Thân thể mềm mại của Trương Lan run lên. Nàng vẫn luôn cảm thấy bản thân chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng Diệp Hạo. Nhưng hiện tại, Diệp Hạo không hề nghĩ ngợi nói ra lời này khiến nàng rất đau lòng, nước mắt trong hốc mắt không ngừng rơi xuống.
Diệp Hạo đưa tay vuốt ve gương mặt nàng.
- Từ khi bước lên con đường Tu Đạo, tôi đã quyết định sẽ không lựa chọn nữ tử ở Thế Tục. Bởi vì trăm năm, ngàn năm, thậm chí vạn năm sau, tướng mạo tôi sẽ không thay đổi tí nào. Nhưng tuổi thọ của nữ tử Thế Tục có thể kéo dài được bao lâu chứ?
- Điều này đối với hai bên là một loại dày vò.
- Vì không muốn xảy ra kết quả này, tôi tình nguyện trước đó không bắt đầu.
- Tôi muốn biết …anh có thích tôi không?
Trương Lan yên lặng thật lâu rồi hỏi tiếp.
- Có
- Thật?
Đôi mắt đẹp Trương Lan lóe lên.
- Thật.
Diệp Hạo nghiêm túc nhìn Trương Lan
- Cô đã vì tôi làm rất nhiều thứ, sao tôi có thể không thèm để ý chứ?
Nói đến đây, Diệp Hạo dừng một hồi rồi nói tiếp
- Trương Lan, tôi vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với cô.
- Có đôi khi tôi rất sợ hãi khi gặp cô, tôi không muốn cô phụ tình ý của cô, nhưng tôi lại không thể không cô phụ.
Diệp Hạo còn định nói thêm, Trương Lan đã tiến lên một bước hôn lên môi hắn. Không phải hắn không có năng lực tránh ra. Nhưng nếu làm vậy thì tàn nhẫn đến mức nào chứ? Hắn biết đây là nụ hôn đầu tiên của nàng.
Trương Lan hôn không lưu loát, nhưng lại rất mãnh liệt. Diệp Hạo chần chờ một chút rồi ôm lấy vòng eo tinh tế của cô nàng, sau đó dùng đầu lưỡi cạy nhẹ nhàng hàm răng của cô ra.
Có thể hôn môi bao lâu? Đối với tình trạng hai người muốn hôn 3 ~ 5 năm cũng không có vấn đề gì. Trương Lan mãnh liệt bá đạo. Hơn nửa giờ vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
- Trương Lan, dừng ở đây đi, lần sau chúng ta lại tiếp tục, nhé?
Thần Niệm Diệp Hạo hỏi.
Lúc này,Trương Lan mới mở đôi mắt to ngập nước.
- Anh nói đó, tôi không có ép nha, hihi
Trương Lan giống như một con Tiểu Hồ Ly gian xảo đạt được thắng lợi.
- Tôi thuận miệng nói chơi thôi.
Diệp Hạo bất đắc dĩ.
Diệp Hạo nói xong, Trương Lan lại muốn hôn tiếp, nhưng ngay lúc cô giơ tay ra ôm tiếp thì kinh ngạc phát hiện hắn đã hóa thành một đoàn khí, rồi xuất hiện cách đó không xa.
- Thần Thông đây sao?
- Đúng vậy
- Thần Thông gì vậy?
- Thiên Biến Vạn Hóa.
- Có giống72 phép biến hóa của Tôn Ngộ Không không?
- Có thể biến thành bất cứ cái gì.
- Tôi có thể học được không
- Cô không học được.
- Anh đừng đả kích người ta như vậy chứ?
Trương Lan cười khổ.
- Tôi đã truyền cho cô Võ Học cao cấp nhất thế gian này rồi.
Diệp Hạo nói khẽ
- Chỉ cần cô muốn, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể giúp cô tăng đến Võ Đạo Cực Hạn.
- Không thể nào?
Trương Lan kinh hãi.
- Cô đột phá Tiên Thiên Cảnh cũng lâu rồi.
Diệp Hạo bắt lấy tay Trương Lan, một sợi tiên huyết tràn vào trong cơ thể cô.
Tu vi Trương Lan lập tức tăng vọt. Chưa tới một nhịp hô hấp, nàng đã đột phá Tiên Thiên hậu kỳ, nàng còn chưa kịp ý thức chuyện gì đang xảy ra thì nàng đã đạt đến Hám Sơn sơ kỳ.
- Đừng đừng đừng.
Khi ý thức được bản thân đã đạt đến Hám Sơn Cảnh trung kỳ,Trương Lan vội vàng nói ra.
- Thế nào?
Diệp Hạo buông lỏng tay Trương Lan ra. Nhưng vẫn còn một sợi tiên huyết tràn vào cơ thể cô, bởi vậy nàng tiếp tục đột phá đến Hám Sơn hậu kỳ, thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể trùng kích đến Phiên Hải Cảnh.
- Tôi muốn củng cố cảnh giới này vững chắc một chút, để tương lai đạt được thành tựu cao hơn.
Trương Lan chắc nịch nói.
- Cỗ năng lượng này sẽ không tạo thành cảnh giới bất ổn, dù cô đột phá Võ Đạo Cực Hạn, cũng không cần lo lắng vấn đề căn cơ.
Diệp Hạo cười nói.
Trên thực thế, căn cơ của Trương Lan không có khả năng đạt được Tiên Thiên Cảnh. Nhưng ai bảo tài nguyên trong tay Diệp Hạo quá nghịch thiên làm gì?
- Thật sao?
Trương Lan kinh nghi bất định hỏi lại.
- Nhưng cô củng cố cảnh giới cũng tốt.
Diệp Hạo mỉm cười
- Chờ cô thể ngộ Hám Sơn Cảnh một phen, rồi lại đột phá đến Phiên Hải Cảnh a.
- Còn nữa…anh có thể giúp tôi che dấu một cảnh giới không?
Trương Lan suy nghĩ một chút rồihỏi.
- Trừ phi tu vi cao hơn cô mới có thể nhìn thấu.
Diệp Hạo cười đáp.
- Vậy được rồi.
Tu vi Trương Lan đột nhiên tăng hơn một đại cảnh giới, cao tầng trường học sao có thể không nghi ngờ chứ?
...
Buổi sáng ngày thứ hai, Diệp Hạo lơ lửng giữa không trung xem bốn mươi ba ngàn học sinh trên Diễn Võ Trường.
- Hôm nay, tôi đặc huấn cho mọi người, bởi vì tôi hi vọng sau khi học thành tài, mọi người có thể trợ giúp những người gặp khó khăn.
Diệp Hạo chậm rãi nói tiếp
- Trong xã hội có quá nhiều chuyện bất công, dù tinh lực tôi có nhiều đến mấy cũng không có khả năng quản hết được, mà tương lai mọi người đều có khả năng trở thành trụ cột xã hội, đến lúc đó, hi vọng mọi người còn có thể nhớ kỹ lời tôi nói hôm nay.
Diệp Hạo vừa nói xong, ý thức của những học sinh này trở nên vô cùng suy yếu, sau đó bọn họ kinh ngạc phát hiện bản thân đang đứng dưới chân của một ngọn núi to lớn.
- Rèn luyện Thần Hồn có thể giúp cho tu vităng lên nhanh chóng, nhiệm vụ bây giờ của mọi người là leo lên ngọn núi này, đợi đến khi kiệt lực, ý thức sẽ trở về Bản Thể.
Âm thanh của Diệp Hạo vang lên trong tai từng học sinh
- Rèn luyện cường độ càng lớn, mọi ngườ isẽ lấy được càng nhiều chỗ tốt.
- Bắt đầu.
Diệp Hạo nói xong, ý thức những học sinh này lập tức leo núi.
Diệp Hạo đã giảng như thế, sao bọn họ không hiểu chứ?
Diệp Hạo rất nhanh đã nhìn thấy Lãnh Tuyết trong đoàn người, cô nàng đang cắn răng bò lên trên. Diệp Hạo cũng nhìn thấy Tiếu Lão Thực và Viên Cao Tinh, ý thức của hai tên này cồng kềnh không chịu nổi, rõ ràng rất phí sức bò lên ngọn núi này.
Mặc dù thông qua cửa sau vào được, nhưng ai bảo Đạo Sư hai tên này là Đan Lôi chứ? Đan Lôi biết quan hệ của Diệp Hạo và hai tên này, bởi vậy rất chiếu cố hai người, sợ bọn họ lười biếng.
- Có lẽ phải đổi Đạo Sư cho hai thằng này.
Diệp Hạo nói thầm.
Kỳ thật, hai tên này không có thiên phú võ học. Bởi vậy bồi dưỡng bọn họ rất khó khăn.
Diệp Hạo định giao chuyện này cho Đan Lôi, Đan Lôi biết Lão Sư nào sẽ nghiêm khắc với bọn họ.
Nghĩ tới đây, Thần Niệm Diệp Hạo nhanh chóng liên lạc Đan Lôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT