiên bọn hắn phải chạy vào vị trí có che chắn đã.
Vào lúc này, tiếng pháo laser vang lên.
Chỉ trong chốc lát, cả doanh trại bị quét thành tổ ong vò vẽ.
Không ai tránh kịp, bị bắn chết giữa đường, dù bọn họ có có được huấn luyện tốt nhưng vẫn không thể may mắn thoát được trong làn đạn dày đặc.
Sau khi bắn ra một loạt đạn, hoàng hỏa tiễn bắn vào boong ke, hỏa tiễn phát nổ cả khu vực chìm trong biển lửa.
Và lúc này, từng binh lính đặc chủng dọc theo dây thừng nhanh chóng đáp xuống đất, tiếp đó kiếm một vị trí thích hợp chặn đánh, bọn họ không cần xong vào trong biển lửa, nhiệm vụ của bọn họ chỉ phụ trách ám sát.
Lúc này, từng bóng dáng như báo săn xông vào biển lửa.
- Tốc độ rất nhanh.
- Tôi không khóa chặt được rồi.
- Chẳng trách hỏa lực chúng ta bị áp chế.
- Không biết đám này thuộc bộ đội thần bí nào?
Vào lúc những lính đặc chủng đang bàn luận, Diệp Hạo đã xông vào trong biển lửa, vừa vào hắn lập tức khởi động năng lực Thấu thị, vừa lúc đó, hắn thấy mấy chục tên sát thủ đang núp rất kín đằng sau một cái boong ke.
- Sau những boong ke đều có sát thủ.
Diệp Hạo quăng mấy cục đá về phía một boong ke có sát thủ ẩn nấp, những viên đá tách thành mười mấy đường xuyên vào trong boong ke.
Thành viên cục võ đạo theo sau kinh ngạc nhìn chỉ huy, bọn họ không rõ vì sao Diệp Hạo lại biết sau boong ke có sát thủ.
Nhưng trước khi đến, Thiều Hoa đã căn dặn họ phải hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của Diệp Hạo.
Sau khi bọn họ nhào qua, quả nhiên phát hiện đám sát thủ đang ẩn nấp phía sau các boong ke.
Tâm trạng của đám sát thủ đang rất không ổn định, càng không nói đến lúc này, chả ai còn lòng dạ tham chiến cả, vì bọn họ đã biết mình tất chết, không thể tránh thoát.
Lúc này, một mình Diệp Hạo tiến vào cái boong ke sâu nhất.
Diêm La được xây dựng ở đây bao nhiêu năm, sao không có địa đạo được.
Cấp cao của Diêm La được quân đội phái cả trực thăng đến càng quét đã biết rõ bọn chúng khó lòng chóng lại, nên họ lập tức chọn việc chạy trốn.
Nhưng bọn họ chạy nhanh thế nào cũng không bằng Diệp Hạo!
Không bao lâu sau, Diệp Hạo đuổi kịp đám thủ lĩnh sát thủ này, bàn tay hắn bắt lấy vách tường kiên cố kế bên, tiếp đó có từng mảnh vụn rơi xuống tay hắn.
Diệp Hạo mạnh bạo ném những mảnh vụn này tấn công đối phương, tốc độ xung kích và lực xuyên thấu còn kinh khủng hơn đạn thật nữa.
Đám Sát thủ đang chạy trốn phía trước đều bị xuyên qua ngực, vẫn còn một vài tên may mắn còn sống, mà trong đó có tổ trưởng của Diêm La.
Diệp Hạo đi đến trước mặt đối phương.
- Nói cho tôi biết, ai thuê các người ám sát Lâm Nhu Nhi?
- Lâm Nhu Nhi?
Tên này khẽ giật mình.
- Không ngờ đơn hàng này xảy ra vấn đề.
- Trả lời câu hỏi của tôi!
Diệp Hạo lạnh lùng nói.
- Tôi vất vả hai mươi năm đều bị hủy hoại trong chốc lát, cậu cảm thấy tôi sẽ nói cho cậu biết người đứng sau tất cả à?
- Nếu ông nói ra, tôi có thể chừa cho ông con đường sống.
- Giết tôi đi!
- Ông cũng có khí tiết sát thủ chứ nhỉ!
Diệp Hạo nói xong đã thấy một dòng máu đen ra từ khóe miệng đối phương.
Và lúc này, miệng những sát thủ còn sống cũng chảy ra dòng máu đen.
Qua một lúc, đám đội viên trong Cục Võ Đạo chạy đến.
- Xem còn thứ gì có giá trị không?
Diệp Hạo trầm giọng ra lệnh.
- Tôi phải điều tra đến cùng ai đang nhắm vào Lâm Nhu Nhi?
- Tình báo của Diêm La đã khởi động hệ thống tự hủy chương trình.
- Nói như vậy có nghĩa không lấy được tin tức gì?
- Chúng tôi có bắt sống mấy sát thủ, hy vọng có thể moi ra chút tin tức.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.
Sát thủ cấp thấp không thể nào biết những chuyện này, mà những sát thủ cấp cao biết chuyện đều đã tự sát.
Manh mối đứt rồi.
- Từ từ đi.
Trong lòng Diệp Hạo thầm nghĩ.
Diệp Hạo quay về Ma Đô đã là chuyện của ngày hôm sau.
Lúc đón xe đi đến Hải Hằng Hoa Viên, hắn gặp Hiểu Minh ở trước cửa.
- Tiểu tử cậu đến thật đúng lúc.
Hiểu Minh do Diệp Hạo hẹn đến.
- Cậu kêu tôi đến, tôi dám không đến sao?
Hiểu Minh cười lên tiếng.
Diệp Hạo đang định nói gì dó nhưng bỗng nhiên trừng mắt.
- Luyện thể tầng hai.
- Trước đó tôi sắp đột phá luyện thể tầng một rồi, bây giờ đột phá luyện thể tầng hai cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Hiểu Minh không cảm thấy có vấn đề gì cả.
- Cậu là nhà giàu, đâu hiểu cảm giác của người nghèo chúng ta.
Tu sĩ võ đạo đạt đến Cảnh Tiên Thiên còn khó hơn lên trời, nhưng Hiểu Minh người ta nói đột phá là đột phá, đơn giản như uống nước mát.
- Được rồi, tu vi cậu cũng đột phá, đã có biện pháp đối phó với Mộng Ngạc chưa?
- Có rồi.
Hiểu Minh nói và lấy trong người ra một lá bùa màu vàng.
- Buổi tối sau khi Đường Phiên Phiên ngủ, cậu lấy lá bùa này dán lên trán cô ấy, chỉ cần Mộng Ngạc xuất hiện sẽ bị lá bùa giết chết.
- Không ảnh hưởng đến cô ấy chứ?
- Không đâu, à đúng rồi, cậu kêu tôi đến có chuyện gì?
- Tôi muốn biết cậu có bùa hộ thân không?
- Có.
- Ý tôi là loại bùa hộ thân dùng để bảo vệ người ấy.
- Bùa hộ thân của tôi chỉ có tác dụng với yêu ma quỷ quái.
- Khi nào mới luyện ra được có tác dụng với con người?
- Phái Mao Sơn chúng tôi không có loại bùa hộ thân này.
- Ngươi tu đạo như chúng ta không nên có quá nhiều liên hệ với người thế tục.
Tiểu đạo sĩ nghiêm túc nói với Diệp Hạo.
- Đạo huynh, nghe tôi một câu, cậu còn tiếp tục như thế sẽ có một ngày khó mà dứt bỏ đucợ.
- Không dứt bỏ được thì khỏi dứt bỏ.
- Chuyện không như cậu nghĩ đơn giản vậy đâu?
Hiểu Minh khẽ thở dài.
- Dung mạo cậu và tôi cho dù mấy chục năm hoặc thậm chí mấy trăm năm cũng sẽ không thay đổi, nhưng giai nhân bên cạnh cậu sẽ hóa thành mỹ nhân xương khô.
- Tôi…
- Tu đạo yêu cầu tư chất rất hà khắc, tôi đã thấy Đường Phiên Phiên không có tư chất tu đạo.
- Cậu để tôi suy nghĩ lại.
Hiểu Minh nhẹ nhàng rời khỏi.
Diệp Hạo nhìn bóng dáng tiểu đạo sĩ rời khỏi, không thể không thừa nhận tính cách người này thích hợp tu đạo hơn mình.
Đi vào hồng trần nhưng lại không nhiễm hồng trần.
Đợi đến thời điểm xuất trần, hắn lại dễ dàng ra đi.
Mà bản thân mình có thể ra đi không?
Diệp Hạo đứng tại chỗ thẫn thờ suy nghĩ, không biết đã qua bao lâu, cho đến khi tiếng còi xe vang lên.
- Diệp Hạo!
Đường Phiên Phiên mở cửa kính xe kêu lên.
- Cậu đứng đây làm gì?
- Nghĩ một chút việc thôi.
Diệp Hạo nói rồi mở cửa xe bước vào.
Đường Phiên Phiên nhìn Diệp Hạo cau mày, trong mặt lộ ra vẻ thương tiếc,
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tôi không sợ trời tối và ma, chỉ sợ cậu cau mày a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT