Đối với một Tổ Chức Sát Thủ, cái gì quan trọng nhất?
“Tình báo!”
Cao Thủ các tông cãi nhau đồng thời tin tức cũng truyền về Ám Tinh Môn rơi vào tay Võ Đào.
Võ Đào xem tình báo trong tay trầm ngâm hồi lâu mới xuất hiện trong đại sảnh.
Đường Phiên Phiên thấy Võ Đào xuất hiện cũng không cảm thấy ngạc nhiên bao nhiêu, bởi vì Diệp Hạo sớm đã nói cho Đường Phiên Phiên sự tồn tại của Võ Đào.
- Võ Tông Chủ.
Đường Phiên Phiên vừa chào Võ Đào vừa đứng lên.
Võ Đào đưa từng đạo ngọc phù cho Đường Phiên Phiên.
Đường Phiên Phiên kinh nghi bất định nhận lấy Ngọc Phù, lúc nàng mở xem Ngọc Phù đầu tiên, khuôn mặt liền biền sắc, đến khi xem hết Ngọc Phù một lần, sau đó đưa cho Thanh Thanh ba nữ xem.
- Võ Tông Chủ, chuyện này ngài quyết định như thế nào?
- Tôi muốn biết Diệp Hạo có phải Long Tộc không?
Võ Đào đem nghi hoặc trong lòng nói ra.
- Không phải.
Đường Phiên Phiên khẳng định.
- Thế nhưng tình báo nói trên người Diệp Hạo phát ra khí tức của Long Tộc, hơn nữa Diệp Hạo còn được cao tầng của Yêu Vực mời làm thượng khách.
- Đây bởi vì Diệp Hạo lấy được Long Châu của Hắc Long.
- Long Châu?
Mặt Võ Đào biến sắc nói.
- Không sai, lúc trước Diệp Hạo có nói qua cho tôi chuyện này.
Đường Phiên Phiên gật nhẹ đầu nói.
- Nếu như vậy sự việc này sẽ có ngày bị vạch trần, nhưng các Tông sẽ không làm ngơ với Long Châu đâu?
Võ Đào nghĩ tới nói.
- Sau khi Diệp Hạo lấy ra Long Châu chí ít thân phận sẽ cao lên, các Tông cũng không đến mức ngay tại chỗ cướp đoạt Long Châu, chỉ cần tranh thủ một thời gian Diệp Hạo có thể trở thành tồn tại mà các Tông phải ngước nhìn.
Đường Phiên Phiên nhìn Võ Đào nghiêm túc nói:
- Trên người Diệp Hạo có một phần đại cơ duyên, mà phần cơ duyên này vượt xa tưởng tượng của ngài, Võ Tông Chủ, ngài hiện tại có thể nói ra lực chọn của mình chưa?
Câu nói sau cùng của Đường Phiên Phiên nói rõ cho Võ Đào, “Ám Tinh Môn các người đi theo Diệp Hạo về sau không thiếu chỗ tốt.”
Sau chuyện này cao tầng các Tông sẽ điều tra cô đến lúc đó cao thủ của Ám Tinh Môn sẽ rút đi, nếu không rất dễ dàng làm các Tông nghi ngờ.
Võ Đào suy nghĩ một chút nói.
- Có cao thủ Mao Sơn Phái thủ hộ, tôi nghĩ các Tông sẽ không làm gì thái quá.
- Có đạo lý.
Đường Phiên Phiên nhẹ gật đầu.
Đám người Đường Phiên Phiên hiện tại không thể để lộ nhược điểm cho các Tông, nếu không dù Mao Sơn Phái cũng không bảo vệ được các nàng.
Sau đó Võ Đào điều đi toàn bộ cao thủ Ám Tinh Môn.
- Chuyện này có nên thông báo với chú Diệp và dì Quách không?
Thanh Thanh một mặt lo âu hỏi.
- Hai người đều là người bình thường, cho họ biết chuyện này không tốt.
Đường Phiên Phiên nhìn Thanh Thanh nói.
Ước chừng hai phút đồng hồ sau, hơn mười thân ảnh xuất hiện trong đại sảnh.
Đường Phiên Phiên cùng tam nữ lúc này đứng lên.
- Các người là ai?
Đường Phiên Phiên nhìn những Tu Sĩ này nói.
- Ba con Hồ Nữ.
Một đạo âm thanh băng lãnh từ trong miệng một lão giả vang lên.
- Tổ Tông nhà tôi nếu còn sống, ông dám lấy loại ngôn ngữ này nói chuyện sao?
Tính cách Thanh Thanh vốn kiệt ngạo bất tuần, lời nói lão giả kia tràn đầy khinh thường, bởi vậy nàng làm sao nhịn được.
- To gan.
Theo tiếng nói lão giả phát ra, Thanh Thanh cảm thấy khí huyết dâng lên, chợt một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
- Vinh Lệ, lão làm cái gì?
Đúng lúc này Trưởng Lão Mao Sơn Phái nổi giận, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
- Yêu Tộc, ai cũng có thể giết.
- Lão già khốn nạn như ông, có gan thì nói câu này cho Lang Tộc nghe đi.
Thanh Thanh dù tâm thần trọng thương, nhưng ánh mắt vẫn quật cường như cũ.
- Tự tìm cái chết.
Ngay khi Vinh Lệ chuẩn bị xuất thủ, vị trưởng lão của Mao Sơn Phái kia đã động.
- Nếu lão dám động thủ thì đừng trách tôi không khách khí.
Vinh Lệ kiêng kỵ nhìn vị trưởng lão Mao Sơn Phái một cái, chung quy không dám xuất thủ.
Chưởng Môn Mao Sơn Phái đã sớm cân nhắc đám Tu Sĩ này khả năng đến làm càn, bởi vậy Trưởng Lão đi đến không ai không phải cao thủ của Tông Môn.
- Lần này chúng ta tới điều tra chân thân Diệp Hạo có phải Long Tộc hay không?
Vị Trưởng Lão Mao Sơn Phái nhìn xung quanh một cái nói.
- Chư vị không nên quên mục đích chính của chúng ta.
- Tất nhiên, nếu vậy chúng ta phải kiểm tra Đường Phiên Phiên.
Thị Huyết Tông trưởng lão mở miệng nói.
- Chậm đã.
Trưởng Lão Mao Sơn Phái ngắt lời nói.
- Minh Uy, lão lại muốn làm cái gì?
Bách Quỷ Tông Vinh Lệ sắc mặt không vui nói.
- Muốn kiểm tra Đường Phiên Phiên cũng được nhưng phải do nữ Tu Sĩ tới kiểm tra.
Minh Uy trầm giọng nói.
Minh Uy nói có đạo lý.
Muốn kiểm tra Đường Phiên Phiên có phải Yêu Tộc hay không tất nhiên phải kiểm tra cả trong lẫn ngoài.
Mà cho nam Tu Sĩ kiểm tra đối với nàng là một việc vô cùng nhục nhã.
- Minh Trưởng Lão nói có lý.
Trưởng Lão Trầm Ngư Tông lúc này nói:
- Các người nếu cảm thấy có thể tin tôi, thì để tôi kiểm tra a.
Không người nào sẽ lên tiếng nói vị Trưởng Lão Trầm Ngư Tông này không đáng tin.
Nếu nói như vậy, chẳng phải không cho người ta mặt mũi sao?
Chợt Đường Phiên Phiên cảm thấy bản thân như toàn bộ phô bày trước mắt vị Trưởng Lão này, giống như toàn bộ bí mật đều bị vị này nhìn thấy không giữ lại chút nào.
Thân thể mềm mại của Đường Phiên Phiên kịch liệt run rẩy.
“Nhục nhã!”
Đường Phiên Phiên rất rõ ràng sự nhục nhã này.
Nhưng lúc này nàng có thể làm cái gì đây?
Thời gian thấm thoát trôi qua vị Trưởng Lão Trầm Ngư Tông kia cũng phát hiện điểm kỳ lạ.
- Minh Trưởng Lão, tại sao trong thể nội Đường Phiên Phiên phát hiện phong ấn của Mao Sơn Phái ông?
- Hả? Minh Uy khẽ giật mình nói.
Chuyện này Minh Uy cũng không biết.
Đường Phiên Phiên cắn răng nói.
- Phong ấn này dùng để phong ấn Linh Căn của tôi.
- Phong ấn Linh Căn của cô? Vị Trưởng Lão Trầm Ngư Tông kia nói đến đây đột nhiên nghĩ ra cái gì.
- Linh Căn của cô rất cao sao?
- Không sai.
- Mấy phẩm?
- Không biết.
- Như vậy để tôi giúp cô xem một chút a. vị Trưởng Lão Trầm Ngư Tông này lập tức vận dụng thần thức trảm nát phong ấn Thức Hải của Đường Phiên Phiên, ngay lúc phong ấn phá toái đỉnh đầu Đường Phiên Phiên liền tuôn ra từng đạo ánh sáng màu tím.
- Thượng Phẩm Linh Căn.
- Tử sắc vi tôn.
- Đẳng cấp Linh Căn cao nhất a.
- Đường Phiên Phiên tư chất cao như vậy?
Trong lúc nhất thời hai mắt đám Trưởng Lão nhìn Đường Phiên Phiên đều sáng lên.
Bọn họ rất rõ ràng Thượng Phẩm Linh Căn mang ý nghĩ gì.
Đường Phiên Phiên hoàn toàn đơn giảđặt chân đến Địa Tiên cảnh n.
Địa Tiên a!
Cường giả ở tầng thứ này dù trong Tam Tông Lục Môn cũng không có một người, bởi vậy có thể tưởng tượng Địa Tiên cấp mang ý nghĩa lớn lao cỡ nào.
- Đường Phiên Phiên, cô có muốn gia nhập vào Trầm Ngư Tông của tôi không?
- Vị Trưởng Lão Trầm Ngư Tông lúc này hỏi.
- Lưu Trưởng Lão, ý của ngài là gì?
Vinh Lệ trầm giọng hỏi.
- Tôi dám lấy danh dự cùng Tông Môn uy tín ra đảm bảo, Đường Phiên Phiên là Nhân Tộc.
Vị Trưởng Lão Trầm Ngư Tông lấy một giọng điệu ngưng trọng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT