Một đao của Đường Đao xuyên thủng qua người Thiên Bằng.
Vấn đề là đối với thân thể khổng lồ của Thiên Bằng thì một đao này cũng không tính trí mạng gì.
Mà sau khi chém xuống một đao kia, Đường Đao ngay lập tức biến thành một phế nhân.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn đã nói câu kia.
Thời điểm Tâm Ma không còn kiên nhẫn thêm được nữa chuẩn bị tiến lên chém một đao xuống đầu Đường Đao, nhưng dưới thần sắc kinh ngạc của hắn, Tâm Ma chợt hóa về bản thể Diệp Hạo.
- Ngươi đi đi.
Diệp Hạo nhìn Đường Đao nói.
- Chuyện gì vừa xảy ra?
- Đây không phải việc mà ngươi nên quan tâm.
Diệp Hạo nói đến đây, nhìn về phía đám cường giả Địa Phủ đang giam giữ Tiếu Lão Thực.
- Còn không mau gỡ Tỏa Hồn Liên xuống.
Cường giả Địa Phủ trầm mặc một chút rồi phía về phía Đường Đao.
Đường Đao phất phất tay.
Hắn ngay lập tức cúi xuống lấy Tỏa Hồn Liên trên người Tiếu Lão Thực ra.
Tỏa Hồn Liên chuyên môn khắc chế Hồn Phách.
Một khi Tỏa Hồn Liên dính vào người, ngươi sẽ trở thành con cừu non chờ làm thịt.
Khi thoát khỏi trói buộc của Tỏa Hồn Liên, Tiếu Lão Thực rất nhanh chạy đến bên người Diệp Hạo.
- Trở về nói với Âm Quân, việc lần nay ta không truy cứu, nhưng nếu còn có lần sau thì ta nhất định sẽ cho hắn biết hai chữ hối hận viết như thế nào.
Diệp Hạo nói xong, dẫn theo Tiếu Lão Thực biến mất tại chỗ.
- Đường đại nhân, thằng nhóc này láo thật!
Một Chiến Tướng đi qua nói với Đường Đao.
- Diệp Hạo tuổi còn trẻ mà đã có tu vi kinh thế hãi tục như vậy, cho dù Bát Đại Mệnh Tinh trong truyền thuyết cũng kém xa.
Đường Đao trầm mặc một cái nói.
- Ngươi cảm thấy hắn không đủ vốn liếng để phách lối à?
Chiến Tướng kia trầm mặc lại.
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Một Chiến Tướng khác hỏi.
- Báo cáo lại chi tiết.
Đường Đao bình tĩnh trả lời.
Trương Khắc đang chờ đợi sốt ruột trong phòng, một cái Hắc Động đột nhiên xuất hiện trước mặt ông, sau một khắc thân ảnh Diệp Hạo đi ra từ trong đó.
Sau khi Diệp Hạo đi ra, Hắc Động không một tiếng động biến mất.
- Trở về đi.
Diệp Hạo nhìn Tiếu Lão Thực bên cạnh nói.
Tiếu Lão Thực có chút kinh ngạc nhìn thân thể của mình hỏi.
- Nhập vào thì tôi sẽ hoàn dương hả?
- Không sai.
Lão Tiếu nghe thế không chút do dự nhập vào lại thân thể mình, lúc này thân thể hắn ở dương giới đang từ từ khôi phục lại các giá trị sinh mệnh.
- Mạch đập lại rồi.
Trương Khắc cuồng hỉ nói.
- Hồn phách Tiếu Lão Thực đã quay trở về thân thể, tuy nhiên cả hai chưa kết hợp hoàn toàn với nhau, bởi vậy cần hai ba ngày sau, cậu ta mới tỉnh lại được.
Nói rồi, tay Diệp Hạo lập tức đặt lên đầu Tiếu Lão Thực.
Trương Khắc chú ý trên tay của Diệp Hạo lóe lên từng đạo ánh sáng màu xanh hỏi.
- Em đang làm gì thế?
- Loại bỏ hoàn toàn ký ức về Địa Phủ của cậu ta chứ sao nữa.
- Em có phải cũng xóa toàn bộ kí ức của thầy luôn?
Trương Khắc hỏi.
- Đừng nên giữ lại loại kí ức này thì hơn.
Diệp Hạo ứng tiếng đáp.
- Thầy vẫn muốn lưu lại.
Trương Khắc trầm ngâm nhìn Diệp Hạo nói.
- Sao thế?
- Việc xảy ra lần này nếu cần bất cứ loại trách nhiệm gì thì cứ đẩy hết lên người của thầy.
Trương Khắc nói khẽ.
- Mà thầy cũng cần tĩnh tâm trở lại để nhìn thế giới này bằng một con mắt khác mới được.
- Diệp Hạo, sao từ trước tới giờ thầy chưa bao giờ nghe nói về các sự kiện Quỷ Thần thế?
Trương Khắc nói nghi vấn trong lòng ra.
- Ngoại trừ việc Quốc Gia luôn cố giấu diếm ra, bên ngoài còn có một nhóm các Tu Sĩ đang lặng lẽ thủ hộ nơi này.
Diệp Hạo ung dung nói.
Sau khi Diệp Hạo và Trương Khắc đi ra ngoài phòng cấp cứu, đám người Mục Kiệt ngay lập tức đã tiếp cận hai người.
