Thái thượng trưởng lão Nam Man tông ứng tiếng nói.
- Việc điều tra tôi không có ý kiến, nhưng không thể làm tổn thương người vô tội.
Tô Tiểu Ngư chú ý tới mọi người đều phản đối đã hiểu chuyện này không thể nào thay đổi.
Lời Tô Tiểu Ngư nói khiến nhiều đại lão trầm mặc xuống.
Tô Tiểu Ngư là người nổi bật trong Địa tiên, ai lại dám không thèm quan tâm đến ý kiến của cô nàng đây?
- Chuyện này Tô tiền bối vẫn nên không tham gia thì hơn.
Thật lâu sau Thái thượng trưởng lão Thị Huyết tông trầm trầm nói ra.
- Ý gì đây?
Tô Tiểu Ngư nhìn Thái thượng trưởng lão kia, ánh mắt lóe lên một tia sát cơ băng lãnh hỏi.
- Tô Tiểu Ngư, tôi cảm thấy chuyện này cô vẫn nên tránh qua một bên đi.
Đúng lúc này Long Đằng chậm rãi nói ra.
- Long cục trưởng.
Tô Tiểu Ngư trong lòng trầm xuống nói.
- Đây là ý kiến mà tất cả chúng tôi đều nhất trí.
Long Đằng nhìn Tô Tiểu Ngư nghiêm mặt nói.
Âm thanh Long Đằng vừa rơi xuống mấy vị Địa tiên với hơn 10 cường giả Địa tiên cảnh không hẹn mà cùng vây xung quanh Tô Tiểu Ngư, thậm chí còn có sáu thái thượng trưởng lão tông môn trong tay cầm Tiên bảo cũng mơ hồ khởi động.
Tô Tiểu Ngư nhìn mọi người xung quanh một cái nói.
- Long Đằng!
- Tô Tiểu Ngư, mời cô hợp tác với chúng tôi.
Thần niệm Long Đằng rơi vào ngươi Tô Tiểu Ngư, chậm rãi nói.
- Tôi quen biết Diệp Hạo không phải mới vài ngày, tôi tuyệt đối không tin Diệp Hạo là Long tộc.
Tô Tiểu Ngư nhìn chằm chằm Long Đằng nói.
- Chuyện lần này nếu ông dám làm tổn thương người vô tội, dù tôi chết cũng sẽ kéo ông chôn cùng.
- Long cục trưởng, tôi nghĩ không bằng chúng ta ngay tại chỗ này giải quyết Tô Tiểu Ngư đi.
- Tô Tiểu Ngư có công rất lớn đối với nhân tộc, chỉ vì nói ra vài lời uy hiếp mà đã muốn giết luôn sao?
Chưởng giáo Mao Sơn phái thản nhiên bát bỏ.
- Còn nữa, Lý Tuệ cô hình như quên việc Diệp Hạo đã cứu Mai Doãn Tuyết nha.
- Trời mới biết Diệp Hạo có âm mưu gì?
Lý Tuệ hừ lạnh nói.
- Thật sự có âm mưu gì hay không bây giờ chúng ta tạm thời không cần để ý đến, nhưng ân huệ Diệp Hạo cứu Mai Doãn Tuyết, Bế Nguyệt Tông mấy người không nên quên.
Chưởng giáo Mai Sơn phái chậm rãi lắc đầu.
- Mao Sơn phái các ông không phải bởi vì Diệp Hạo và Hiểu Mlà bằng hữu chứ mà bênh vực chứ.
Thái thượng Bách Quỷ tông giễu cợt nói.
- Vậy thì đã sao?
Chưởng giáo Mao Sơn phái không thèm để ý chút nào nói.
- Vì bằng hữu mà không tiếc mạng sống cũng không được sao? Hôm nay ở đây tôi cũng nói luôn, đừng nói Diệp Hạo không phải Long tộc, dù Diệp Hạo có là Long tộc thật đi chăng nữa chỉ cần Diệp Hạo không làm chuyện có hại cho nhân tộc, nếu ai động đến Diệp Hạo phải hỏi Mao Sơn phái chúng tôi có đồng ý hay không đã.
Mọi người đều kinh hãi.
Không ai ngời lúc Tô Tiểu Ngư một thân một mình thì Mao Sơn phái lại đứng dậy.
- Ngọc môn chủ, mong ông thận trọng.
Long Đằng nhíu mày nói ra.
- Có cần nói thận trọng hay không cũng không đến lượt ông dạy dỗ tôi.
Ngọc Hàm lườm Long Đằng một cái nói.
- Tôi nhớ Diệp Hạo vẫn là người Linh Dị cục của ông, ông thân là cục trưởng Linh Dị cục không những không bảo vệ mà còn làm chuyện bỏ đá xuống giếng? Nói câu khó nghe chính là ông không xứng đáng làm Cục trưởng.
- Sở dĩ tôi làm như vậy cũng vì muôn dân.
Long Đằng nổi giận.
- Hay cho hai chữ muôn dân. Không biết ông dựa vào câu đại nghĩ đã chém giết bao nhiêu người vô tội đây? Tôi nhìn thấy Diệp Hạo ở Ma Đô cẩn trọng bảo vệ một vùng để bách tính được bình an, chỉ bởi vì một lý do thoái thác của một người nào đó mà muốn điều tra cha mẹ tộc nhân người ta.
Ngọc Hành cười lạnh nói.
- Mà bây giờ dù Diệp Hạo có vấn đề hay không thì cha mẹ tộc nhân Diệp Hạo có tội gì?
- Dựa vào thủ đoạn mấy người, thà giết lầm 1000, cũng tuyệt đối không thể buông tha một người, không biết tôi nói như vậy có đúng không?
Da mặt Long Đằng giật giật mấy cái.
Từng chữ Ngọc Hành nói như đao, đâm thẳng vào ngực Long Đằng.
- Ông dám sủa thêm một tiếng, có tin lão tử sẽ thu phục luôn ông?
Nói đến đây Tử kim Hồ lô trong tay Ngọc Hành phát ra từng đạo tiên quang.
Vị Thái thượng trưởng lão Bách Quỷ kia hơi há miệng ra nhưng một chữ cũng không dám nói.
Khắc tinh Bách Quỷ tông là Mao Sơn phái, ai mà chả biết thứ Mao Sơn phái am hiểu bắt quỷ nhất chứ.
- Ngọc Hành, ông dám.
Thái thượng trưởng lão Thị Huyết tông nhíu mày quát.
- Dám hay không trong lòng ông tự hiểu.
Thần sắc trên mặt Ngọc Hành trở nên ngưng trọng hẳn lên.
- Các người muốn điều tra cha mẹ Diệp Hạo, tôi đồng ý, nhưng quá trình đó Mao Sơn phái chúng tôi phải tham gia, nếu ai dám quá phận, cũng đừng trách Mao Sơn phái không nể tình.
- Ngọc Môn chủ nói có lý.
Một vị Thái thượng trưởng lão Trầm Ngư tông nhẹ gật đầu.
Những điều Ngọc Hành nói đều có lý.
Nhóm tu sĩ cao cao tại thượng này không để sinh mệnh bách tính bình thường trong lòng mà thôi.
- Cứ dựa theo ông nói mà làm.
Long Đằng trầm ngâm thật lâu nhân tiện nói.
- Còn nữa, tôi sẽ mời Tô Tiểu Ngư về Mao Sơn phái làm khách.
Ngọc Hành tiếp tục nói.
- Trước khi chuyện chưa tra rõ ràng Mao Sơn phái chúng tôi sẽ không để Tô Tiểu Ngư xuống núi.
- Mấy chuyện kia có thể theo ý ông nhưng điều này nhất quyết không được.
Long Đằng lúc này cự tuyệt nói.
- Không sai.
- Dù Địa tiên cũng không có bao nhiêu người có thể áp chế được Tô Tiểu Như a, nói thẳng ra thì Tô Tiểu Ngư muốn đi thì Mao Sơn phái mấy người chả ai ngăn cản được, lại càng không cần phải nói Mao Sơn phái các người có cản đường hay không?
- Tô Tiểu Ngư sẽ được giam giữ ở nơi kiên cố.
- Tôi không tin Mao Sơn phái các ông.
Ngọc Hành nhìn thấy quần hùng phải đối, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi.
- Tôi sẽ an bài cho Tô Tiểu Ngư đi Bách Hoa cốc.
Long Đằng lúc này nói.
- Ngọc Môn chủ, tôi cam đoan Tô Tiểu Ngư ở Bách Hoa cốc sẽ được đối đãi như khách nhân.
Lúc này một mĩ nữ tuyệt mĩ cơ hồ không kém hơn Tô Tiểu Ngư nghiêm túc nói ra.
Bách Hoa cốc là nơi Bách Hoa tiên tử tu hành.
Cho dù Long Đằng – Địa tiên cảnh mạnh nhất cũng không thể xông ra Bách Hoa cốc được.
Bởi vì Bách Hoa tiên tử am hiểu trận pháp.
Ngọc Hành trầm ngâm một chút rồi gật đầu.
Chợt một nhóm tu sĩ thuộc cao tầng Mao Sơn phái cùng rời đi.
Đối tượng nhóm tu sĩ này điều tra chính là cha mẹ và tộc nhân của Diệp Hạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT