Mưa Gió Nổi Lên

- ---------------------

Lâm Nhu Nhi lộ vẻ cười khổ.

- Nhu Nhi, cuối cùng có vấn đề gì?

La Mạn nhẹ giọng hỏi.

- Công trình này muốn chúng ta đưa trước 3 tỷ, nhưng Tập Đoàn chúng ta không có nhiều tài chính đến vậy.

Lâm Nhu Nhi trả lời.

- Vốn lưu động của Tập Đoàn có bao nhiêu?

Văn Lan mở miệng hỏi.

- 160 triệu.

- Tôi sẽ cố gắng nghĩ biện pháp kiếm thêm tài chính.

La Mạn trầm ngâm một chút nói.

- Năm ngân hàng lớn chỉ sợ không dư tiền cho chúng ta vay đâu.

Lâm Nhu Nhi lắc đầu.

- Trước đó tôi cũng đã liên lạc với các ngân hàng lớn khác, bởi vì kinh tế thay đổi thời gian qua nên ngân hàng cũng không tiện cho vay.

Nội tình Tữ La Lan vẫn quá mỏng.

Dù là có ba vị lão đại của Ma Đô duy trì, nhưng không có khả năng trở thành Tập Đoàn Đỉnh Cấp trong vài năm ngắn ngủi.

La Mạn trầm mặc.

Chồng cô là quan lớn trong chính phủ điều này không sai.

Thế nhưng dạng gia tộc lớn như Lâm gia, Chu gia chẳng lẽ không có quan hệ gì đến các quan lớn sao?

Lâm gia, Chu gia dạng gia tộc như vậy mà không vay được tiền thì Tập Đoàn Tử La Lan dựa vào cái gì có thể làm được.

- Không còn biện pháp gì sao?

Lương Tử có chút không cam lòng lên tiếng.

- Nếu có thể kéo dài thêm 1 tháng, chúng ta có thể có 3 tỷ.

Lâm Nhu Nhi bất đắc dĩ cất lời.

- Đến lúc đó cổ phiểu Tử La Lan của chúng ta có thể bắt đầu giao dịch tiêu thụ.

Mặt của ba người Lương Tử, La Mạn, Văn Lan hiện ra vẻ đắng chát.

Mà lúc này điện thoại Lâm Nhu Nhi vang lên.

Cô lấy ra nhìn thấy một dãy số lạ, bất quá vẫn bấm phím trả lời.

Bới vì không phải ai cũng biết số điện thoại của cô cả.

- Alo, ai thế?

- Tôi là Đường Phiên Phiên.

- Đường Phiên Phiên?

Đôi mắt Lâm Nhu Nhi ngưng tụ.

Cô lập tức nhớ đến nhân vật phong vân của giới kinh doanh hai năm về trước.

Đường Phiên Phiên và Tập Đoàn Internet Đông Phương.

Bởi vì sự tình của Yêu Thú đã ảnh hưởng rất nhiều đến các hoạt động công thương nông nghiệp, nhưng lại không gây chút ảnh hưởng nào đến internet, mà nhờ như vậy mà trong vòng vài năm nay, internet đã có những bước phát triển nhảy vọt.

Bởi vì, bây giờ nếu muốn vào internet thì phải chi ra một số tiền khủng khiếp, mà muốn vào cũng không có sẳn để mà vào, nên các xí nghiệp muốn vào internet phải đợi rất lâu.

- Chủ tịch Đường Phiên Phiên của Internet Đông Phương?

Dù Lâm Nhu Nhi tự nhận mình là kỳ tài của giới kinh doanh, thế nhưng so với truyền kỳ như Đường Phiên Phiên, cô vẫn tự nhận không bằng.

Bố cục xảo diệu, quy hoạch hợp lý.

Nếu không phải thế, Tập Đoàn Internet Đông Phương sao có thể có vị thế như hiện giờ.

Tất cả những thứ đó đều do công của Đường Phiên Phiên.

- Không sai.

Nghe đối phương xác nhận thân phận, Lâm Nhu Nhi khẽ giật mình.

- Không biết Đường Tổng tìm tôi có chuyện gì?

- Tôi muốn nói chút chuyện sinh ý với Lâm Tổng, không biết Lâm Tổng có thời gian hay không?

Đường Phiên Phiên nói.

- Có.

Lâm Nhu Nhi không nghĩ ngợi đáp.

- Nếu vậy, hẹn Lâm Tổng vào tám giờ đêm bay tại Bồng Lai Hội Sở.

- Được.

Sau khi cúp máy, Lương Tử kinh nghi hỏi.

- Đường Phiên Phiên tìm cô có chuyện gì vậy?

- Không biết.

Khắp khuôn mặt Lâm Nhu Nhi hiện lên sự nghi ngờ.

- Công ty chúng ta và Tập Đoàn Internet Đông Phương chưa hề dính dáng gì đến nhau cả.

- Có lẽ chúng ta có thể vay được tiền từ con đường này.

La Mạn trầm ngâm một chút cất lời.

- Tiền tiết kiệm của Bảo Bảo Phó có thể so với các đại ngân hàng, tôi còn nghe nói các ngân hàng hơn đang chuẩn bị liên thủ để hạn chế Bảo Bảo Phó đấy.

- Bảo Bảo Phó chính là quái thú tài chính, ngân hàng không có cách nào thay thế nó.

Văn Lan nhẹ nhàng lắc đầu nêu ra ý kiến của mình.

- Tôi còn nghe nói khi mà năm đại ngân hàng chuẩn bị hạn chế Bảo Bảo Phó thì người phụ trách Bảo Bảo Phó đã thông báo Bảo Bảo Phó sẽ thành lập một ngân hàng internet.

- Ngân hàng internet?

Lâm Nhu Nhi giật mình nói.

- Đúng vậy, đến lúc đó muốn vay tiền thì chỉ cần thông qua Bảo Bảo Phó, lợi tức còn thấp hơn ngân hàng gấp mấy lần cơ.

Văn Lan trầm giọng nói tiếp.

- Nhu Nhi tối nay hãy tranh thủ một chút từ phía Đường Phiên Phiên đi.

Lương Tử lúc này lên tiếng.

- Được.

Lâm Nhu Nhi chỉnh lý văn kiện rồi rời khỏi phòng họp, lúc này chỉ còn 3 người Lương Tử, La Mạn, Văn Lan.

- Đại Tỷ, tỷ không lo lắng Lâm Nhu Nhi sẽ thay lòng đổi dạ à?

La Mạn phá vỡ trầm mặc hỏi.

Đề tài này cũng rất nhạy cảm.

Văn Lan vuốt vuốt hai bàn tay mà không nói gì.

Lương Tử suy nghĩ một chút rồi nói.

- Lâm Nhu Nhi và chúng ta hợp tác với nhau, tôi biết rõ cô đang lo lắng cái gì, thế nhưng Lâm Nhu Nhi cho đến bây giờ cũng không phải người của chúng ta, chúng ta không có tư cách gì hạn chế tự do của cô ấy cả.

- Thế nhưng...

La Mạn nói đến đây đã bị Lương Tử cắt ngang.

- Cô lo lắng Lâm Nhu Nhi sẽ ảnh hưởng đến lợi ích và hiệu quả của công ty? Cô sai rồi Lâm Nhu Nhi cho tới bây giờ đều không phải dạng người không chịu trách nhiệm, cho dù Lâm Nhu Nhi muốn tách khỏi chúng ta thì cô ấy cũng sẽ đem mọi việc xử lý tốt.

- Tôi hiểu rồi.

Ánh mắt La Mạn lóe lên một cái.

Lâm Thị Tập Đoàn.

Vẻ mặt Lâm Viễn Đồ nghiêm túc nhìn quản lý bộ phận thiết kế đang không ngừng giới thiệu.

- Như Long, tôi muốn biết báo giá là bao nhiêu?

Đợi đến khi quản lý bộ phận thiết kế nói xong, Lâm Viễn Đồ hơi trầm ngâm hỏi lại.

- 23 tỷ!

Lâm Như Long trả lời.

- Lợi nhuận của chúng ta bao nhiêu?

Lâm Viễn Đồ hỏi tiếp.

- Chi phí công trình này có thể lên đến 21 tỷ, lợi nhuận của chúng ta ước chừng khoảng 2 tỷ.

Lâm Như Long trầm giọng nói.

- Mà những lợi nhuận này bao gồm tất cả các tầng quan hệ của chúng ta, bởi vậy lợi nhuận thực tế chắc chỉ được 1 tỷ.

Lâm Như Long tốt ngiệp ngành tài chính của Đại học Yale, Mỹ.

Hắn rất rõ ràng Lâm gia rất coi trọng hạng mục này, bởi vậy trong suốt hai ngày này mọi việc hắn đều tham gia vào cả.

- Báo giá 22,5 tỷ.

Lâm Viễn Đồ nghĩ một lát nói.

- Các tập đoàn trong nước đều nhìn chằm chằm vào công trình này, bởi vậy giá cả của chúng ta phải thấp một chút.

- Thế nhưng…?

- Công trình lớn như vậy cần một lượng lớn tài liệu kiến trúc, đến lúc đó sẽ không theo giá thị trường mà quyết định, ta tin tưởng các cơ sở vật liệu trong nước sẽ cảm thấy hứng thú, đến lúc đó chúng ta đâu cần phải lo giá vật liệu quá cao.

Lâm Viễn Đồ nhìn Lâm Như Long nói.

- Như Long, vì Yêu Thú, thị trường ngoài nước của chúng ta đều bị đả kích trí mạng, bởi vậy Lâm Gia chúng ta nhất định phải cầm được công trình này bằng bất cứ giá nào.

Yêu Thú giáng lâm làm ảnh hưởng đến kinh tế toàn cầu.

Bởi vì Đại Hải đã không còn an toàn nữa.

Đừng nói thuyền hàng bình thường, cho dù quân hạm đều bị tập kích, con đường hải vận hoàn toàn bị phế bỏ.

Cái này khiến cho rất nhiều tập đoàn bị tổn thất lớn.

Bởi vậy đối mặt với công trình yêu cầu cần mấy chục tỷ này các đại tập đoàn đều xuất toàn bộ khí lực.

- Được, tôi đã rõ.

Lâm Như Long trả lời.

Lâm Viễn Đồ nhìn Lâm Như Long, trong đầu không ngừng nhớ đến thân ảnh của Lâm Nhu Nhi.

Nử tử kinh diễm của Lâm Gia nhưng vì một vài duyên cớ mà mỗi người một ngả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play