- Tiếu Lão Thực đã không còn nguy hiểm nữa.
Toàn trường xôn xao.
Rõ ràng Tiếu Lão Thực đã được tuyên bố tử vong, tại sao Diệp Hạo lại nói đã qua khỏi cơn nguy hiểm?
Sau đó Mục Kiệt và các bác sĩ đi vào trong phòng cấp cứu, bọn họ nhìn thấy các hạng mục sinh mạng đang hiển thị trên màn hình, nguyên một đám lộ ra thần sắc không thể tin nổi.
- Diệp Hạo làm bằng cách nào thế?
- Tiếu Lão Thực trước đó rõ ràng đã chết rồi mà?
- Vết thương ở cổ sao lại biến mất rồi?
Mà lúc này, Trương Thành và mấy người cảnh sát phụ trách vụ án đều đi đến đây.
- Mục Kiệt, cậu dẫn toàn bộ các giáo viên đã gặp qua video theo dõi tới nơi này đi.
Trương Thành lấy ra giấy chứng nhận, trầm giọng nói.
Mục Kiệt không dám chậm trễ, rất nhanh đám người Lý Quân đã được gọi tới.
Trương Thành và Diệp Hạo đã sớm thương lượng xong đối sách.
Tâm thần khẽ động Diệp Hạo, thay đổi tất cả ký ức của đám người Lý Quân.
- Chuyện xảy ra sẽ như thế này: thầy Trương muốn rèn luyện cho Tiếu Lão Thực và Hứa Mạn Quân, bởi vậy nên đã để Lý Quân, Rudy đóng vai Quỷ dọa hai người này, nhưng mọi người đều không nghĩ đến việc Hứa Mạn Quân bị dọa ngất, càng không nói đến Tiếu Lão Thực bị dọa đến xón ra quần.
- Thầy Trương cũng chơi lớn quá nhỉ?
- Chuyện đã xảy ra rồi, tôi còn nghe nói thầy Trương cũng đã nộp đơn từ chức.
- Các người cảm thấy truyền thông sẽ đưa tin về loại chuyện này như thế nào? Nếu việc nhỏ như thế mà tại sao lại kinh động đến nhiều cảnh sát đến như vậy? Một lần xuất động tới mấy trăm người.
- Tôi còn nhớ rõ sắc mặt của Vương Mông lúc ấy cắt không còn giọt máu, loại sợ hãi ấy chỉ xuất hiện khi đạt tới cực hạn, tôi không tin đây là một trò đùa quái đản thôi đâu.
Mặc kệ các học sinh này có tin hay không, nhà trường đã ra tuyên bố cuối cùng để giải thích mọi chuyện rõ ràng hợp lý.
Kỳ thuật người rõ ràng tất cả mọi chuyện nhất chỉ trừ Diệp Hạo, Trương Thành cùng Trương Khắc là ngoại lệ duy nhất không bị xóa kí ức ra thì không còn ai biết chuyện gì đã xảy ra cả.
Sau đó Diệp Hạo trở về biệt thự.
Một đao của Đường Đao đã làm thương tổn đến bản thể hắn.
- Cái này gọi là đả thương địch 1 mà tự mất 10.
Trong lúc chữa thương, Diệp Hạo hồi tưởng lại một đao kia của đối phương, đó không phải Huyền Ảnh Tinh Thần Kiếm Quyết, cho dù Thần Kiếm Quyết bên trong kí ức của Hắc Long cũng không sánh bằng Kiếm Quyết.
Lâm gia!
Theo sự nhập thế đại quy mô của các Võ Đạo Thế Gia, Lâm Gia đồng dạng cũng lựa chọn một Võ Đạo Thế Gia để hợp tác.
Nam Cung!
Nam Cung, một gia tộc Võ Đạo Thế Gia có truyền thống rất lâu đời.
Theo sự tuyên bố của Bạch Tố Tố với toàn thể hội viên của Hội Sở Bồng Lai, đêm mai sẽ tiến hành đấu giá Hộ Thân Phù, lúc này toàn bộ Võ Đạo Thế Gia ở Ma Đô toàn bộ đã bị kinh động.
- Đây là uy hiếp.
Một trung niên mặc trường bào gõ tay xuống bàn nói.
- Vị kia của Hội Sở Bồng Lai cảm thấy hơi bị tịch mịch thì phải?
Một thanh niên mặc cẩm y đứng sau lưng trung niên, lạnh lùng lên tiếng.
- Tóm lại ngày mai có trò vui để xem.
Trung niên chậm rãi nói.
- Các người muốn xuất thủ với vị lão bản sau màn của Hội Sở Bồng Lai?
Lúc này, Lâm Viễn Đồ trầm giọng nói.
- Nói vậy cũng không đúng, vị lạo bản đó muốn xuất thủ trước cơ.
Âu Dương Hoài Viễn nhìn Lâm Viên Đồ nói.
- Ta không hiểu ý của ông.
- Tiêu thụ Hộ Phù có thể ngăn cản một chiêu của Cao Thủ Tiên Thiên việc này đã phá hư quy củ.
Âu Dương Hoài Viễn nhàn nhạt nói.
- Vì theo như quy định, Võ Đạo Thế Gia bị cấm tiêu thụ các loại đồ vật này ra bên ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT