Học sinh Đông Phương Võ Giáo mỗi ngày đều đang tiến bộ.
Người nào ít tu luyện thì một tháng sau sẽ không thể theo kịp người khác nữa.
Khi Diệp Hạo đọc đến tên học sinh cuối cùng thì lần công thẩm này mới kết thúc.
Lúc này, thời gian đã qua ba ngày.
Diệp Hạo mỉm cười quét mắt toàn trường nói:
- Có thể thấy ba tháng qua tố chất thân thể các người đã tăng lên một trình độ nhất định, nếu không thì ba ngày không ngủ không nghỉ đứng mọt chỗ các người căn bản không chịu được.
- Lúc nãy, ta đã nói thưởng phạt rõ ràng.
- Những học sinh kia đã bị trừng phạt, mà những học sinh bị ức hiếp không thể không có một công đạo.
- Ta sẽ đích thân xuất ra tài nguyên chuyên môn bồi dưỡng các ngươi ba tháng.
Diệp Hạo vừa nói xong, trên mặt những học sinh bị ức hiếp lộ rõ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Không nghi ngờ gì, Diệp Hạo chính là cường giả Võ Đạo Cực Hạn.
Người này lại tự mình bồi dưỡng, đây là một cơ duyên a.
- Còn có, tôi biết mọi người nghi ngờ “đại kiếp” mà quốc gia nhắc đến là gì, đúng không?
Diệp Hạo nói xong chỉ lên trời nói:
- Nhìn thấy không? Đó chính là nguyên nhân của đại kiếp.
Thầy trò toàn trường không tự chủ nhìn lên bầu trời.
Lúc này, trên bầu trời mơ hồ xuất hiện mười điểm đen.
Những điểm đen này lớn dần, đến khi toàn trường thấy rõ ràng thì sắc mặt biến đổi.
- Đây là… CMN ngưu bức thế?
- Còn to gấp mấy lần con voi nha.
- Kiếm Xỉ Hổ? Không phải loài động vật này đã sớm tuyệt chủng sao?
- Ai nói Kiếm Xỉ Hổ, Kiếm Xỉ Hổ có mẹ nó cánh hả?
- Yêu thú!
- Thế giới chúng ta còn có yêu thú?
- Đại kiếp mà quốc gia nói không phải những tồn tại dạng này đấy chứ?
Sau mấy hơi thở, mười yêu thú này lơ lửng trên không trung.
Mười yêu thú này dù đã chết nhưng uy áp trên người vẫn làm Võ Đạo Cực Hạn như Thiều Hoa cảm thấy run rẩy.
- Đây là yêu thú cấp bậc gì?
- Ít nhất cũng đến Thiên Nhân Cảnh?
- Yêu thú Thiên Nhân Cảnh chết rồi có thể làm tâm thần Võ Đạo Cực Hạn như tôi run rẩy à?
- Chẳng lẽ Kết Đan Cảnh?
- Chỉ sợ không phải Kết Đan Cảnh bình thường a.
Toàn bộ cao tầng của trường học đứng lên,
Đúng lúc này, một thân ảnh hư huyễn xuất hiện trên mười con yêu thú.
- Ta tặng cho mọi người một phần cơ duyên.
Một giọng nói khàn khàn vang lên giữa bầu trời:
- Mỗi người sẽ được tăng lên một tầng.
Lúc mọi người còn đang kinh ngạc, huyết nhục của một con yêu thú hóa thành từng dòng chảy nhỏ truyền đến bên trong cơ thể của mỗi người.
- Cái gì?
- Một lúc khống chế gần ba mươi vạn đạo thần niệm.
- Hơn nữa còn rất chuẩn xác.
- Thần niệm ông ta đã đạt đến trình độ nào rồi?
- Chắc chắn Kết Đan Cảnh không làm được như vậy.
- Thành Anh Cảnh.
- Nhất định là cảnh giới này, nếu không thì không thể làm được.
Những học sinh không hiểu nhưng không có nghĩa những cao tầng trường học này không hiểu.
Bọn họ đã hiểu tại sao quyền lực của Đặc Sứ cao hơn Hiệu trưởng rồi.
Thời gian trôi qua, ở giữa sân, những học sinh chưa đạt đến cảnh giới Hậu Thiên thì toàn hộ đạt đến Hậu Thiên Nhất Chuyển, mà đến Hậu Thiên Nhất Chuyển thì đặt chân đến Hậu Thiên Nhị Chuyển, Hậu Thiên Cửu Chuyển đặt chân đến Tiên Thiên chi cảnh, Tiên Thiên hậu kỳ thì đặt chân Hám Sơn sơ kỳ.
Thậm chí, ngay cả Thiều Hoa cũng đặt chân đến Võ Đạo Cực Hạn trung kỳ.
Người này nói được làm được.
Toàn bộ những người ở đây đều tăng lên một cảnh giới.
Nhưng bây giờ trên bầu trời chỉ còn lại năm yêu thú.
- Ta sẽ tạm thời phong ấn năm yêu thú này lại.
Đạo thân ảnh kia vung tay phong ấn năm yêu thú này giữa trời.
Thân ảnh này nhìn toàn trường nói:
- Chỉ cần để ta nhìn thấy các người cố gắng, ta có thể giúp các người tăng lên tu vi, cho tới bây giờ Võ Đạo Cực Hạn đều không phải chân chính cực hạn, ta có thể giúp các người tăng lên tới Thiên Nhân Cảnh, Kết Đan Cảnh thậm chí Thành Anh Cảnh, nhưng đầu tiên, các người phải đang giá để ta làm như vậy.
Lời nói này khiến trong lòng các cao tầng ở đây nóng như lửa đốt.
Bọn họ đã chân chính đạt đến Võ Đạo Cực Hạn hoặc sắp đạt đến trình độ này, vì vậy học rất rõ ràng trên Võ Đạo Cực Hạn còn có Thiên Nhân Cảnh nữa.
- Được rồi, sự việc sau này sẽ giao cho Diệp Hiệu Trưởng.
Vị này nói xong lặng yên không một tiếng động rời đi.
Diệp Hạo cười nói:
- Những học sinh nhận được tin tức Q chat của tôi, sáng mai, nhớ kỹ đến Diễn Võ Trường, tôi sẽ tiến hành đặc huấn cho các người.
Sau đó, đại hộ thẩm phán kết thúc.
Lúc này, mọi người đều nhớ đến Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng cường thế và Đặc Sứ thần bí a.
Khi những học sinh này tốp năm tốp ba rời đi, bên trong đám người còn một thiếu nữ nhìn tin tức trên di động.
- Tám giờ sáng ngày mai tập trung ở Diễn Võ Trường.
- Có phải nhầm lẫn gì không?
Thiếu nữ này chính là Lãnh Tuyết.
Cô có Trương Lan bảo bọc, cho dù đệ tử Võ Đạo Tông Môn cũng sẽ không mắt mù mà gây chuyện với cô.
Lanh Tuyết trả lời Diệp Hạo:
- Diệp Hiệu Trưởng, có phải có nhầm lẫn gì không?
- Không nhầm.
Thấy đối phương trả lời nhanh như vậy làm cô thấy kinh trụ.
Bản thân chỉ là một tiểu nhân vận, Diệp Hạo sao lại trả lời nhanh như vậy?
- Nhưng mà tôi không bị ức hiếp mà.
- Lúc cô vừa đến Đông Phương Võ Giáo không có bị ức hiếp hả? Tôi nghe nói nếu không có Trương Lan che chở thì cô đã…
Sau đó, đối phương chưa nói gì nhưng cô đã bị choáng váng.
Làm sao đối phương biết rõ như vậy?
Phải biết rằng đối phương là Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng cao cao tại thượng a.
- Hiệp Hiệu Trưởng, người biết tôi hả?
- Nhận biết a.
- A!
- Tiểu nha đầu, bây giờ tôi bận việc, có rảnh nói chuyện tiếp nha.
- Hiệu Trưởng, làm phiền người rồi.
Lãnh Tuyết vội vàng nói.
Nghi ngờ nên cô tìm đến Trương Lan.
Khi cô nói chuyện này với Trương Lan thì Trương Lan lập tức hiểu rõ.
Đặc Sứ là ai thì cô không biết.
Nhưng mà Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng thì Trương Lan lại rất rõ ràng.
Nhưng cô không dự định nói chuyện này cho Lãnh Tuyết biết.
- Đây là cơ duyên của cô, cô phải nắm giữ thật tốt.
Trương Lan nhìn Lãnh Tuyết nói.
- Tôi chỉ tò mò mà thôi.
- Trên đời này, không có tự nhiên thích, cũng không có tự nhiên hận.
Trương Lan nói xong rời đi.
“Bộp, bộp”. Tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Hạo ngẩn đầu lên nhìn thoáng qua:
- Vào đi.
Trương Lan đi vào phòng lập tức nhìn xung quanh:
- Phòng Hiệu Trưởng xa hoa hơn Phòng Giáo Viên chúng tôi nhiều nha.
- Cô không phải nói nhảm sao?
Diệp Hạo cười nói:
- Cô đến tìm tôi có việc gì?
- Tôi nhớ cậu mà.
- Tôi nói này… chúng ta có thể nói chuyện phiếm bình thường với nhau được không?
- Tôi biết cậu đã có vợ rồi, tôi không được chậm trễ gia đình cậu.
Trương Lan giả bộ không quan trọng nói.
- Nhưng tôi sợ chậm trễ cô a.
Diệp Hạo đi tới trước mặt Trương Lan nói.
- Diệp Hạo, tôi muốn biết, nếu không có Phiên Phiên thì cậu có lựa chọn tôi hay không?