Sắc mặt Lâm Nhu Nhi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Bất quá cô đè nén kích động trong người nói.
- Tôi không thể từ bỏ Tử La lan.
- Các cô muốn tạo nên nhãn hiệu của riêng mình sao, thứ cho tôi nói thẳng các người đã qua thời hoàng kim rồi.
- Tôi không hiểu ý cô.
- Yêu Tộc đã xuất hiện rất nhiều chủng loại khó có thể tưởng tượng nỗi, có thể nói muốn diệt trừ hoàn toàn Yêu Thú rất khó.
Đường Phiên Phiên mỉm cười nói tiếp.
- Tôi muốn chế tạo một cư xá an toàn tuyết đối trong nước cho dù Yêu Thú cũng không có cách nào công phá nó.
- Chế tạo như thế nào?
- Hẳn cô biết rõ quần thể Tu Sĩ nhỉ?
- Biết.
- Tu Sĩ ở bốn phía cư xá kiến tạo Trận Pháp, Trận Pháp này ngoại trừ có thể bảo đảm an toàn bên ngoài, trường kỳ ở bên trong còn có thể giúp kéo dài thọ nguyên, thậm chí tư chất đều có thể được cải biến.
Đường Phiên Phiên nói.
Lâm Nhu Nhi không khỏi kinh hãi.
Nàng tin tưởng sau khi cái cư xá này xây dựng xong, biết bao người sẽ chen chân mà đến.
- Cô muốn tôi làm gì?
- Hợp tác.
Đường Phiên Phiên nhìn Lâm Nhu Nhi nói.
- Tài chính của tôi, cô quản lý.
- Tôi không hiểu tại sao cô lại giúp tôi như thế?
Lâm Nhu Nhi suy nghĩ một chút nói ra ngi hoặc trong lòng.
- Dạng hạng mục này, tôi tin tưởng bất cứ ai làm cũng thành công cả.
- Bởi vì cô có thể làm tốt hơn.
Lâm Nhu Nhi trầm mặc một chút trả lời.
- Tôi đáp ứng cô.
- Tài chính do tôi cung cấp, tỉ lệ 4:6.
Đường Phiên Phiên cười nói.
- Quản lý công ty tôi sẽ không hỏi đến, do cô toàn quyền phụ trách.
- Tỷ lệ này quá cao rồi.
Lâm Nhu Nhi giật mình nói.
- Tôi lấy hai thành được rồi.
- Giao kèo đây.
Đường Phiên Phiên đặt một tờ giấy trên bàn.
Lâm Nhu Nhi tỉ mỉ xem xét.
Càng xem cô càng kinh hãi.
Bởi vì cái này không hề có bất cứ hạn chế nào cho cô cả.
- Hợp đồng này có nên thay đổi hay không?
- Tôi tin tưởng cô.
Đường Phiên Phiên khẽ mỉm cười nói.
- Việc thiết trí quá nhiều giới hạn cũng không có ý nghĩa, còn nữa tôi cho cô toàn quyền quản lý, đây là một cơ hội lập nghiệp của cô, tôi không nghĩ rằng cô sẽ chà đạp tâm huyết bản thân đâu.
- Ý tôi muốn nói đến cái tỉ lệ này…
Lâm Nhu Nhi chưa nói hết câu Đường Phiên Phiên đã ngắt lời.
- Đừng nói về tiền bạc, đó chỉ là một con số, cô không cần quan tâm quá nhiều về nó đâu.
- Được rồi.
Lâm Nhu Nhi suy nghĩ một chút nhẹ gật đầu, tiếp đó ký tên mình lên bản hợp đồng.
Đường Phiên Phiên nhìn thoáng qua rồi nói.
- Tôi sẽ đưa các thư thiết kế của các công ty cho cô, khoảng thời gian này phiền đến cô rồi.
- Tốt.
- À, quên nói cô chuyện này, thời gian khuếch tán hòn đảo chỉ có nửa năm.
- Nửa năm?
Lâm Nhu Nhi cả kinh bật thốt.
- Thời gian quá ngắn rồi.
- Cô có thể chia hòn đảo này làm mấy khối.
- Nếu vậy tài chính sẽ đội thêm.
- Tiền không thành vấn đề.
- Tôi muốn hỏi một chút tại sao lại phải mở rộng hòn đảo này?
Lâm Nhu Nhi trầm ngâm một chút vẫn nói nghi hoặc trong lòng ra.
- Bởi vì trên hòn đảo này có một Tu Đạo Tông Môn.
Đường Phiên Phiên ha ha cười đáp.
Lâm Nhu Nhi bị làm cho choáng váng…
Lâm Nhu Nhi giờ mới rõ lí do vì sao Đường Phiên Phiên không xem trọng tiền đâu tư.
Bởi vì đầu tư nhiều thì hồi báo cũng tăng theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT