Nhưng Tư Mã Vinh lại kinh ngạc, đối phương cũng nhìn mình như đang nhìn một thằng khùng.
Sau đó, Diệp Hạo đưa giấy chứng nhận cho Tư Mã Vinh xem, mặt hắn trợn to ra.
- Cậu là quân nhân?
Nói thừa, nếu Diệp Hạo không phải quân nhân sao có giấy chứng nhận quan quân?
Nhưng khi Tư Mã Vinh thấy hình của Diệp Hạo lại trợn tròn cả hai con mắt.
Một gạch sao vàng!
Sao lại có thể?
Lão tướng quân một đời chinh chiến mà cũng chỉ là thiếu tướng, người thanh niên trước mắt còn chưa đến hai mươi tuổi, sao có thể có quân hàm thiếu tướng được?
- Chẳng lẽ…
Nghĩ đến đây, Tư Mã Vinh cười lạnh nhìn Diệp Hạo.
- Chẳng lẽ cậu không hậu quả của việc làm giả giấy chứng nhận quân nhân?
- Làm giả?
Diệp Hạo cười lớn, nói.
- Người không biết thì không sợ thật mà.
- Cậu...
Tư Mã Vinh giận dữ quát.
- Cậu làm giả thiếu úy hoặc trung úy có lẽ tôi còn tin, nhưng mà cậu làm giả thiếu tướng, ai tin đây?
Sắc mặt Hà Bất Thăng không khỏi trầm xuống.
Trong xã hội thỉnh thoảng vẫn xảy ra chuyện giả mạo quân nhân, Hà Bất Thăng vẫn luôn căm hận chuyện này đến tận xương tủy.
Vì vậy ông ta đi lên đoạt lấy giấy chứng nhận trong tay Diệp Hạo, nhưng khi ông nhìn thấy Diệp Hạo trực thuộc bộ phận nào, ánh mắt lại lóe lên.
- Chào thủ trưởng.
Hà Bất Thăng chào theo kiểu nhà binh.
Bộ phận tác chiến đặc thù!
Tư Mã Vinh thật không biết có bộ phận nào như vậy, nhưng Hà Bất Thăng biết rất rõ ý nghĩa của bộ phận này.
Trong quân đội có quy định rất rõ ràng.
Quân hàm bộ phận tác chiến đặc thù sẽ cao hơn một cấp.
Đó là lý do tại sao Hà Bất Thăng cũng mang quân hàm thiếu tướng nhưng vẫn phải chào Diệp Hạo.
Xung quanh xôn xao.
Không ai ngờ Hà Bất Thăng lại hành lễ với Diệp Hạo.
Hắn trực tiếp gọi điện thoại nói địa chỉ và nguyên do cho phía bên kia nghe.
Không lâu sau, bốn quân nhân đến, bọn họ kiểm tra giấy chứng nhận của Diệp Hạo rồi chào kiểu nhà binh với Diệp Hạo, tiếp đó lấy giấy chứng nhận của mình hướng về phía Tư Mã Vinh.
- Chúng tôi thuộc ban kỷ luật, mời theo chúng tôi một chuyến.
Tư Mã Vinh thậy vậy mới rõ chứng nhận của Diệp Hạo là thật.
Nhưng hắn cũng không lo lắng lắm, hắn nhìn Diệp Hạo gằng từng chữ một.
- Tôi không quan tâm bối cảnh của cậu thế nào, tôi có thể nói cho cậu biết, tôi rất nhanh sẽ quay trở ra.
- Tôi rửa mắt chờ mong.
Diệp Hạo cười nhạt.
Tư Mã Vinh bị dẫn đi.
Hà Bất Thăng chần chừ một lát rồi nói.
- Tư Mã gia trong Trung Quốc có quan hệ rắc rối phức tạp, chuyện này có thể sẽ không được giải quyết.
- Bây giờ nói như thế còn khá sớm.
Diệp Hạo nói xong câu này, quay người rời đi.
- Chờ đã.
Lúc này, Đại tá Lý đi lên phía trước.
- Xin thủ trưởng chữa trị cho lão quân trưởng?
- Tôi không phải bác sĩ.
Nói xong Diệp Hạo rời khỏi, hắn thật sự không phải bác sĩ a.
Hắn có thể thức tỉnh Tiểu Lan, nhưng không có nghĩa chân nguyên của hắn có thể trị được vết thương trên chân Hà Bất Thăng.
- Lão Hà, còn trẻ như vậy mà đã có được quân hàm thiếu tướng sao?
- Đường bình thường thì không thể nào, quân đội rất coi trọng đến việc phân biệt đối xử.
Hà Bất Thăng lườm Chu Bá Đạt một cái.
- Nhưng có một số bộ phần đặc thù thì có thể, và những người này đều là thanh kiếm sắc bén của quốc gia.
Nói đến đây, Hà Bất Thăng ngáp một cái.
- Tôi buồn ngủ quá.
Ánh mắt Chu Bá Đạt lộ vẻ cảm kích.
Cậu biết rõ ràng lúc nãy Hà Bất Thăng đổi một cách khác nói về thân phận của Diệp Hạo cho mình biết.
Lúc này, Chu Bá Đạt cũng cáo từ rời khỏi.
Sau khi Chu Bá Đạt giải đáp cho Chu gia xong, cho thuộc hạ đi điều tra lai lịch của Diệp Hạo.
Nhưng kết quả điều tra lại là những tin tức đơn giản nhất, chỉ có những thông tin về cha mẹ Diệp Hạo, mà địa chỉ nhà cũng không có.
- Xem ra không có quyền hạn nhất định sẽ không tra ra.
Lúc này Chu Bá Đạt mới hiểu, năng lực quyền hạn Chu Gia rất lớn, đa số người đều sẽ bị điều tra ra hết ngọn nguồn, nhưng giờ không tra được gì chứng tỏ bối cảnh của Diệp Hạo không phải bình thường.
- Nhưng anh ta lại làm hộ vệ cho Lâm Nhu Nhi.
Chu Bá Đạt có được một số tin tức có giá trị.
- Kỳ quái, Lâm Nhu Nhi có tài đức gì mà Diệp Hạo lại làm hộ vệ cho cô ấy ta, chẳng lẽ gái đẹp nên được ưu ái?
Chu Bá Đạt gõ gõ bàn, không hiểu lầm bầm.
Hiện nay Chu Gia và Trịnh Gia đang liên thủ đối phó Lâm Gia, Diệp Hạo có nhúng tay vào cuộc chiến thương trường giữa họ không?
Chu Bá Đạt không thể không cân nhắc vấn đề này.
- Tạm hoãn việc phong tỏa kinh tế đối với Lâm Gia.
Chu Bá Đạt trầm ngâm một hồi rồi lên tiếng.
- Hiện nay người đứng đầu Lâm Gia, Lâm Nhu Nhi còn nằm trong bệnh viện, cấp cao Lâm Gia đang tranh quyền đoạt lợi, đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta đả kích Lâm Gia.
Thư ký Chu Bá Đạt chần chừ một chút rồi lên tiếng nhắc nhở.
- Làm theo lời tôi đi.
Chu Bá Đạt trầm giọng nói.
- Vâng.
Sau khi Diệp Hạo rời khỏi trại an dưỡng, hắn liền đi đến phân bộ Cục Võ Đạo.
Đôi chân Thiều Hoa vẫn gác trên bàn làm việc, nhè nhàng lắc lư.
- Rất tự tại đấy?
- Ngọn gió nào thổi cậu tới đây thế?
Thiều Hoa vừa nói vừa lấy điếu thuốc đặt lên miệng, vào lúc cô nàng định châm lửa, bóng dáng Diệp Hạo đã biến thành một luồng điện.
Ánh mắt Thiều Hoa lóe lên.
Khi bàn tay Diệp Hạo sắp bắt được bất lửa thì cánh tay Thiều Hoa đã nhẹ nhàng đẩy qua phía bên kia, một luồng lực lượng nhu hòa mạnh mẽ thay đổi hướng tay của Diệp Hạo, cô ấy vẫn nhàn nhã nhóm lửa cho điếu thuốc của mình và thổi một hơi vào mặt Diệp Hạo.
- Vài ngày không gặp, thực lực lại tiến bộ rồi.
Thiều Hoa có chút kinh ngạc nhìn Diệp Hạo, mà con ngươi Diệp ca chúng ta co rụt lại.
Hắn không ngờ rằng bản thân đã đột phá đến tầng thứ hai Luyện Thể nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của Thiều Hoa.
- Thì ra cô thuộc Cảnh Hám Sơn.
Diệp Hạo nhìn Thiều Hoa, trong lòng giật mình.
Chỉ có cường giả thuộc Cảnh Hám Sơn mới có thể thể khoan thai như vậy khi đối mặt với mình.
Thiều Hoa từ chối cho ý kiến.
- Nói đi, kiếm tôi có chuyện gì.
- Cô biết Tư Mã gia không?
- Võ đạo thế gia?
Diệp Hạo nói lại chuyện hôm nay kết oán với Tư Mã Vinh một lần.
- Cậu muốn làm sao?
- Dựa theo quy trình bình thường mà làm.
- Theo quy trình, chỉ giam cầm cậu ta mười năm ngày.
Thiều Hoa thản nhiên đáp lời.
- Nhưng Tư Mã gia có quan hệ cực sâu trong quân đội.
- Cho nên tôi mới đến tìm cô nè.
- Tôi nghĩ cậu không nên liều chết với Tư Mã gia, như vậy sẽ không có lợi cho sự trưởng thành sau này của cậu.
Thiều Hoa nhìn Diệp Hạo nói.
- Võ đạo thế gia cũng có cường giả Cảnh Hám Sơn trấn thủ.
- Nói như vậy là cô không giúp?
- Giúp chứ!
Thiều Hoa dập tắt tàn thuốc, thản nhiên nói.
- Nhưng cậu báo đáp tôi thế nào?
- Lấy thân báo đáp có được không?
- Thôi, cho em xin bà chị.
- Nhưng có chỗ cần giúp, tôi sẽ không từ chối.
- Do cậu nói đấy nhé.
Thiều Hoa đặt đôi chân dài xuống bàn, cười mỉm nhìn Diệp Hạo.
- Nhưng nếu tôi cảm thấy làm không được thì sẽ từ chối.
- Đồ hèn.
- Người ta thông minh, biết chừa đường lui cho bản thân thôi chị!
Diệp Hạo mới không ngu là đáp ứng mọi chuyện.
- Bây giờ có chuyện cần cô giúp.
- Nói.
- Tôi muốn biết địa chỉ của Diêm La.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT